- Tôi phụ trách thủ hộ gia tộc mười năm, các người phụ trách việc làm ăn kinh doanh, chúng ta làm theo những gì mình được phân công, như vậy gia tộc mới thật sự
lớn mạnh.
- Nhưng, bà tổ, ngài không phải đã nói, thời gian của mình cũng không dài sao?
Cố Hồng Văn không khỏi hỏi.
- Các người không cần lo lắng vấn đề này, thời gian của chúng ta còn rất nhiều, muốn thủ hộ gia tộc trong thời gian vài chục năm căn bản không phải là vấn đề.
Cố Hàm Sương thản nhiên nói.
- Sao? Vậy thì tốt quá.
Cố Hồng Văn tỏ ra rất vui sướng, sau đó hắn hỏi lại một câu:
- Bà tổ, chẳng lẽ Hạ Thiên dùng y thuật giúp ngài?
- Đúng vậy, y thuật của thiếu gia rất thần kỳ, cậu ấy có thể kéo dài tính mạng của tôi, có thể làm tôi mãi mãi thanh xuân.
Cố Hàm Sương thản nhiên nói:
- Dù tôi đã rời khỏi gia tộc cả trăm năm, cũng không quen thuộc các ngươi, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, các ngươi là đời sau của tôi, tất nhiên tôi có trách nhiệm giúp đỡ, vì vậy chỉ cần các người tình nguyện làm theo, tôi cũng sẽ âm thầm thủ hộ.
- Chúng tôi tất nhiên sẽ nghe lời ngài.
Cố Hồng Văn tranh thủ trả lời.
- Nếu đã như vậy thì cứ làm theo lời tôi, không cần tranh chấp vô vị ở thủ đô, cứ an phận làm người, an phận làm việc, an tâm làm cho gia tộc sinh sôi nảy nở. Nếu gặp
phải vấn đề gì đó không thể giải quyết thì các người cứ nói, tôi sẽ giải quyết.
Cố Hàm Sương thản nhiên nói:
- Tôi sẽ không ở lại thủ đô, tôi là nha hoàn của thiếu gia, cậu ấy ở đâu tôi sẽ ở đó, nhưng dù tôi ở nơi nào, chỉ cần các người gặp phiền toái, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết, nếu tôi không giải quyết được sẽ nhờ thiếu gia hỗ trợ.
- Bà tổ, cứ yên tâm, chúng tôi sẽ làm theo lời ngài.
Cố Hàm Sương khẽ gật đầu nói:
- Có một chuyện tôi hy vọng các người nên hiểu, tôi tuy là nha hoàn của thiếu gia, tuy được sủng ái nhưng dù là thế nào cũng là nha hoàn, cậu ấy là chủ nhân, vì vậy mỗi khi gặp mặt hắn yêu cầu các người cũng dùng lễ đối đãi, không cần đi quá giới hạn.
Cố Hàm Sương tiếp tục nói:
- Cậu ấy có tư cách là chủ nhân của tôi, các người hầu hạ cậu ấy cũng không có gì phải xấu hổ, thật ra còn là vinh hạnh. Rất nhiều người muốn đi theo nhưng cậu ấy không tiếp nhận, các người phải ghi nhớ điều này, chỉ như vậy khi gặp vấn đề mới có thể yêu cầu thiếu gia hỗ trợ.
Cố Hàm Sương nói đến đây thì khẽ ngừng lại, ánh mắt đảo qua ba người Cố gia, sau đó tiếp tục hỏi:
- Các người đã hiểu chưa?
- Bà tổ, tuy chúng tôi cũng không quá hiểu Hạ Thiên, nhưng ngài đã nói như vậy, chúng tôi tin tưởng ngài, cũng sẽ làm theo lời ngài.
Cố Hồng Văn có chút chần chừ, hắn nhìn qua hai người em của mình, sau đó bổ sung:
- Hàn Phong và Minh Tuấn cũng phải làm như vậy.
- Được rồi, tôi cũng không nhiều lời, các người đều rất thông minh, tôi cũng tin tưởng con cái của các người sau này sẽ vĩ đại, vài chục năm sau Cố gia sẽ chính thức trở thành đại gia tộc. Có lẽ bây giờ các người không cam lòng yên lặng, nhưng vài chục năm sau, các người sẽ hiểu đây là lựa chọn tốt nhất.
Cố Hàm Sương bình tĩnh nói xong những lời này thì xoay người bỏ đi:
- Tôi phải đi, thiếu gia còn đang chờ.
Cố Hàm Sương chợt biến mất trong sân, chỉ để lại ba anh em Cố gia có chút run sợ.
- Đại ca, chúng ta thật sự phải nghe lời của bà tổ này sao?
Một lúc lâu sau Cố Minh Tuấn không nhịn được phải nói, người này trước đó cảm thấy mình rất có cảnh tượng, bây giờ chợt nghe nói phải yên phận làm người, tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác không cam tâm tình nguyện.
- Thật ra bà tổ nói không sai, gia tộc chỉ có ba anh em chúng ta, dù là người khác ném cho chúng ta danh nghĩa tứ đại gia tộc cũng không có ý nghĩa.
Cố Hồng Văn khẽ vuốt cằm:
- Gia tộc chúng ta cần là chính thức lớn mạnh, không cần hư danh, Hàn Phong, Minh Tuấn, chúng ta cứ dựa theo lời của bà tổ, tìm người phụ nữ nào có gien ưu tú mà kết hôn.
- Nhưng, tiểu tử Hạ Thiên kia...
Cố Hàn Phong vẫn không cam lòng, hắn đã từng nếm qua thiệt thòi trước mặt Hạ Thiên, trước nay luôn muốn phục thù.
- Câm mồm.
Cố Hồng Văn quát khẽ:
- Hàn Phong, cậu quên những gì bà tổ vừa nói rồi sao? Sau này nhắc đến Hạ Thiên phải có chút khách khí, cậu không tôn kính hắn, nhưng cậu phải sợ hắn.
- Đại ca, Hạ Thiên cũng không lợi hại như vậy chứ?
Cố Hàn Phong vẫn có chút không quá tin tưởng.
- Hàn Phong, câu đã tự mình giao thủ với Hạ Thiên, hơn nữa bà tổ mạnh mẽ như vậy còn làm nha hoàn cho Hạ Thiên, cậu còn chưa rõ hắn mạnh ra sao à?
Cố Hồng Văn trầm giọng nói:
- Ngẫu nhiên khinh địch còn có thể nói là sai lầm, nhưng tiếp tục khinh thường đối thủ thì là ngu xuẩn.
Cố Hồng Văn dừng lại một chút, giọng điệu có chút hòa hoãn:
- Hàn Phong, có một số việc không nên ôm vậy may, cũng không thể luôn là như vậy. Dù Hạ Thiên danh tiếng rất lớn nhưng người trong thủ đô luôn đánh giá thấp năng lực của hắn. Năm xưa Lý gia và Tôn gia diệt vong làm người ta nghĩ rằng Hạ Thiên rất mạnh nhưng vẫn có thể thắng, cũng vì thế mà Nhạc Chi Phong và Viên gia mới tiếp tục diệt vong.
Cố Hàn Phong chợt sững sờ:
- Đại ca, ý của anh là Nhạc Chi Phong chết đi có liên quan đến Hạ Thiên?
- Nếu không thì cậu cho rằng ai giết chết Nhạc Chi Phong?
Cố Hồng Văn thản nhiên nói:
- Hàn Phong, chuyện này không những tôi hiểu, tất cả người thủ đô đều hiểu, Viên gia chỉ qua là kẻ chết thay mà thôi. Nhưng thật sự không có biện pháp, vì căn bản không có chứng cứ, khi đó Hạ Thiên ở Thục Đô, biểu hiện là không liên quan, mà cậu biết hắn cao minh ở đâu không? Chính là hắn cố ý làm náo loạn để không ai không biết, điều này đủ cho đám người ta nghi ngờ hắn đang cố ý tạo nên chứng cứ ngoại phạm cho mình, nhưng thực tế là hắn cố ý làm như vậy, cùng lúc hắn muốn chứng minh cho người ta biết, kiệt tác giết chết Nhạc Chi Phong và diệt Viên gia, tất cả do hắn làm ra.
- Nhưng rốt cuộc là làm thế nào?
Cố Hàn Phong thật sự mê hoặc:
- Chẳng lẽ Viên Thiên Chính kia là thủ hạ của Hạ Thiên? Nhưng hắn bị Tống Ngọc Mị bắt được, mà Tống Ngọc Mị không phải là người của Hạ Thiên sao?
- Tôi cũng không hiểu rõ cho lắm, nhưng tôi biết rõ, sau này trong thủ đô, chỉ cần là kẻ có đầu óc bình thường cũng sẽ không động đến Hạ Thiên.
Cố Hồng Văn thản nhiên nói:
- Hàn Phong, chúng ta bây giờ xem như đứng cùng chiến tuyến với Hạ Thiên, chúng ta nên cảm thấy may mắn, vì vậy chúng ta nên làm theo lời dặn của bà tổ, như vậy mới là hướng đi đúng đắn nhất cho chúng ta.
Cố Hàn Phong trầm mặc một lúc lâu, sau đó hắn gật đầu khẽ nói:
- Đại ca, tôi hiểu được, tôi sẽ nghe lời anh.
Cố Hồng Văn khẽ gật đầu, không nói gì thêm, trong mắt có vài phần chờ mong với tương lai.
…
Căn cứ Ám tổ.
- Chú Triệu, chú tìm cháu có việc gì sao?
Mị Nhi đi đến phòng của Triệu Minh Phong, cùng nàng còn có Mộc Hàm, hai người bọn họ vừa nhận được điện thoại của Triệu Minh Phong, nói rằng có chuyện quan trọng cần bàn, vì thế mới cùng nhau đi đến.
Triệu Minh Phong khẽ gật đầu:
- Mị Nhi, Mộc Hàm, các người ngồi xuống đi, tôi thật sự có chuyện cần thương lượng với hai người.
Mị Nhi và Mộc Hàm ngồi xuống đối diện với Triệu Minh Phong, trong lòng thầm nghĩ, gọi hai người bọn họ cùng đến, chẳng lẽ có liên quan đến Hạ Thiên?
- Mị Nhi, Mộc Hàm, các người cũng thấy rõ ràng, những ngày qua xảy ra rất nhiều chuyện, thượng cấp cũng chú ý, nhưng có lẽ các cô không biết, bây giờ điều thượng cấp quan tâm nhất chẳng phải là sự kiện Nhạc Chi Phong chết đi, chính là chuyện khác, đó là Viên Thiên Chính. Với năng lực mà Viên Thiên Chính biểu hiện khi bị truy đuổi, điều này làm cho nhiều người bất an.
Triệu Minh Phong cũng không quanh co lòng vòng:
- Trước đó Hạ Thiên tuy có năng lực rất mạnh nhưng thực tế đều không ra tay công khai, trong mắt thượng cấp thì năng lực của Hạ Thiên không trực quan như Viên Thiên
Chính, vì vậy biểu hiện của Viên Thiên Chính lần này còn rung động hơn nhiều khi so với Hạ Thiên.
Mị Nhi và Mộc Hàm không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy ý nghĩ trong mắt đối phương, xem ra thật sự có liên quan đến Hạ Thiên.
- Các người cũng không cần lo lắng, thượng cấp cũng không quá lo lắng với Hạ Thiên.
Triệu Minh Phong lập tức nói:
- Chúng ta cũng không phải là người ngoài, tôi cũng không dối gạt hai người, trong nhóm lãnh đạo cao tầng thì lực ảnh hưởng của Triệu gia chúng ta là rất lớn, mặt khác Tiền gia và Tống gia cũng lên tiếng giúp Hạ Thiên, vì thế tuyến trên dù nghĩ là Hạ Thiên rất mạnh, nhưng cho rằng sự hiện hữu của hắn không có hại với quốc gia.
Triệu Minh Phong dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Thật ra nếu trên đời này chỉ có một mình Hạ Thiên có năng lực hùng mạnh, có lẽ thượng cấp sẽ có ý nghĩa khác, nhưng Viên Thiên Chính xuất hiện đã làm tuyến trên, ý thức được, trên đời này sợ rằng có nhiều nhân vật nguy hiểm như Viên Thiên Chính.
- Chú Triệu, thượng cấp muốn chúng ta làm gì?
Mị Nhi không nhịn được phải hỏi.
- Mị Nhi, nếu trên đời này có một kẻ hùng mạnh hơn người thường, như vậy người thường sẽ tìm cách tiêu diệt kẻ này, nhưng nếu trên đời có một nhóm người như vậy, cách sáng suốt nhất chính là tìm một đại biểu, để hắn đi khống chế đám người kia.
Triệu Minh Phong dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Bây giờ thượng cấp có ý nghĩ như vậy, bọn họ muốn khống chế đám nhân vật kia, mà người được chọn là Hạ Thiên.
Mị Nhi còn chưa kịp lên tiếng thì ngoài cửa có một âm thanh vang lên:
- Tôi không có hứng làm những chuyện như vậy.
Ba người cùng quay đầu, đều thấy Hạ Thiên xuất hiện ở cửa ra vào, sau đó hắn lóe lên đi vào giữa Mị Nhi và Mộc Hàm. Hắn cũng không quan tâm dến sự có mặt của Triệu
Minh Phong mà trái ôm phải ấp với Mị Nhi và Mộc Hàm, đồng thời nói: