- Anh có đi hay không thì liên quan gì đến chú? Anh thích đi thì sẽ đi, không cần chú phải nhắc nhở.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm một câu:
- Anh cũng định đi, nhưng nếu anh đi thì chẳng phải người ta sẽ nghĩ rằng anh bị chú đuổi đi sao? Như vậy anh chẳng mất mặt à? Vì vậy anh quyết định không đi.
Tên lão Ngũ mặt thẹo chợt cảm thấy cực kỳ bức bối, trong lòng càng hối hận mình lắm miệng, vì vậy hắn lại có chút tức giận:
- Vậy mày còn muốn thế nào?
Hạ Thiên nhìn Đàm Uy và Chu Lam:
- Này, hai người có muốn báo thù không? Nếu muốn thì anh sẽ giúp, người nào đã từng ức hiếp hai người, anh sẽ ức hiếp lại dùm, để sau này không còn ai đến quấy rối.
Chu Lam lúc này đã ngừng khóc, tuy cặp mắt vẫn còn sưng đỏ nhưng đã có chút bình tĩnh trở lại. Nàng nhìn thấy vài chục tên bảo vệ đứng lên khỏi mặt đất nhưng không dám chạy đến tìm phiền toái, vì vậy nàng đã mơ hồ hiểu ra, anh rể trong miệng của Đàm Uy thật sự là nhân vật lợi hại.
- Anh rể, chuyện nghiện ma túy của em, thật sự...Thật sự có thể chữa được sao?
Chu Lam vẫn nhịn không được phải hỏi một câu, đối với nàng thì nếu có thể chữa khỏi cơn nghiện, như vậy tương lai của nàng còn hy vọng, vì vậy nàng rất quan tâm đến vấn đề này.
- Nói nhảm, tất nhiên là được, trước kia cũng có một tên bị nghiện, anh đây châm vài châm thì khỏi, không tin thì cứ đi mà hỏi hắn.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Chu Lam, anh rể đã nói như vậy thì thật sự rồi, em cứ yên tâm.
Đàm Uy lúc này trăm phần trăm tin tưởng Hạ Thiên đã từng chữa nghiện ma túy cho người khác, anh rể mà ra tay thì nhất định không có vấn đề.
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nói mau, chỗ này có bao nhiêu người ức hiếp các ngươi? Anh sẽ giúp các chú thu phục.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn thúc giục:
- Kể nào ức hiếp các người, anh sẽ đánh gãy chân, thuận tiện cũng biến thành kẻ câm, nếu đứa nào làm trò bậy, anh sẽ biến nó thành thái giám, như vậy là xong, nhanh lên, anh rất bận.
Hạ Thiên nói xong thì giẫm chân lên chân của tên tóc vàng, sau đó lại giẫm xuống một chân còn lại. Tên tóc vàng phát ra tiếng gào kinh thiên động địa, nhưng tiếng kêu gào đó còn chưa chấm dứt, cũng chưa kịp gào thêm thì Hạ Thiên đã cầm ngân châm đâm lên cổ họng đối phương, tên này hoàn toàn không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Cuối cùng Hạ Thiên nói một câu:
- Thấy chưa, như tên ngốc này đã được chưa?
- Cám ơn anh rể.
Đàm Uy lúc đầu là ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy cực kỳ xả giận, hắn cũng không đồng tình với tên tóc vàng khốn nạn này, hắn cảm thấy kết cục của tên khốn này là rất đúng.
- Cám ơn anh rể.
Chu Lam cũng dùng ánh mắt đầy biết ơn nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng bắt đầu chỉ mặt từng tên:
- Anh rể, còn có tên kia, tên kia, cả tên kia...Hắn, có cả tên kia nữa... ....
- Á!
- Á!
- Tao, á... ....
- Tha mạng...Á... ....
... ....
Khoảnh khắc này ở lầu một câu lạc bộ Thiên Vương liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết, đám người lớn gan cũng không dám bước ra, mặt khác cũng có một đám người cảm thấy bức bối, vì sao không ai dám đứng ra ngăn cản? Bọn họ đã sớm gọi điện thoại cho cảnh sát rất nhiều lần, thâm chí nơi đây còn có nhiều quan viên nhà nước điện thoại cho cảnh sát, thậm chí còn có kẻ liên hệ với quân đội, nhưng thực tế đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ kẻ nào đến đây, chỉ có một vài cảnh sát nhìn có vẻ cùng đường với thủ phạm.
- Còn gì nữa không?
Hạ Thiên lúc này hỏi Chu Lam.
- Tạm thời không thấy, nhưng trên lầu vẫn còn.
Chu Lam suy nghĩ rồi nói.
- Thế này đi!
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn có ý kiến:
- Thế này, anh sẽ đưa tất cả mọi người đến đây, kẻ nào đã ức hiếp các người thì đánh rồi quăng ra, người này không ức hiếp thì quăng ra, như vậy cũng không bỏ sót được.
Hạ Thiên nghĩ là làm, trước tiên hắn ném tất cả đám người ở lầu một ra ngoài, sau đó tiến lên lầu hai bắt người.
- Đây có phải không?
Hạ Thiên hỏi.
- Không phải.
Chu Lam lắc đầu.
Hạ Thiên trực tiếp ném đối phương ra ngoài.
- Còn tên này?
- Có!
- Á!
Một tên bị quăng ra.
Tuy có rất nhiều người nhưng tốc độ của Hạ Thiên là rất nhanh, đám người trong câu lạc bộ bị ném ra ngày càng nhiều, hàng trăm hàng ngàn người, vô tình bên ngoài câu lạc bộ trở nên chen chúc. Tất nhiên có vài người sau khi bị ném ra thì bỏ đi, không dám ở lại, ở lại nơi đây hơn phân nữa là những kẻ không thể nào đi đứng được nữa, cũng chính là đám khốn kiếp bị Hạ Thiên phế bỏ.
- Đây là tên cuối cùng.
Cuối cùng Hạ Thiên cũng đưa tên cuối cùng đến trước mặt Chu Lam.
- Tên này không phải.
Chu Lam lắc đầu, Đàm Uy cũng lắc đầu.
Hạ Thiên thuận tay ném tên này ra ngoài, lúc này ở bên trong chỉ còn lại ba người Hạ Thiên, ngay cả lão Ngũ mặt thẹo cũng đã bị ném ra.
- Được rồi, chúng ta có thể đi, nếu còn kẻ nào khác thì sau này hãy nói.
Hạ Thiên mở miệng nói.
- Phần lớn đều đã ở đây, cám ơn anh rể.
Chu Lam nói lời cảm tạ.
Hạ Thiên lại không quan tâm đến Chu Lam, hắn trực tiếp đi ra ngoài câu lạc bộ. Khi thấy Hạ Thiên đi ra thì Sử Kình Tùng vội vàng tiến lên nghênh đón:
- Hạ thần y, sự việc thế nào rồi?
- Tốt rồi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
Đám cảnh sát khác dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hạ Thiên, bọn họ bây giờ mới biết kẻ nào mới được gọi là trâu chó, không đúng, phải nói là thần thú, người này rõ ràng là tồn tại tương đương với thần thú. Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng hiểu, vì sao Sử Kình Tùng quyết tâm đối địch với nhiều người để đứng về phía Hạ Thiên.
- Hạ thần y, những việc làm của anh tối nay sẽ làm cho rất nhiều người ở Cảng Thành phải cảm tạ, câu lạc bộ Thiên Vương này chính là khối u ác tính của thành phố Cảng Thành.
Sử Kình Tùng cảm khái nói, lời nói này của hắn cũng không phải nịnh hót Hạ Thiên, sự thật thì đây không đơn giản là một câu lạc bộ, có rất nhiều giao dịch bẩn thỉu được tiến hành tại đây.
- Đúng vậy, cảnh sát Sử nói đúng, câu lạc bộ Thiên Vương này thật sự là khối ua ác tính, nếu sau này nó hoàn toàn biến mất thì mới thật sự là chuyện tốt với cả thành phố Cảng Thành.
Đàm Học Vũ nãy giờ ở bên ngoài cũng mở miệng nói.
- Muón nó biến mất cũng đơn giản thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Các người tránh xa ra một chút, tôi phải dỡ bỏ tòa nhà này.
- Sao? Dỡ bỏ?
Sử Kình Tùng chợt ngây người, một tòa nhà cao như vậy, nào có dễ dàng dỡ xuống?
- Đúng vậy, là dỡ xuống.
Hạ Thiên đột nhiên hô lên một tiếng:
- Tôi muốn phá vỡ nó, mọi người không muốn chết thì tránh xa ra.
Ngay sau đó Hạ Thiên lách mình và biến mất.
- Tránh ra, mau tránh xa ra.
Sử Kình Tùng tuy rất ngạc nhiên nhưng vẫn không do dự mà lập tức làm theo lời căn dặn của Hạ Thiên, tất nhiên đám người Đàm Uy cũng nhanh chóng lui ra.
- Ầm ầm ầm... ....
Những âm thanh khủng bố vang lên, mọi người chợt ngẩn ngơ, vị "thần thú" kia thật sự phá nhà sao? Nhưng phương pháp phá hoại sao "nguyên thủy" như vậy?
Câu lạc bộ Thiên Vương chợt sập xuống trong ánh mắt ngi hoặc của mọi người, đầy trời bụi mù mịt và những âm thanh chát chúa làm cho đám người trợn mắt há mồm, tất cả thật sự là khó tưởng.
Câu lạc bộ Thiên Vương đã từng là một địa phương nổi tiếng của thành phố Cảng Thành, nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi thì nơi đây đã sập xuống, tất cả hóa thành một đống phế tích, thật sự bị hủy hoại, hơn nữa lại bị một người phá hủy.
- Được rồi, đi thôi.
Hạ Thiên lúc này hời hợt đi đến trước mặt Đàm Uy:
- Các người theo anh quay về, anh sẽ giúp bạn gái chú chữa bệnh, sau đó coi như không còn việc gì của anh.
Đối với Hạ Thiên thì phá hủy một căn nhà chỉ là chuyện nhỏ, hắn đã từng phá nhiều lần, tất nhiên chẳng có gì không làm được.
Đối với nhiều người ở Cảng Thành thì đêm nay thật sự rất khó ngủ.
Đám người Thất Huynh Đệ Hội đều biết được những gì xảy ra ở câu lạc bộ Thiên Vương, bọn họ cực kỳ tức giận, muốn đi trả thù, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện câu lạc bộ Thiên Vương sụp đổ chẳng qua chỉ là bắt đầu tai nạn mà thôi. Đêm nay cảnh sát dốc toàn lực bắt tất cả thành viên nòng cốt của Thất Huynh Đệ Hội, mà cảnh sát cũng bắt cả đám đàn em, có thể nói Thất Huynh Đệ Hội bị diệt chỉ sau một đêm.
Lão Ngũ mặt thẹo bị bắt mà chẳng hiểu ngô khoai gì cả, tuy hắn cảm thấy mình bị bắt có liên quan đến Hạ Thiên, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khó hiểu. Vì trước khi bị bắt hắn đã bị Hạ Thiên cho ăn đòn cực thảm, nếu Hạ Thiên thật sự muốn bắt hắn thì trước đó cần gì phải đến gây phiền?
Đêm nay cũng không phải chỉ một mình Thất Huynh Đệ Hội mới bị bắt, chủ tịch Lam của thành phố Cảng Thành cũng bị bắt đi, người đến bắt chính là ủy ban kỷ luật trung ương, trong đêm này ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cũng bắt đi khá nhiều quan viên thành phố Cảng Thành. Có thể nói chỉ sau một đêm mà cả thành phố Cảng Thành chấn động.
Ngày hôm sau thị dân ở Cảng Thành cực kỳ hưng phấn, bọn họ có thể nói là có một cái tết an vui.
Lúc này Hạ Thiên cũng rất vui, vì tất cả mọi việc ở Cảng Thành được giải quyết xong cũng là lúc hắn quay về với cảnh sát tỷ tỷ.
Tối qua hắn đã chữa chứng nghiện ma túy của Chu Lam, coi như đã xong, mà Đàm Uy trước tiên đưa ra quyết định mang Chu Lam về huyện Mộc Dương, tạm thời rời khỏi chỗ này. Vốn bọn họ muốn mời Hạ Thiên cùng về, nhưng hắn từ chối.
Tối đó Hạ Thiên cũng nhận được điện thoại của Vân Thanh, rõ ràng Vân Thanh biết Hạ Thiên đang làm gì, nàng biết chắc hắn đang làm vì mình, nàng cũng không cảm tạ, chỉ nói nàng đang chờ hắn quay về.
- Hôm nay là hai tám, còn ba ngày nữa là đến giao thừa, mình phải về với cảnh sát tỷ tỷ, xem ra mình nên về nhà rồi.
Hạ Thiên tính toán thời gian rồi lầu bầu nói.
Hạ Thiên cúi đầu nhìn con cừu trắng trong lòng, hắn mở miệng hỏi:
- Vợ quỷ keo kiệt, chị theo tôi về Giang Hải hay trở lại thủ đô?