- Tôi muốn quên hết những chuyện trước khi mười tuổi, những năm này đã nhiều lần muốn quên đi những chuyện kia, nhưng tôi lại phát hiện càng quên càng nhớ.
Ánh mắt Vân Thanh có chút mê man:
- Trước kia tôi không thể nào tiếp nhận hành vi thân mật với đàn ông, nhưng cậu lại có thể cải biến được điều này, tôi nghĩ cậu cũng có thể làm tôi quên được những chuyện kia chứ?
- Chị Vân Thanh, muốn quên một chuyện là có thể, tôi có thể thôi miên chị, sau đó để chị chọn những việc gì cần nhớ.
Hạ Thiên đầu tiên cho Vân Thanh một câu trả lời khẳng định, sau đó hắn di chuyển chủ đề:
- Nhưng, chị Vân Thanh, như vậy cũng không tốt lắm, đầu óc sẽ bị ảnh hưởng, sẽ có ảnh hưởng đến hệ thần kinh, tôi cảm thấy như vậy cũng không tốt.
- Nhưng tôi thật sự muốn quên những chuyện kia, tôi...
Vân Thanh ngồi trên mép giường, nàng dùng hai tay bụm mặt, bộ dạng có vẻ bực bội bất an. Hôm nay vốn tất cả đều rất bình thường, nhưng những chuyện liên tiếp xảy ra đã làm nàng nhớ lại những sự kiện đau đớn, điều này làm cho tâm tình của nàng trở nên không xong.
- Chị Vân Thanh, thật ra nếu muốn không quên những chuyện vui cũng rất đơn giản, tôi có thể dạy chị một biện pháp.
Lúc này Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Vân Thanh nghe nói như vậy thì chợt ngẩng đầu, nàng vội vàng hỏi:
- Cậu nói mau, có biện pháp gì?
- Chị Vân Thanh, chị có thể làm một số chuyện vui vẻ, như vậy thì chuyện không vui sẽ chạy mất.
Hạ Thiên chăm chú nói:
- Chị cứ theo bên cạnh tôi, như vậy chị sẽ rất vui vẻ, sẽ không nhớ đến những chuyện không vui.
- Làm những chuyện vui vẻ sao?
Vân Thanh lầm bầm, nàng có chút mê man, khoảnh khắc này nàng không hiểu ý của Hạ Thiên.
- Đúng vậy, chị Vân Thanh, chúng ta có thể làm một chuyện vui vẻ.
Hạ Thiên cười hì hì nói, sau đó hắn đặt một tay lên ngực Vân Thanh.
Cuối cùng Vân Thanh cũng hiểu những chuyện vui vẻ là chuyện gì, nhưng nàng cũng không từ chối, ngược lại còn rất chủ động. Bây giờ tâm tình của nàng rất không xong, nàng quả thật phải làm vài chuyện để di dời lực chú ý.
Một buổi chiều Vân Thanh hoàn toàn vùi đầu vào trong hoan ái với Hạ Thiên, nhiều khi nàng chủ động leo lên người hắn, cùng hắn tiếp xúc thân mật. Hạ Thiên liên tục tấn công vào bên trong, điều này làm nàng cảm nhận được những tư vị khôn cùng, nàng hoàn toàn lạc lối trong những cảm nhận như vậy, vì thế mà tất cả lo lắng bị vứt qua sau đầu.
Không thể nghi ngờ Hạ Thiên nói không sai, Vân Thanh tạm thời quên đi tất cả những chuyện không vui, nàng chỉ nhớ đến những tình cảnh hoan ái, nhưng sau khi kết thúc hoan ái thì những ký ức kia vẫn kéo đến.
- Tôi còn chưa thể quên được, làm sao bây giờ?
Vân Thanh ghé sát lên người Hạ Thiên rồi dùng giọng sâu kín nói:
- Cậu không thể dùng y thuật để giúp tôi một tay sao?
- Chị Vân Thanh, tôi đã nói rồi, như thế sẽ có những ảnh hưởng không tốt với chị, hơn nữa thuật thôi miên cũng không phải có hiệu quả vĩnh cửu, một ngày nào đó chị sẽ nhớ lại.
Hạ Thiên vẫn dùng hai tay tuần tra tới lui trên mông của Vân Thanh:
- Thật ra thần tiên tỷ tỷ có nói với tôi, dù khi còn bé có những chuyện không vui thì chúng ta đừng nên suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần bây giờ vui vẻ là được.
- Thần tiên tỷ tỷ là ai?
Vân Thanh cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi.
- Chị Vân Thanh, không phải tôi đã nói với chị rồi sao?
Hạ Thiên vẫn nhớ rõ:
- Thần tiên tỷ tỷ là vợ cả của tôi, cũng là người tốt nhất với tôi trên đời này.
Vân Thanh trầm mặc không nói gì, sau đó nàng khẽ nói:
- Cũng từng có người tốt nhất với tôi, nhưng bây giờ đã không còn.
- Chị Vân Thanh, người tốt nhất với chị trên đời vẫn còn.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vì người đó chính là tôi.
Vân Thanh nhìn gương mặt vẫn còn chút ngây thơ của Hạ Thiên, khoảnh khắc này nàng chợt xuất thần, người đàn ông này thật sự là tốt nhất với nàng sao?
- Cậu thật sự sẽ đối xử tốt với tôi chứ?
Vân Thanh khẽ hỏi.
- Tất nhiên là thật.
Hạ Thiên dùng giọng chân thành trả lời:
- Chị Vân Thanh, tôi sẽ không gạt chị.
Vân Thanh thàm thở dài, tuy nàng thấy bộ dạng Hạ Thiên rất chân thành nhưng vẫn khó thể tin, vì nàng biết hắn có nhiều phụ nữ, hơn nữa hắn còn nói thần tiên tỷ tỷ là vợ cả, rõ ràng theo ý của hắn thì nàng chỉ là vợ bé mà thôi.
Vân Thanh nghĩ đến vấn đề này mà trong lòng có chút bực bội, nàng quyết định không nghĩ thêm điều gì, nàng ngồi thẳng người, sau đó giạng chân lên người Hạ Thiên, hai người lại hòa thành một thể.
Rất lâu sau.
- Đã hơn sáu giờ, chúng ta đi ăn cơm tối thôi.
Vân Thanh lúc này ghé sát người Hạ Thiên, sau một buổi chiều hoạt động dữ dội đã nuốt hêt năng lượng của nàng, bây giờ nàng cần phải bổ sung gấp.
- Được rồi.
Hạ Thiên gật đầu:
- Chị Vân Thanh, tôi giúp chị mặc quần áo.
Hạ Thiên không quan tâm Vân Thanh có đồng ý hay không, hắn bắt đầu mặc quần áo cho nàng, nhưng rõ ràng tốc độ quá chậm, phải mất bốn năm phút mới xong.
- Chị Vân Thanh, bây giờ chị phải biết tôi là người tốt nhất với chị, ngoài tôi ra thì chắc chắn sẽ không còn ai mặc quần áo cho chị.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Vân Thanh nhịn không được phải trừng mắt nhìn Hạ Thiên, khoảnh khắc này nàng vừa bực bội vừa buồn cười, đây đúng là kẻ dở hơi, thì ra hắn nói tốt nhất với nàng, chỉ là mặc quần áo thôi sao?
Chưa nói đến trình độ mặc quần áo của nàng khá thấp, làm hại nàng bây giờ vẫn còn phải chỉnh lý lại. Nếu nói đến chuyện mặc quần áo, sợ rằng trên đời này có không biết bao nhiêu người tình nguyện muốn làm cho nàng.
- Chị Vân Thanh, có phải đã mặc tốt rồi chưa?
Khi thấy Vân Thanh chỉnh lý quần áo thì Hạ Thiên không khỏi hỏi:
- Nếu không tôi giúp chị mặc lại.
- Đã mặc rồi, sao có thể mặc lại?
Vân Thanh tức giận nói, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì thiếu chút nữa đã tan vỡ, đây đúng là kẻ dở hơi.
Hạ Thiên lập tức cởi Vân Thanh ra trần như nhộng, tốc độ cởi của hắn có thê nói là cực nhanh, toàn bộ quá trình chưa đến một phút. Sau đó hắn nói với Vân Thanh lúc này đã không mảnh vải che thân:
- Chị Vân Thanh, bây giờ tôi có thể giúp chị mặc lại.
Vân Thanh lười mở miệng, nàng để mặc cho hắn làm gì thì làm. Lần này hắn mặc lại quần áo cho nàng có chút tiến bộ, tuy tốc độ rất chậm nhưng ít nhất cũng chỉnh tề, không cần phải sửa sang lại.
Nhưng Vân Thanh không khỏi hoài nghi, người này muốn coi nàng là búp bê sao? Nếu không, sao nàng lại cảm thấy mình như món đồ chơi vậy nhỉ?