Isabella không nói gì, lúc này nàng có chút tuyệt vọng, nhưng nàng vẫn hy vọng chồng có thể chạy đến nhanh nhanh, khốn nổi vừa rồi nàng điện thoại cho chồng, đến bây giờ cũng mới là mười phút, chồng nhỏ của nàng có đến cũng chẳng thể nhanh như vậy được.
- Anh muốn biết ai muốn giết mình sao? Không có vấn đề, tôi có thể nói cho anh biết, nhưng anh phải thả Isabella.
Âm thanh của Ngải Vi Nhi lại truyền đến.
- Nếu bây giờ cô nói ra, tôi vui vẻ thì sẽ bỏ qua cho một hoặc hai người, nhưng tôi nói cho các cô biết, các cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi.
Triệu Công Tử hừ lạnh một tiếng:
- Còn cố chủ là ai, điều này không quan trọng với tôi, chẳng qua chỉ là một tên yếu ớt phải mời sát thủ giết tôi mà thôi.
- Huấn luyện viên, chị cứ nói cho hắn biết đi.
Isabella lúc này vội vàng mở miệng nói.
Ngải Vi Nhi không nói gì, nàng đang suy nghĩ xem có nên giả tạo một cái tên sao?
- Xem ra các người chỉ muốn kéo dài thời gian.
Triệu Công Tử hừ nhẹ một tiếng:
- Chẳng lẽ các người cho rằng còn có người cứu mình ra từ trong tay tôi sao?
Triệu Công Tử trở nên cực kỳ kiêu ngạo:
- Trong thủ đô này không có người nào có thể cứu kẻ trong tay Triệu Công Tử tôi.
- Anh chính là tên Triệu Công Tử ngu ngốc sao?
Một âm thanh đột nhiên vang lên ở bên người Isabella.
- Hạ Thiên?
Vẻ mặt Triệu Công Tử chợt biến đổi, Hạ Thiên đã vào thủ đô hơn một tháng, khoảng thời gian này hắn cố gắng tránh gặp mặt Hạ Thiên, nhưng hắn không ngờ mình có thể gặp Hạ Thiên dưới tình cảnh này. Lúc này hắn đã hiểu vì sao hai nữ sát thủ muốn kéo dài thời gian, vì các nàng có viện binh hùng mạnh.
- Chồng nhỏ, cậu đến rồi à.
Isabella lúc này chợt vui mừng không hiểu, sau đó nàng vội vàng nói:
- Mau, chồng nhỏ, cậu xem huấn luyện viên kia, chị ấy bị thương rất nặng.
Isabella còn chưa dứt lời thì cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Hạ Thiên ôm nàng lóe người đến bên cạnh Ngải Vi Nhi, sau đó hắn lại đưa tay bế Ngải Vi Nhi lên. Không biết có phải nhìn thấy Hạ Thiên đã đến hay không, lúc này Ngải Vi Nhi đã hôn mê.
- Triệu Công Tử, sao anh dám đánh vợ tôi bị thương nặng như vậy?
Hạ Thiên rất tức giận.
- Hạ Thiên, các cô ấy muốn giết tôi, tôi chỉ phòng vệ mà thôi.
Triệu Công Tử dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Bây giờ tôi phải vội về trị thương cho vợ, không quan tâm đến anh, lần sau tôi sẽ tính sổ anh sau.
Hạ Thiên dù rất muốn xử lý Triệu Công Tử nhưng thương thế của Ngải Vi Nhi rất nặng, hắn phải lập tức tìm chỗ trị thương cho nàng, không được chậm trễ. Vì vậy hắn quyết định trước tiên buông tha cho Triệu Công Tử.
Dù sao thì sau này hắn muốn xử lý Triệu Công Tử thế nào cũng được, thương thế của Ngải Vi Nhi là quan trọng hơn.
Hạ Thiên nói xong lời này thì ôm Ngải Vi Nhi và Isabella bỏ đi, Triệu Công Tử cũng không ngăn cản. Điều này làm cho Isabella cảm thấy khó hiểu, Triệu Công Tử còn nói chưa có ai cứu người khỏi tay hắn, sao bây giờ lại chẳng ngăn cản?
... ....
Một phút sau, trong một gian phòng gần bên bãi đậu xe khách sạn, Hạ Thiên đưa Ngải Vi Nhi lên giường, vì thời gian quá gấp mà hắn không kịp đưa Ngải Vi Nhi trở lại khách sạn của An Khả Khả. Thậm chí hắn còn không tìm cách đặt phòng mà lập tức tiến vào một gian chư có ai sử dụng.
Hạ Thiên nhanh chóng lấy ra ngân châm, hắn đâm lên người Ngải Vi Nhi. Thương thế của nàng quá nặng, hắn trực tiếp dùng Ngịch Thiên Bát Châm để điều trị cho nàng.
Nhưng Hạ Thiên lúc này không phải dùng nghịch thiên đệ tứ châm tẩy tủy mà dùng nghịch thiên đệ nhị châm. Thực tế nghịch thiên đệ tứ châm cũng không phải dùng để trị thương, chẳng qua chỉ là cải tạo cơ thể, nhưng nếu trị thương thì chẳng có hiệu quả, vì vậy sử dụng đệ nhị châm mới thích hợp.
Tuy Isabella bị Triệu Công Tử cho một đấm nhưng dù soa đối với nàng cũng không tính là quá nặng, nàng có nhiệm vụ ở bên ngoài cảnh giới.
Cũng may quá trình trị liệu rất thuận lợi, chưa đến nửa giờ sau Hạ Thiên đã thu châm đứng lên, Ngải Vi Nhi cũng mở mắt, gương mặt xinh đẹp cũng không tái nhợt, khôi phục lại vẻ kiều diễm trước đó.
- Chị Isabella, để tôi chữa thương cho chị.
Hạ Thiên không ngừng nghỉ mà lập tức chữa thương cho Isabella.
Tất nhiên vết thương của Isabella không tính là nghiêm trọng, cũng không cần dùng Ngịch Thiên Bát Châm. Nói chung chưa đến năm phút sau thì Hạ Thiên đã kết thúc quá trình trị liệu, hầu như Isabella tê dại nửa người nhưng bây giờ đã khôi phục lại hoàn toàn.
- Chồng nhỏ, y thuật của cậu quá thần kỳ.
Isabella ôm Hạ Thiên hôn một cái.
- Chị Isabella, sao chị lại chạy đến giết Triệu Công Tử ngu ngốc?
Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi một câu.
- Nói nhảm, chúng tôi giết người là vì tiền.
Ngải Vi Nhi tức giận nói một câu, đừng nghĩ Hạ Thiên cứu giúp mà nàng xóa hết bất mãn, lần trước nàng bị hắn lột sạch sẽ, thiếu chút nữa đã thất thân cho hắn, bây giờ nàng nhớ lại vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, nếu không tôi giúp chị giết hắn, dù sao tôi cũng đang muốn xử lý hắn ta.
Hạ Thiên nhìn Ngải Vi Nhi rồi nghiêm trang nói.
Ngải Vi Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu muốn giết hắn là chuyện của cậu, không liên quan gì đến chúng tôi.
Ngải Vi Nhi dừng lại một chút rồi hỏi một câu:
- Nếu cậu thật sự muốn giúp tôi, cậu nên giữ lại mạng hắn, sau này tôi sẽ đích thân đến lấy.
- Nhưng, vợ sư tỷ xinh đẹp, chị căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Hạ Thiên nhìn Ngải Vi Nhi, sau đó hắn dùng giọng chân thành nói:
- Nếu không tôi có thể biến chị làm sát thủ đệ nhất thiên hạ, sau đó sẽ để chị đi xử lý Triệu Công Tử ngu ngốc, thế nào?
Ngải Vi Nhi không nói gì, nàng biết Hạ Thiên muốn biến thành nàng sát thủ đệ nhất thế giới vì có ý gì, vì Isabella đã nói qua với nàng, và nàng cũng biết bản lĩnh của Hạ Thiên. Ít nhất bây giờ Isabella cũng mạnh hơn xưa rất nhiều, nếu không phải là như thế thì tôi nay Isabella căn bản không thể nào đưa nàng đến bãi đậu xe, mà lúc này nàng đã chết, nếu không cũng bị Triệu Công Tử bắt được.
Không thể nghi ngờ Ngải Vi Nhi có chút động tâm, nhưng vấn đề là nàng biết rõ quá trình kia, Isabella không giấu diếm mà nói nàng biết rõ. Nếu thật sự để Hạ Thiên cải tạo cơ thể, chỉ sợ nàng cũng như Isabella, trở thành món đồ chơi trên giường cho Hạ Thiên.
- Huấn luyện viên, nếu không chị có thể nghe lời chồng, cậu ấy có thể giúp chị.
Isabella lúc này không nhịn được phải mở lời khuyên nhủ.