- Không trả tiền ông sẽ tìm người cho chúng mày ra bã.
... ....
Đám người có vẻ rất hùng hổ, có vài người còn phóng đến định đánh Tề Kim Thạch.
- Đứng lại hết cho tôi.
Một tiếng quát khẽ vang lên, lời nói của người phụ nữ mặc sườn xám theo bên cạnh Tề Kim Thạch, trên tay nàng có một khẩu súng, họng súng chĩa về phía đám người:
- Thằng nào còn xông lên, tao xỉa vào lỗ.
- Á!
Mọi người chợt kinh hoàng, đặt biệt là đám phụ nữ đã hét ầm lên, sau đó tất cả lui về phía sau, khoảnh khắc sau đó túm tụm vào một góc và không hề cử động. Nhưng ba người Hạ Thiên vẫn đứng ngay tại chỗ, có vẻ rất trấn định.
Diệp Mộng Oánh trấn định vì có Hạ Thiên ở đây, còn Tống Ngọc Mị cũng rất trấn định, vì tình cảnh này chẳng phải là chuyện gì lớn với nàng.
- Buông súng, nếu không tôi bắn nát óc cô.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, một người đàn ông tướng mạo đường đường đột nhiên xuất hiện bên cạnh người phụ nữ mặc sườn xám, trên tay hắn cũng có súng, họng súng chĩa vào đầu người phụ nữ mặc sườn xám.
Người đàn ông này chính là vệ sĩ của Tống Ngọc Mị, cũng là người mà Hạ Thiên trước đó đã từng gặp. Tống Ngọc Mị tất nhiên sẽ không thể đến đây một mình, dù nàng ra ngoài làm gì cũng có vệ sĩ theo sau.
Vẻ mặt người phụ nữ mặc sườn xám có hơi tái nhưng cũng không buông súng, nàng hừ lạnh nói:
- Tôi thấy anh nên buông súng, anh không nhìn trên lầu và ngoài cửa sao?
Người đàn ông nhanh chóng nhìn lướt qua, sau đó vẻ mặt biến đổi. Trên lầu hai có một người cầm súng ngắn, ngoài cửa có người cầm súng tự động. Người đàn ông này nghĩ mãi mà không rõ, vì sao trong thủ đô này lại có nhiều súng như vậy?
- Tôi có thể buông súng, nhưng trước hết phải cho Đại tiểu thư ra ngoài.
Người đàn ông trầm giọng:
- Nếu không tôi cam đoan các người sẽ có ít nhất một kẻ chết.
- Tề lão, tôi đã nhìn lầm ông, không ngờ nơi đây thật sự là hang ổ ngọa hổ tàng long, đã sớm có chuẩn bị.
Tống Ngọc Mị lúc nà mở miệng nói:
- Nhưng không biết Tề lão đã nghĩ đến hậu quả chưa?
- Tôi hiểu rất rõ hậu quả mà cô muốn nói, nhưng bây giờ Tề Kim Thạch tôi đã không thể nào tiếp tục ở lại thủ đô, trước khi đi cũng phải kiếm chút tiền nuôi vợ con, có đúng không?
Tề Kim Thạch dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Tôi thấy lấy ít không bằng lấy nhiều một chút, tôi cũng không lấy quá nhiều, một tỷ là ngon rồi. Bây giờ làm phiền cô lấy ra chi phiếu.
Tống Ngọc Mị có chút khinh thường:
- Thế nào, ông muốn chuyển thành trực tiếp lừa tiền sao?
- Hiểu là tốt.
Tề Kim Thạch nói, mặt không đỏ.
- Nếu ông muốn cướp tiền thì tôi sẽ giới thiệu cho một đối tượng tốt.
Tống Ngọc Mị đột nhiên chỉ vào Diệp Mộng Oánh ở bên cạnh:
- Vị này chính là giám đốc Diệp của tập đoàn Thiên Nam, là tỷ phú Giang Hải, tài sản vài trăm tỷ, ông có muốn cướp không?
- Vậy xin đa tạ Tống tiểu thư đã giới thiệu.
Tề Kim Thạch nói xong lời này thì quay đầu nhìn Diệp Mộng Oánh:
- Tôi đã nhìn lầm, thì ra vị Diệp tiểu thư này cũng không phải người thường, nếu đã như vậy thì cũng chỉ còn cách xin lỗi trước, làm phiền Diệp tiểu thư đưa ra chi phiếu một tỷ.
Diệp Mộng Oánh cảm thấy không biết nên khóc hay cười, một hội đấu giá đàng hoàng sao lại trở thành tình cảnh cướp bóc? Hơn nữa còn cướp cả nàng? Nàng không khỏi liếc mắt nhìn Tống Ngọc Mị, trong lòng không hiểu đối phương giở trò quỷ gì? Vì sao lại để cho Tề Kim Thạch đến cướp tiền của mình?
- Ông già, muốn chết sao? Tiền của vợ tôi sao ông dám cướp?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tề Kim Thạch.
- Người phải chết là mày.
Khi nghe được lời nói của Hạ Thiên thì Tề Kim Thạch đã gào lên, thằng khốn này dám phá bĩnh kế hoạch của lão.
Tề Kim Thạch vung tay lên, lão gầm lên một cây tức giận:
- Ngu như heo.
Hạ Thiên đột nhiên biến mất, ngón tay hắn búng ra, hai luồng hàn tinh nhanh chóng bắn vào người phụ nữ cầm sung ngắn và người đàn ông cầm súng tự động. Ngay sau đó hắn đã lên lầu hai chém lên tay tên cầm súng bắn tỉa.
Một tiếng hét thảm vang lên, tay súng bắn tỉa rơi từ lầu hai xuống. Lúc này người phụ nữ mặc sườn xám và người đàn ông cầm súng trường cũng không cử động, không có phản ứng nào.
- Nổ súng, nổ súng ngay cho tao.
Tề Kim Thạch quát lên.
- Ồn ào thế?
Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tề Kim Thạch, hắn đấm đối phương bay ngược lại, sau đó thản nhiên đi đến bên cạnh Diệp Mộng Oánh và Tống Ngọc Mị, hắn dùng tay ôm cả hai nàng rồi cười hì hì nói:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, vợ Mị Mị, chúng ta đi thôi.
- Thả tôi ra.
Tống Ngọc Mị dùng sức vùng vẫy.
- Chỉ là ôm một cái mà thôi, cũng chẳng phải chưa ôm lần nào, có gì đâu?
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Chị đã đồng ý cho tôi theo đuổi.
- Cũng không đồng ý cho cậu ôm tùy tiện.
Tống Ngọc Mị tức giận nói.
- Giống hệt như vợ Mị Nhi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tống Ngọc Mị, sau đó hắn chuyển sang ôm một mình Diệp Mộng Oánh, đồng thời cũng thuận tay ném khẩu súng tự động xuống. Khẩu súng nện lên người Tề Kim Thạch.
Tên vệ sĩ của Tống Ngọc Mị cũng mơ hồ biết có chuyện gì đang xảy ra, hắn vung tay đập lên tay cầm súng của người phụ nữ mặc sườn xám.
Đám người đang run như cầy sấy thấy tình cảnh như vậy thì lập tức hoan hô, lúc này Hạ Thiên nhàm chán và Diệp Mộng Oánh đã đi ra ngoài.
Tống Ngọc Mị cũng nhanh chóng đi ra, sau đó phát hiện hai tên vệ sĩ cao lớn ở trước cửa đã bị Hạ Thiên đánh ngã, vì vậy mà trong lòng nàng không khỏi có một ý nghĩ, người kia quá bạo lực.
- Vợ Mị Mị, bây giờ chị muốn chạy sao?
Hạ Thiên lúc này quay đầu nhìn Tống Ngọc Mị rồi cười nói.
Tống Ngọc Mị không hiểu:
- Chạy cái gì?
Hạ Thiên trừng mắt:
- Chị không chạy thì sao tôi theo đuổi?
Tống Ngọc Mị chợt chán nản, người này là thật hay giả vờ ngu ngơ? Nàng nói tạo cơ hội để theo đuổi, chứ không phải có ý đuổi theo.
- Chạy mau, ngay sau đó tôi sẽ đuổi theo, nếu tôi đuổi được thì phải cho ôm đấy.
Hạ Thiên thúc giục.
- Cậu thích đuổi thì cứ đuổi.
Tống Ngọc Mị căn giận nói, sau đó nàng đi về phía một chiếc xe Maserati, xe khởi động rồi chạy như bay ra ngoài khu biệt thự.
Xe còn chưa ra khỏi khu biệt thự thì Tống Ngọc Mị đã nghe thấy một âm thanh vang lên ở ghế lái phụ: