Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 720: Chương 720: Mị Nhi keo kiệt.






Khi Hạ Thiên đâm ngân châm lên người thì Mị Nhi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng mở mắt, khi nàng thấy bộ dạng khác biệt của Hạ Thiên thì có chút kinh ngạc, thì ra tên háo sắc kia cũng có lúc đứng đắn.

Ngay sau đó tầm mắt Mị Nhi rơi lên tay Hạ Thiên, động tác của hắn rất nhanh, thực sự trôi chảy, người bình thường căn bản không nhìn ra động tác của hắn, nhưng Mị Nhi không phải là người thường, vì vậy nàng có thể miễn cưỡng thấy được vài quỹ tích thi châm của hắn. Khi nàng đi theo những lượt thi châm của Hạ Thiên thì vô tình cũng trầm mê vào bên trong, vì nàng phát hiện chỉ cần nhìn là biết bộ châm pháp kia rất tinh diệu, nếu dùng nó để tấn công kẻ địch thì cũng cực kỳ có uy lực.

Mị Nhi bắt đầu không tự giác phải nhớ kỹ, nàng hình như quên mất Hạ Thiên đang trị bệnh cho mình, thậm chí cũng quên mình đang lỏa lồ trước mặt hắn, nàng chỉ cố gắng ghi khắc những động tác của hắn vào đầu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, giống như chỉ một lúc sau thì Mị Nhi đã giật mình vì Hạ Thiên ngừng lại nhưng ngân châm vẫn cắm lên người nàng, ngay sau đó là những luồng khí từ bốn phương tám hướng phóng đến, chúng chui vào trong người nàng đánh thẳng vào các kinh mạch, cải tạo cơ thể, rửa sạch tạp chất, thậm chí còn thay đổi mạch máu. Lúc này tư thái nổi bật của nàng đã bị một tầng nước màu đen bao phủ, gương mặt nàng cũng đầy bùn, nàng phải nhắm mắt lại để tránh cho nước bùn rơi vào mắt.

Dù nhắm mắt nhưng Mị Nhi vẫn có thể rõ ràng cảm giác được sự biến hóa của thân thể, khí tức lạnh như băng trong người nàng đã biến mất, mà chân khí trong người nàng cũng nhanh chóng tăng vọt. Tất nhiên chân khí này không phải là chí âm và chí cương, cũng không phải hai loai dung hợp, là một loại chân khí không biết tên.

Khoảnh khắc này tư tưởng của Mị Nhi chợt biến động, nàng biết thực lực của mình lại tăng vọt, đã khác biệt với trước đó, điều này làm nàng chấn động, xem ra Hạ Thiên vẫn có năng lực hơn người.

Mị Nhi có tâm tình rất phức tạp, khi Hạ Thiên tháo kính râm của nàng trong rừng trúc thì nàng quả thật rất tức giận, cũng có chút oán hận với Hạ Thiên. Nhưng thời gian trôi qua hình như có những biến đổi vô tình, nàng và hắn đã có một liên lạc khó cắt đứt, hắn là người khôi phục dung nhan tuyệt thế cho nàng, thật sự nhân cơ hội chiếm tiện nghi, hơn nữa còn liên tục chiếm tiện nghi.

Mị Nhi có chút mê man, cũng có chút không yên, nàng không biết sau này nên có quan hệ thế nào với Hạ Thiên?

Khi trong dầu Mị Nhi đang có những suy nghĩ cực kỳ phức tạp thì nàng đột nhiên cảm giác mình bị người ta bế lên, nước ấm phủ lên người nàng, đồng thời còn có một bàn tay nóng bỏng vuốt ve cơ thể nàng.

- Cậu...Cậu đang làm gì thế?

Mị Nhi cuối cùng cũng kịp phản ứng.

- Vợ Mị Nhi, tôi đang giúp chị tắm rửa mà.

Âm thanh của Hạ Thiên vang vào trong tai Mị Nhi.

- Để tôi tự mình làm lấy.

Mị Nhi đột nhiên vùng ra, nàng đứng vững trên mặt đất, sau đó nàng tự mình tẩy rửa sạch sẽ. Sau đó nàng nhìn vào gương, nàng phát hiện ra mình hình như đẹp hơn trước kia, thân thể càng hoàn mỹ không tỳ vết.

- Vợ Mị Nhi, chị thật sự ngày càng đẹp.

Một đôi cánh tay từ phía sau vươn lên ôm eo Mị Nhi, lúc này Mị Nhi nhìn vào gương cũng thấy Hạ Thiên ở phía sau ôm lấy mình, hai tay của hắn lại nhanh chóng phủ lên hai ngọn núi đồ sộ của nàng.

Một cảm giác khác thường nhập vào toàn thân, Mị Nhi chợt ngơ ngác vài giây, điều này làm cho Hạ Thiên hưởng thụ được chút cảm giác ngây ngất. Sau đó nàng chợt rùng mình, nàng đánh văng Hạ Thiên không phòng bị ra ngoài, sau đó nàng lách mình rời khỏi nhà tắm.

Mị Nhi gần đây có tốc độ rất nhanh, đây là một loại thiên phú của nàng, dù là so sánh với Hạ Thiên thì nàng cũng không kém. Bây giờ công lực của nàng tuy kém Hạ Thiên, nhưng dưới tình huống hắn không phòng bị thì đánh văng ra là rất dễ dàng.

- Xúc cảm quá tuyệt.

Hạ Thiên lưu luyến nói một câu, sau đó hắn rời khỏi phòng tắm và thấy Mị Nhi còn chưa đi, nàng đã mặtc quần áo chỉnh tề, kiếng râm cũng đeo lên.

- Vợ Mị Nhi, sao chị lại nhỏ mọn như vậy?

Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Tôi đã sắp phải đi, chị không hào phóng một chút được sao?

Mị Nhi muốn mắng người, vấn đề này có liên quan đến sự hào phóng hay keo kiệt sao?

Mộc Hàm không nhịn được cười, lúc này Mị Nhi coi như gặp phải khắc tinh, phải biết rằng Mị Nhi là một khối băng không ai dám động vào.

- Chồng, khi nào thì cậu đi? Có cần tôi sắp xếp máy bay quay về không?

Khi thấy tình hình có chút xấu hổ thì Mộc Hàm mở miệng hỏi.

- Vợ, chị có theo tôi về Giang Hải không?

Hạ Thiên hỏi ngược lại.

- Chồng, tạm thời tôi không về được.

Mộc Hàm áy náy nói.

- Vợ Mị Nhi, vậy còn chị?

Hạ Thiên quay sang hỏi Mị Nhi.

- Tôi càng không thể đi.

Mị Nhi tức giận nói.

- Các người đều không thể đi, như vậy Tiểu Yêu Tinh cũng không đi, thôi được, tôi mang Khả Khả về cũng tốt.

Hạ Thiên có hơi thất vọng.

- Cậu về Giang Hải không phải không thể trở lại thủ đô, có bao xa? Chỉ là vài giờ bay mà thôi.

Mị Nhi tức giận nói.

- À, cũng có thể nói như vậy.

Hạ Thiên gật đầu:

- Khi tôi làm tốt tất cả thì sẽ đến tìm các chị.

- Chồng, bây giờ là giữa trưa, nếu không thì chúng ta cùng dùng cơm, coi như tôi và Mị Nhi tiễn chân cậu.

Mộc Hàm khẽ đề nghị.

- Được rồi.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, thật ra hắn muốn ăn sạch Mộc Hàm và Mị Nhi, đáng tiếc là hắn biết rõ Mị Nhi sẽ không dùng phương pháp hào phóng đó để tiễn chân hắn.

Ba người đi đến nhà ăn của Địa tổ, lúc này đúng là giờ cơm, trong phòng ăn có không ít thành viên Địa tổ, bọn họ thấy Hạ Thiên cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng khi đám người thấy hắn tay ôm Mộc Hàm tay kéo Mị Nhi thì chợt kinh hoàng, người này quá trâu chó.

Mị Nhi muốn tránh ra nhưng Hạ Thiên đã có chuẩn bị, tất nhiên hắn sẽ không cho nàng vùng vẫy, mãi khi đến bàn ăn hắn mới buông nàng ra.

- Có chuyện tôi muốn thương lượng với cậu.

Khi ba người chuẩn bị ăn thì Mị Nhi có chút do dự, cuối cùng nàng cũng mở miệng:

- Ám tổ đã được trùng kiến, chúng tôi đều hy vọng cậu là tổ trưởng Ám tổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.