Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 343: Chương 343: Người con gái cá sấu đáng thương.






- Điều này sao có thể? Tôi mới là quản lý, cô là người không biết gì về bóng rổ, sao có thể làm người quản lý.

Đào Na nói với vẻ đắc ý:

- Không tin cô cứ hỏi Khương Phong.

Khương Phong đúng lúc này cũng chạy đến, khi thấy Thư Tịnh thì hắn có chút kỳ quái:

- Này, Thư Tịnh, sao hôm nay quay lại sớm thế? Không phải triển lãm xe hơi còn chưa kết thúc à?

Cũng có một cô gái khác đi đến, nàng chào hỏi Thư Tịnh:

- Thư Tịnh, bạn nổi tiếng rồi, trước khi tôi đến thì trên mạng đã bầu bạn là người mẫu xe hơi đẹp nhất.

Cô gái này không phải là sinh viên đại học thể dục thể thao, nàng là Mạc Tịnh sinh viên đại học sư phạm, bây giờ nàng đã là bạn gái chính thức của Khương Phong.

- Bây giờ cậu xuất hiện, tôi càng nổi tiếng.

Thư Tịnh sau đầu nhìn Hạ Thiên, nàng nói có chút buồn bực.

- Vì sao?

Mạc Tịnh có chút kỳ quái:

- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì à? Sao bạn lại về sớm như vậy?

Khương Phong lúc này thấy được Hạ Thiên thì lại càng kinh ngạc:

- Ủa, Hạ Thiên cũng đến sao?

Khương Phong nhìn Thư Tịnh rồi lại nhìn Hạ Thiên, hắn lập tức cảm thấy không đúng:

- Hai người đi cùng sao?

- Đừng hỏi điều này, dù sao cậu ta cũng hại tôi không thể làm người mẫu xe hơi, thậm chí cũng không lấy được tiền lương ngày hôm nay.

Thư Tịnh thở phì phò nói.

- Ủa, đáng thương vậy sao? Nghe nói tiền lương của cô rất cao, ngày được những năm ngàn, may mà độ bóng không đi thi đấu bằng tiền lương của cô, nếu không thì phiền lớn.

Đào Na bắt đầu ở bên cạnh châm chọc Thư Tịnh.

- Đào Na, cô ngoại trừ hả hê thì không biết nói gì khác sao?

Thư Tịnh có chút căm tức.

- À, điều này, Đào Na, Thư Tịnh, hai người cũng đừng cãi nhau nữa.

Khương Phong bắt đầu khuyên cản.

Mạc Tịnh cũng giúp bạn trai:

- Đúng vậy, Thư Tịnh, Đào Na, tất cả mọi người cùng một đội, cần gì... ....

Nhưng Mạc Tịnh còn chưa nói dứt lời thì Đào Na và Thư Tịnh đã cùng nói:

- Ai cùng một đội với cô ta?

Mạc Tịnh chợt ngẩn ngơ, nàng cuối cùng không biết nói gì hơn.

- Khương Phong, tôi đã nói rồi, đội bóng có tôi sẽ không có Thư Tịnh, có Thư Tịnh sẽ không có tôi. Bây giờ tôi là người quản lý của đội bóng, sau này Thư Tịnh sẽ không còn liên quan gì.

Đào Na ngẩng đầu kiêu ngạo, bộ dạng đắc thắng.

Lúc này Thư Tịnh cũng hỏi Khương Phong:

- Có chuyện gì xảy ra? Sao Đào Na lại trở thành quản lý?

- Điều này thật ra còn chưa thể xác định, nhưng Đào Na nói có thể kéo được một khoản tài trợ mười ngàn, đối phương cũng đồng ý cung cấp quần áo và giày, cung cấp đồ uống, sau mỗi lần thi đấu còn cho ăn uống.

Khương Phong giải thích.

Đào Na đón lời có chút đắc ý:

- Đúng vậy, tôi muốn làm người quản lý của đội bóng, cô có thể làm được như vậy sao? Chẳng lẽ mỗi ngày cô đều đi làm người mẫu xe hơi? Đáng tiếc là không có nhiều triển lãm như vậy?

- Không phải chỉ là một chút tài trợ sao?

Thư Tịnh có chút tức giận:

- Tôi chẳng qua không muốn tìm tài trợ mà thôi.

- Không có thì nói không có, cứ chống chế.

Đào Na châm chọc:

- Tóm lại kể từ lúc này, tôi là quản lý của đội bóng Phong Hỏa, cô đứng sang bên cạnh đi.

- Vợ Tịnh Tịnh, quản lý đội bóng là thứ quái quỷ gì?

Hạ Thiên có chút tò mò.

"Á, Vợ Tịnh Tịnh!"

Khi nghe Hạ Thiên xưng hô như vậy thì Khương Phong, Mạc Tịnh và những người khác đều ngây ra.

- Này, anh bạn, Thư Tịnh là vợ anh bạn rồi sao?

Có một người không nhịn được hỏi, người này cũng đã từng chứng kiến Hạ Thiên thi đấu với Trần Chí Cương, vì vậy cũng biết chút ít về vấn đề đánh cuộc.

Hạ Thiên khẽ gật đầu:

- Đúng vậy, tôi đã thăng cấp chị ấy lên vợ chính thức.

- A,... ....

Đám người đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn Thư Tịnh, trong mắt mọi người, có lẽ thăng chức lên vợ chính thức có nghĩa là Thư Tịnh đã bị kéo lên giường... ....

Nghĩ về vấn đề trên đời mất đi một xử nữ mà đám đàn ông dư thừa hóc môn ở đây cảm thấy quá đáng tiếc. Nhưng đám người này rất quen thuộc với Thư Tịnh, trên cơ bản đều có ý với nàng, mà tình cảnh Hạ Thiên ném rổ khủng bố trước đó cũng làm cho mọi người bội phục, vì thế bọn họ cũng thừa nhận Hạ Thiên mà không ghen ghét.

Nhưng Khương Phong cũng không thể nghĩ ra, Hạ Thiên không phải có bạn gái là Tôn Hinh Hinh sao? Đại mỹ nữ kia rõ ràng không thua kém Thư Tịnh.

Thư Tịnh đáng thương đỏ bừng mặt, nàng muốn mắng Hạ Thiên nhưng cũng sợ bị đánh đòn trước mặt mọi người, sợ càng mất mặt hơn. Vì vậy nàng suy nghĩ một chút mà chỉ biết trừng mắt nhìn hắn, cũng không nói gì.

Phản ứng của Thư Tịnh lại càng làm cho đám người ở đây tin rằng nàng chấp nhận quan hệ với Hạ Thiên.

- Ơ, còn tưởng vì sao về sớm, thì ra kiếm được anh nhà giàu.

Đào Na chụp được cơ hội thì lập tức châm chọc Thư Tịnh, nàng lập tức dùng ánh mắt trêu tức nhìn Hạ Thiên:

- Nhưng này, anh chàng này hình như chẳng phải loại giàu có gì.

- Tôi có giàu hay không liên quan **** gì đến cô?

Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn chằm chằm vào Đào Na.

Đào Na chợt ngẩn người, nàng có chút tức giận:

- Này, anh có tố chất vậy à? Sáo lại nói lời thô tục như vậy?

- Tôi mặc kệ một người quái dị như cô.

Hạ Thiên bĩu môi, sau đó hắn quay đầu nhìn Thư Tịnh:

- Vợ Tịnh Tịnh, có phải chị muốn làm người quản lý đội bóng không?

"Người quái dị?"

Đám người nghe được lời này mà chợt ngẩn ngơ, ngay cả Thư Tịnh cũng như vậy. Phải biết rằng Đào Na rất xinh xăn, cũng xinh đẹp, vì vậy mà nàng và Thư Tịnh mới có động chạm, vì một núi không chứa hai cọp, đại học thể dục thể thao có đóa hoa Thư Tịnh làm cho Đào Na mất màu khá nhiều, vì thế mà Đào Na rất ghen ghét Thư Tịnh, thậm chí còn muốn tranh chấp với Thư Tịnh, muốn cướp danh hiệu hoa hậu giảng đường đại học thể dục thể thao của Thư Tịnh.

Đáng tiếc dù là tướng mạo hay dáng người thì Đào Na vẫn có khoảng cách với Thư Tịnh. Vì vậy dù Đào Na vẫn là người đẹp, dù cũng là nhân vật nổi tiếng ở đại học thể dục thể thao nhưng vẫn không bằng Thư Tịnh. Hơn nữa danh hiệu hoa hậu đại học thể dục thể thao cũng không rơi lên đầu Đào Na, vì thế mà Đào Na dù cố gắng cũng chỉ được á hậu mà thôi.

Nhưng dù thế nào thì Đào Na cũng là hoa, đã là hoa thì không có liên quan gì đến "người quái dị". Bây giờ Hạ Thiên nói Đào Na là người quái dị, tất cả mọi người đều cảm thấy Hạ Thiên chẳng qua chỉ chọc cho Thư Tịnh hả giận mà thôi.

- Anh...Anh nói gì?

Đào Na bị mắng mà bị chọc tức:

- Anh nói tôi là người quái dị sao? Anh có mắt không? Tôi cũng là á hậu đại học thể dục thể thao, anh chê tôi xấu sao?

- Cô mà là hoa hậu sao? Chẳng qua chỉ là hoa loa kèn, chỉ biết thổi mà thôi.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Nói cô quái dị thì sao? Cô không phải là người quái dị sao?

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói:

- Hèn gì Đại sư phụ nói người xấu thường không biết mình xấu, loại người như cô là đáng thương nhất.

- Anh...Anh nói tôi đáng thương sao?

Đào Na thiếu chút nữa thì tức chết.

Khi thấy bộ dạng tức giận muốn chết của Đào Na thì Thư Tịnh không khỏi có chút vui sướng, Đào Na này luôn gây ra phiền phức cho nàng, nàng đã sớm chán ghét. Bây giờ có Hạ Thiên giúp nàng hả giận, tất nhiên nàng cầu còn chưa được, vì vậy mà nàng cảm thấy cảm tình của mình với Hạ Thiên ngày càng tăng lên.

- Cô vốn là người đáng thương, bộ dạng xấu xí mà không biết.

Hạ Thiên hình như có chút đồng tình với Đào Na:

- Nể bộ dạng đáng thương của cô, tôi cho cô biết xấu ở đâu.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi tiếp tục:

- Cô xem mình đi, mắt cái lớn cái nhỏ, eo to thừa thịt, chân tay thô thiển, không có chỗ nào ra hồn. Đặc biệt là ngực cô, rõ ràng là một cái lớn một cái nhỏ, căn bản không đối xứng, đúng là xấu như cá sấu.

Đám người nghe thấy như vậy thì chợt sững sờ, ai cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào Đào Na, đúng là mắt nàng hơi nhỏ, mà lỗ mũi cũng lớn hơn một chút so với người bình thường. Eo của Đào Na cũng không tính là thô, còn có thịt thừa hay không thì bọn họ chẳng biết. Cuối cùng ai cũng không tự giác được phải nhìn lên ngực Đào Na, tận đáy lòng đều tự hỏi, một cái lớn một cái nhỏ thật sao?

- Anh...Anh...Anh nói bậy bạ.

Đào Na tức đến mức run rẩy.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Trước nay tôi chưa từng nói bậy, không tin cô cởi ra cho anh em giang hồ xem, có phải ngực một cái to một cái nhỏ không.

Đám người nghe thấy vậy thì trợn mắt há mồm, người này đúng là hùng mạnh, có thể nói đối phương cởi áo cởi quần ra nghiệm chứng.

Thư Tịnh không khỏi dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, người này đúng là lưu manh, những chuyện như vậy nói ra khỏi miệng mà mặt vẫn không đổi sắc.

- Anh là tên khốn kiếp.

Đào Na tức đến mức đỏ bừng mặt:

- Anh...Anh chờ đấy.

Đào Na chỉ để lại một lời như vậy mà chạy đi, nhưng mọi người cũng thấy nàng không chạy đi xa, nàng chỉ đến lấy điện thoại, nàng vừa điện thoại vừa đảo ánh mắt tức giận về phía bên này.

- Này, Thư Tịnh, hình như Đào Na đang điện thoại gọi người, bạn hay là bảo bạn trai đi trước đi.

Mạc Tịnh hảo tâm nhắc nhở Thư Tịnh.

- Gọi thì thế nào? Chẳng lẽ dám đánh người trong trường sao?

Thư Tịnh không quan tâm.

- Nghe nói bạn trai của Đào Na làm mở quán bar, có chút tiền, có chút bối cảnh. Nghe nói tài trợ cho chúng ta cũng đến từ bạn trai của cô ấy.

Khương Phong mở miệng nói.

Một người lại nói:

- Thật ra Đào Na tài trợ cũng rất tốt, đặc biệt là có thể đến quán bar uống rượu miễn phí.

- Đúng vậy, tôi cũng thấy vậy, chúng ta còn có thể đặt quần áo giày theo yêu cầu, hơn mười người chúng ta cũng hơn mười ngàn đồng, chúng ta chỉ là đội bóng nghiệp dư, có thể tìm được tài trợ như vậy thì không dễ dàng.

Một người khác cũng phụ họa.

- Đúng vậy, đúng vậy... ....

Đám người khác đều phụ họa.

Thật ra bọn họ thành lập đội bóng vì muốn tham gia hiệp hội bóng rổ nghiệp dư ở Giang Hải, tuy hiệp hội bóng rổ nghiệp dư cũng có chút lực ảnh hưởng nhưng một đội bóng mới thành lập như bọn họ cũng không có gì, muốn tìm được tài trợ là rất khó. Tất nhiên bọn họ sẽ cảm thấy khoản tài trợ của Đào Na là rất tốt.

Thư Tịnh nghe những lời nghị luận này mà trong lòng có chút không thoải mái, nàng cuối cùng cũng không nhịn được nói:

- Không phải chỉ là vài chục ngàn sao? Tôi tài trợ các anh năm trăm ngàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.