Hạ Thiên lui về phía sau, mỗi bước chân nhập sâu vào trong đất, sau đó khó khăn lắm mới dừng lại, cuống họng sinh ra cảm giác ngòn ngọt, vì vậy mà há mồm phun ra một ngụm máu tươi:
- Phụt.
Một luồng chân khí lạnh lẽo phóng vào trong người Hạ Thiên, hơn nữa còn liên tục tuôn chảy trong kinh mạch. Dù Hạ Thiên có băng hỏa linh khí, nhưng băng khí trong người hắn lại không hợp với hàn khí này. Luồng hàn khí này cũng không tính là nhiều, cũng bị Hạ Thiên áp chế xuống, nhưng có một điều khó thể nghi ngờ, lúc này hắn thật sự thất bại, đã bại hoàn toàn, đối thủ quá mạnh, điều này làm hắn sinh ra cảm giác khó theo kịp.
Lúc này Hạ Thiên cuối cùng cũng nhìn rõ kẻ địch, đối thủ quá mạnh, đồng thời cũng có dánh người rất tuyệt.
Người này rất cao, gần một mét tám, cách ăn mặc có chút quái dị, toàn thân là áo quần đen buộc quanh người. Những bộ vị trên người cao ngất và đầy đặn, eo nhỏ chân dài, cũng vì eo nhỏ mà bộ ngực lồi hẳn ra làm đám người đứng xem lồi cả mắt. Nếu so sánh thì dù là Lãnh Băng Băng đứng trước mặt người này cũng phải ở vào thế hạ phong.
Nếu người này chỉ ăn mặc quần áo đen thì chẳng tính là quái dị, điều quái dị chính là ngoài thân thể được bao quanh bằng bộ quần áo màu đen thì còn có rất nhiều sợi tơ đen. Sợi tơ vừa rồi tấn công hạ thiên chính là một trong số đó. Những sợi tơ này không gió mà bay, những sợi tơ bay múa xung quanh, không có bất kỳ quy luật nào, điều này làm cho nàng trở nên quỷ dị, dù là trong mắt ai thì cách ăn mặc cũng không bình thường.
Những sợi tơ màu đen quấn quanh người, thậm chí quấn quanh mặt, mái tóc đen cũng tung bay với những sợi tơ, lúc này gương mặt nàng cũng bị những sợi tơ màu đen che giấu, làm người ta khó thể nhìn ra tướng mạo, thứ duy nhất có thể thấy chính là cặp mắt kia.
Cặp mắt của người phụ nữ này rất đẹp, lông my dài, con ngươi đen nhánh, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt thì Hạ Thiên không sinh ra cảm giác xinh đẹp, hắn cảm thấy trong đó là ánh mắt lạnh lùng, còn có sát ý nồng đậm. Trong mắt nàng bùng ra hai luồng sáng chỉa vào người hạ thiên, điều này làm hắn cảm thấy lồng ngực bức bối, cặp mắt đối phương rõ ràng có thể giết người.
Nhìn đối phương thì lần đầu tiên Hạ Thiên sinh ra cảm giác sợ hãi, không phải sợ hãi vì người này hùng mạnh, cũng không phải vì dáng người ma quỷ, lại càng không phải đối phương có cặp mắt giết người, mà chỉ vì nàng nói ra ba chữ "Nguyệt Thanh Nhã".
Một cái tên vốn không nên có người nào được biết, đáng lý ra cũng chỉ có năm người biết, ngoài hắn thì cũng chỉ còn ba vị sư phụ, còn có cả Kiều Tiểu Kiều. Vì đây là cái tên của thần tiên tỷ tỷ, đây là tên của thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp nhất trên đời, chính là Nguyệt Thanh Nhã.
Nhưng bây giờ cái tên của thần tiên tỷ tỷ lại được một người xa lạ nói ra khỏi miệng, hơn nữa còn truy vấn quan hệ giữa Hạ Thiên và thần tiên tỷ tỷ, điều này làm hắn tuyệt đối kinh ngạc. Hắn sinh ra cảm giác, người này nhất định có quan hệ với thần tiên tỷ tỷ. Hắn càng phát hiện, thật ra trên người đối phương còn có một luồng khí chất tương tự như thần tiên tỷ tỷ, trên người các nàng giống như cùng bùng ra một luồng khí chất cao ngạo.
- Này, chị là ai? Tên của thần tiên tỷ tỷ mà chị cũng biết được sao?
Hạ Thiên lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường sau khoảnh khắc run sợ ngắn ngủi, sau đó hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn đối phương, trong lòng thầm nghĩ phải làm sao để đánh nàng một trận.
- Thần tiên tỷ tỷ sao?
Người phụ nữ hắc y nghe xong thì có chút kinh ngạc, sau đó nàng hừ lạnh một tiếng:
- Quả nhiên cậu biết Nguyệt Thanh Nhã.
Người phụ nữ hắc y còn chưa nói xong thì có hơn mười sợi tơ phóng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên vội vàng tránh né, nhưng lúc này hắn căn bản không kịp tránh, hơn mười sợi tơ trói hắn lại thật chặt, không thể nhúc nhích. Sau đó hắn cảm thấy mình bay bổng lên không, bên tai vang lên những tiếng o o, rõ ràng đang bị người phụ nữ hắn y kéo đến.
Lúc này đám người Hắc Báo trong trụ sở huấn luyện cũng đang trợn mắt há mồm, đáng lý ra bọn họ đều cảm thấy Hạ Thiên quá biến thái, nhưng còn có người biến thái hơn cả Hạ Thiên, bây giờ còn bắt được cả Hạ Thiên.
Tất nhiên đối với bọn họ thì đây mới là chuyện tốt, ít nhất bây giờ bọn họ cũng an toàn.
- Huấn luyện viên, phải làm sao bây giờ?
Có người không nhịn được phải nói một câu, bây giờ Lý Minh Quang đã là người hầu như gần chết, người làm chủ tất nhiên là sĩ quan huấn luyện Tống Vệ Quốc.
Tống Vệ Quốc dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Hạ Thiên biến mất, sau đó hắn mở miệng nói:
- Trước tiên đưa đội trưởng đến bệnh viện, những người bị thương cũng đưa đến bệnh viện, những chuyện khác nói sau.
Thực tế Tống Vệ Quốc cũng trúng một viên đạn, nhưng đối với hắn thì chẳng đáng là gì.
... ....
Hạ Thiên đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để đánh văng những sợi tơ màu đen trên người, nhưng đúng lúc này hắn lại cảm thấy mình khựng lại, sau đó bị ném xuống đất, những sợi tơ trên người cũng biến mất hơn phân nữa, chỉ còn lại vài sợi cột trên người. Nhưng hắn căn bản không thể nhúc nhích, công lực cũng bị ngăn chặn, căn bản không thể nào thi triển được.
Hạ Thiên nhìn lướt qua bốn phía, hắn cảm thấy mình ở trong một gian phòng rộng rãi. Tuy gian phòng này khá lớn nhưng bên trong lại rất đơn giản, ngoài một chiếc giường đã được trải lụa đen khá lớn thì căn bản không còn gì khác, khoảnh khắc này người phụ nữ hắc y đang ngồi trên giường dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên.
- Cậu có quan hệ gì với Nguyệt Thanh Nhã?
Người phụ nữ hắc ý tiếp tục dùng giọng lạnh lùng hỏi.
- Sao chị lại biết thần tiên tỷ tỷ?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
- Tôi đang hỏi cậu trước.
Người phụ nữ hắc y dùng giọng lạnh lùng hơn hỏi:
- Cậu tốt nhất đừng nói cho tôi biết Nguyệt Thanh Nhã là chị mình.
- Thần tiên tỷ tỷ tất nhiên không phải là chị tôi.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Thần tiên tỷ tỷ là vợ tôi.
- Không cần gạt tôi, nếu không tôi sẽ giết cậu.
Người phụ nữ hắc y dùng giọng lạnh lùng nói:
- Nể mặt Nguyệt Thanh Nhã, tôi cho cậu một cơ hội, tôi hỏi cậu một lần nữa, Nguyệt Thanh Nhã rốt cuộc có quan hệ gì với cậu?
Hạ Thiên cũng rất bức bối:
- Chị có vấn đề gì sao? Tôi đã nói rõ rồi, thần tiên tỷ tỷ là vợ tôi.