Khi còn ở Cảng Thành thật ra chỉ có một người đẹp để Hạ Thiên phải đi tìm, đó chính là Y Tiểu Âm. Nhưng khi Hạ Thiên đến biệt thự ở bờ biển của Y Tiểu Âm thì buồn bực phát hiện vườn không nhà trống, nàng căn bản không còn ở lại nơi đây.
Trong không khí vẫn còn lại khí tức của Y Tiểu Âm, Hạ Thiên căn cứ vào luồng khí tức này để phán đoán nàng đã rời khỏi cách đây hơn mười hai giờ, vì những luồng khí tức cũng đã muốn tiêu tán gần hết.
- Vợ Y Y chẳng lẽ đã quay về thủ đô rồi?
Hạ Thiên lầm bầm, hắn vừa nghĩ vừa điện thoại cho Y Tiểu Âm.
Điện thoại tuy đổ chuông nhưng không ai nhấc máy, nhưng Hạ Thiên vẫn rất kiên nhẫn, hắn bấm số một lần nữa, khi hắn gọi đến lần thứ chín thì bên kia cuối cùng cũng truyền đến âm thanh của Y Tiểu Âm:
- Cậu lại có chuyện gì?
- Vợ Y Y, sao chị không còn ở nhà nữa?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Tôi đang ở nhà.
Y Tiểu Âm tức giận nói, nàng thật sự đang ở nhà, nhưng là nhà ở thủ đô, nàng đang ngồi trong mái đình Y Nhân.
Y Tiểu Âm vốn không muốn nhận điện thoại của Hạ Thiên, nhưng đối phương thật sự quá nhẫn nại, rõ ràng gọi cả chục lần, đúng là không có biện pháp, cuối cùng nàng cũng phải nghe máy.
- Vợ Y Y, chị đã trở lại thủ đô rồi à?
Hạ Thiên vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, tôi đã về thủ đô tối qua.
Y Tiểu Âm cũng không che giấu, nàng biết rất rõ Hạ Thiên muốn tìm mình, dù nàng có che giấu cũng vô dụng. Với thân phận tổ trưởng Ám tổ của Hạ Thiên, muốn tìm người cũng không khó như vậy, đặc biệt là nàng vốn là người được Ám tổ bảo vệ, Hạ Thiên sẽ biêt rõ vị trí của nàng, điều này rất đơn giản, chỉ cần một cuộc điện thoại mà thôi.
- Sao đi không nói với tôi một tiếng? Mà thôi, tôi cũng không trách chị, tôi sẽ đến thủ đô tìm chị sau.
Hạ Thiên oán trách nói một câu.
- Tôi cúp điện thoại đây.
Y Tiểu Âm không muốn tiếp tục điện thoại với Hạ Thiên, trong lòng cũng thầm mắng Hạ Thiên, tên khốn này có bệnh sao? Tưởng rằng nàng sẽ bỏ qua sao? Trước khi đi còn phải nói cho hắn biết sao? Nàng dù có bệnh cũng không bao giờ nói cho hắn biết.
Y Tiểu Âm cúp điện thoại và âm thầm thề:
- Hạ Thiên, dù ngươi làm cho ta bao nhiêu chuyện, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, vì ta vĩnh viễn không thể quên những gì ngươi đã làm với ta tối hôm đó.
- Tiểu thư, lại là tên khốn nạn kia điện thoại đến sao?
A Cửu nhịn không được phải hỏi.
Y Tiểu Âm khẽ gật đầu, nhưng nàng không lên tiếng.
- Có người gõ cửa, tôi đi xem thế nào.
A Cửu lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng bước ra cửa.
Một lát sau A Cửu quay lại.
- Tiểu thư, Nhạc tiên sinh, chị có muốn gặp anh ta không?
A Cửu mở miệng hỏi.
Y Tiểu Âm trầm mặc một lúc rồi khẽ gật đầu nói:
- Mời hắn vào.
- Vâng, tiểu thư.
A Cửu xoay người đi ra, sau đó nàng đưa vào một người đàn ông.
Đây là một người đàn ông với gương mặt trắng nõn, nhưng nếu nhìn sơ qua sẽ không thể nào phán đoán độ tuổi của đối phương, có vẻ như ba mươi, nhưng khí chất trầm ổn trên người, ngẫu nhiên lại có chút tang thương làm người ta cảm thấy hắn phải bốn mươi, thậm chí còn lớn hơn.
Người này tương đối cao, có lẽ là mét tám, mặc một bộ áo khoác màu xám, tướng mạo không tính là đặc biệt đẹp trai, tóc chải chuốt khá mượt, trên người còn có khí chất nho nhã giống như một học giả.
- Y tiểu thư, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?
Người đàn ông nho nhã mỉm cười với Y Tiểu Âm, hắn dùng giọng ôn hòa chào hỏi.
- Cám ơn Nhạc tiên sinh quan tâm, tôi gần đây khá tốt.
Y Tiểu Âm khẽ cúi người:
- Nhạc tiên sinh, mời ngồi.
Y Tiểu Âm quay đầu nhìn A Cửu rồi tiếp tục nói:
- A Cửu, dâng trà cho Nhạc tiên sinh.
- Vâng, tiểu thư.
A Cửu nhanh chóng đi vào trong đình để pha trà.
Nhạc tiên sinh ngồi xuống đối diện với Y Tiểu Âm, sau đó hắn tán thưởng một câu:
- Hơn một tháng không gặp, Y tiểu thư càng có phong thái hơn trước.
- Đa tạ Nhạc tiên sinh khích lệ.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói, nhưng lúc này giọng điệu của nàng tuy có bình tĩnh nhưng trong lòng thật sự sinh ra xúc động muốn đập ly trà vào mặt đối phương. Không phải nàng không thích nghe đàn ông ca ngợi vẻ đẹp của mình, nhưng những gì Nhạc tiên sinh vừa ca ngợi lại chính là nổi đau của nàng.
Y Tiểu Âm biết rõ gần đây mình đẹp hẳn lên, biết da mình tốt hẳn lên, nếu là phụ nữ bình thường thì chắc chắn sẽ rất vui sướng, nhưng Y Tiểu Âm thật sự không vui nổi, vì tất cả những biến đổi của nàng đều là công lao của Hạ Thiên.
Y Tiểu Âm trở thành một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ vì nàng đã từ một khuê nữa biến thành phụ nữ thật sự, tên hạ thiên khốn kiếp, tên cầm thú kia đã tra tấn nàng nửa buổi tối, biến nàng thành phụ nữ thật sự, làm nàng trở nên có sức quyến rũ rất mạnh.
Làn da nàng tốt hẳn lên, đồng thời cũng có khí chất cũng là công lao của Hạ Thiên, vì đây chính là kết quả tẩy tủy của hắn, dù hắn làm như vậy cũng không thể làm nàng vui trở lại.
- Y tiểu thư, hình như em có tâm sự thì phải?
Dù Y Tiểu Âm vẫn cực kỳ bình tĩnh nhưng không thể nào tránh khỏi quan sát nhạy bén của Nhạc tiên sinh, hắn khẽ nhíu mày rồi kinh ngạc nói.
Y Tiểu Âm chợt bừng tỉnh, sau đó nàng nở nụ cười xấu hổ:
- Thật xin lỗi, nghĩ đến một việc, cũng không phải việc gì lớn, chỉ là vừa từ Cảng Thành quay về, ở thủ đô còn nhiều việc cần làm, vì vậy có hơi phân tâm.
Y Tiểu Âm chợt dừng lại rồi tiếp tục nói:
- Nhạc tiên sinh, sau này tôi sẽ đến thăm Nhạc lão gia, nhưng tôi tin sức khỏe của ông ấy tạm thời không có vấn đề.
- Y tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi đến đây cũng không phải vì chuyện của ông nội, bây giờ sức khỏe của ông ấy là rất tốt, tất nhiên, nếu Y tiểu thư có thể đến xem xét vào trước tết thì cũng tốt. Dù sao thì đầu năm mới sẽ có nhiều người đến quấy rầy ông, chắc sẽ phát sinh chút ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe.
Nhạc tiên sinh mỉm cười:
- Tôi chỉ nghe nói tiểu thư gặp chút phiền toái ở Cảng Thành, hơn nữa lại không chịu xin trợ giúp, vì vậy tôi muốn đến đây hỏi thăm tình huống, xem tôi có thể giúp được gì không?
- Không có chuyện gì lớn, bây giờ cũng đã giải quyết.
Y Tiểu Âm khẽ lắc đầu:
- Làm Nhạc tiên sinh hao tâm tổn trí, cũng không phải tôi không hướng về anh xin trợ giúp, chẳng qua đó là chuyện nhỏ nhặt, cũng không đáng làm phiền Nhạc tiên sinh.
- Giải quyết là tốt rồi.
Nhạc tiên sinh khẽ gật đầu.
- Nhạc tiên sinh, mời uống trà.
Lúc này A Cửu đã dâng trà ra.
- Cám ơn.
Nhạc tiên sinh nhận trà, sau đó tiếp tục nói với Y Tiểu Âm:
- Y tiểu thư, tôi chỉ hy vọng em có thể hiểu, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, anh cũng không ngại giúp em, hơn nữa nếu có cơ hội giúp đỡ Y tiểu thư thì đó là vinh hạnh của anh.
Y Tiểu Âm khẽ vuốt cằm, trên mặt lộ ra cảm giác suy nghẫm:
- Cám ơn Nhạc tiên sinh, tôi hiểu.
- Hiểu là tốt rồi.
Nhạc tiên sinh đặt ly trà xuống rồi đứng lên:
- Y tiểu thư, em vừa quay về thủ đô, cần nghỉ ngơi, anh sẽ không quấy rầy em, anh về trước, ngày khác lại đến thăm.
- Được, A Cửu, tiễn Nhạc tiên sinh.
Y Tiểu Âm cũng không giữ lại.
Sau khi Nhạc tiên sinh biến mất trong tầm mắt thì vẻ mặt Y Tiểu Âm cũng khôi phục lại như thường.
- Tiểu thư, sao chị không xin sự trợ giúp từ Nhạc tiên sinh?
A Cửu có chút khó hiểu:
- Nếu Nhạc tiên sinh biết rõ tên khốn nạn kia ức hiếp chị, anh ấy sẽ không bỏ qua cho tên kia. Dù chị không muốn cho Nhạc tiên sinh biết về vấn đề này, nhưng nếu chị nói tên khốn kia cứ dây vào mình, Nhạc tiên sinh sẽ gips đỡ chị đối phó với hắn.
- A Cửu, sự kiện kia đối với chị là một vết nhơ cả đời, chị không muốn nói ra cho mọi người biết.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
- Hơn nữa với năng lực của tên khốn kia, dù là Nhạc Chi Phong cũng chưa chắc làm gì được.
- Nhưng Y tiểu thư, chị không phải đã nói, Nhạc tiên sinh ở thủ đô cũng là đại nhân vật, dù là tứ đại gia tộc cũng không muốn đắc tội sao?
A Cửu có chút mê hoặc.
- A Cửu, em không rõ rồi, không muốn đắc tội với không dám đắc tội là hai sự việc khác nhau, tứ đại gia tộc không muốn đắc tội với Nhạc Chi Phong, cũng chẳng phải là không dám. Theo chị biết thì bây giờ tứ đại gia tộc ở thủ đô cũng căn bản không phải không dám đắc tội với hắn.
Y Tiểu Âm bình tĩnh nói:
- Vì vậy, A Cửu, chuyện này chúng ta không trông cậy vào sự hỗ trợ của người khác, muốn đối phó với tên khốn kia thì phải dựa vào tự thân chúng ta.
- Tiểu thư, em biết rồi.
A Cửu nói rất nhỏ, nàng hiểu, thật ra nàng lại vẫn không hiểu vì tại sao mình và tiểu thư có thể đối phó với tên khốn kia? Các nàng căn bản không phải là đối thủ của đối phương.
Đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa, A Cửu đi ra cửa, nàng nhanh chóng quay lại, trên tay có thêm một vật.
- Tiểu thư, đây là thứ Ám tổ đưa đến.
A Cửu đưa một túi văn kiện cho Tiểu thư.
Y Tiểu Âm nhân lấy mở ra xem, bên trong là hai quyển sách.
- "Nữ đánh người? Phiêu Miểu bộ pháp?"
Y Tiểu Âm nhìn rồi chợt buồn bực, đây là những thứ gì?
Y Tiểu Âm còn đang nghi hoặc thì điện thoại vang lên, nàng lấy điện thoại ra xem, thì ra là một dãy số quen thuộc.
- Sách do cậu sai người đưa đến sao?
Y Tiểu Âm chợt hiểu ra, nàng nhận điện thoại rồi tức giận hỏi.
- Đúng vậy, vợ Y Y, chị đi quá nhanh, tôi còn chưa kịp dạy võ công cho chị.
Bên kia truyền đến âm thanh của Hạ Thiên:
- Bây giờ chị tự học một ít, chỉ cần học được vài phần thì sau này chị sẽ không sợ ai ức hiếp mình.
Y Tiểu Âm trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng Hạ Thiên lại tiếp tục điện thoại đến, Y Tiểu Âm thiếu chút nữa thì nổi điên, nàng nhận điện thoại rồi rống lên:
- Cậu có ngừng ngay đi không?
Hạ Thiên ở bên kia có hơi ngẩn ngơ, sau đó hắn vô tội nói:
- Vợ Y Y, tôi chỉ muốn nói cho chị biết, trước tiên luyện Phiêu Miễu bộ pháp là được.
- Được rồi, còn gì không?
Y Tiểu Âm tức giận hỏi.
- À, còn.
Hạ Thiên trả lời.
- Vậy nói đi.
Y Tiểu Âm muốn nổi điên, tên đàn ông chết tiệt này, hắn ức hiếp nàng, còn quấn lấy nàng, có phải muốn dày vò để nàng chết đi không?