Hạ Thiên mở lời, người phụ nữ kia chính là Ninh Khiết, lần trước sau khi hắn chữa bệnh cho nàng, hắn cũng không quan tâm nàng đi đâu làm gì. Hắn tưởng rằng nàng sẽ rời khỏi huyện Mộc Dương, không ngờ bây giờ lại gặp mặt, điều này làm hắn buồn bực, quỷ keo kiệt này chẳng lẽ không muốn rời khỏi đây?
Bây giờ cách ăn mặc của Ninh Khiết không khác lần trước nhiều lắm, mặc một chiếc quần jean, vì vậy mà hai chân dài được buộc chặt, trên người là một chiếc áo sơ mi, dưới khí trời thế này ăn mặc như vậy cũng không có gì bất thường. Nhưng lúc này trên tay nàng có một chiếc áo khoác, điều này làm cho người ta nghĩ rằng nàng vừa đi đã nóng lên, vì vậy mới cởi áo khoác ngoài xuống.
Ninh Khiết có vẻ khá nặng nề, sau khi vào cửa thì cúi đầu đi về phía trước, căn bản không phát hiện ra Hạ Thiên. Mãi đến khi nghe được âm thanh của hắn thì nàng mới kinh hãi dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên:
- Ủa, cậu...Cậu vẫn còn ở đây sao?
- Nói nhảm, tất nhiên tôi còn ở đây, sao chị lại đến đây?
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Ninh Khiết:
- Chị chưa đi hay vừa mới đến?
- Chưa đi, nhưng những ngày nay cũng không ở khách sạn cố định, thường đi dạo bên ngoài.
Ninh Khiết cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Thiên, sau đó hạ thấp giọng nói:
- Về phòng trước đã, về phòng rồi nói sau, thật ra tôi cũng đang muốn tìm cậu.
- Chị tìm tôi làm gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Lát nữa nói sau.
Ninh Khiết đi về phía thang máy, nàng nhấn nút, thang máy vừa lúc không có người, vì thế cả hai tiến vào ngay.
Thang máy đi lên, Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Ninh Khiết một lúc, lông mày khẽ nhíu lại.
- Kỳ quá, chị lại có vẻ không bình thường.
Hạ Thiên có chút mê hoặc, sau đó hắn vung tay bắt lấy cổ tay Ninh Khiết, cuối cùng dò xét tình huống.
Ninh Khiết không vùng vẫy, nàng tùy ý để cho Hạ Thiên bắt lấy cổ tay mình, nhưng gương mặt trắng nõn lại có chút bất an, nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.
Thang máy nhanh chóng dừng lại ở lầu chín, Hạ Thiên đã buông tay Ninh Khiết, hai người rời khỏi thang máy về phòng chín lẻ một. Ninh Khiết lấy khóa mở phòng, đây cũng là gian phòng trước đó của nàng, nhìn qua có vẻ nàng không rời khỏi đây, ít nhất nàng vẫn chưa trả phòng.
Hai người vào phòng, Ninh Khiết đóng cửa, sau đó nàng không nhịn được phải hỏi:
- Thân thể tôi lại có vấn đề gì sao?
- Mấy ngày nay chị không rời khỏi huyện Mộc Dương sao?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
- Không có, sao vậy?
Ninh Khiết bất an hỏi lại một câu.
Hạ Thiên có vẻ rất mê hoặc, hắn nhìn Ninh Khiết rồi lẩm bẩm:
- Không đúng, dựa theo lý mà nói thì lần trước tôi đã chữa cho chị, chị không nên tái phát mới đúng, vì sao bây giờ trong người chị lại có nhiều âm hỏa như vậy, thậm chí còn nhiều hơn cản lần trước?
- Tôi...Tôi thật sự tái phát sao?
Gương mặt Ninh Khiết chợt biến đổi:
- Hèn gì hôm nay tôi lại cảm thấy lạnh, tuy không lạnh như lần trước nhưng vẫn có chút lo lắng, vì vậy mới chuẩn bị đi tìm cậu, nhưng không ngờ gặp cậu ở bên dưới.
- Chị nói có chuyện tìm tôi, chẳng phải là chữa bệnh đấy chứ?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Đúng vậy.
Ninh Khiết khẽ gật đầu, sau đó nàng dùng giọng bất an hỏi:
- Cậu...Cậu không muốn chữa bệnh cho tôi sao?
- Không, nhưng tôi nghĩ lần này làm sao chữa bệnh cho chị không tái phát nữa.
Hạ Thiên ra vẻ chăm chú:
- Xem ra lần trước tô không trị tận gốc cho chị, lần này tôi sẽ trị tận gốc.
- Điều này, thật ra lần trước cậu trị phần ngọn cũng tốt, dù sao cũng chỉ đâm vài châm, rất nhanh phải không?
Ninh Khiết vội vàng nói:
- Bây giờ tôi cảm thấy càng lúc càng lạnh, giống như sắp phát tác.
- Thật sự sắp phát tác sao?
Hạ Thiên nắm lấy cổ tay Ninh Khiết xem xét một chút, sau đó hắn lầm bầm:
- Giống như âm hỏa đang tụ tập lại, chuẩn bị phát tá.
- Vậy cậu mau trị cho tôi, dù là trị ngọn hay gốc cũng không sao, càng lúc càng lạnh, rất khó chịu.
Ninh Khiết lo lắng nói, kinh nghiệm lạnh từ trong xương tủy, nàng không muốn trải qua một lần nữa.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Không được, bây giờ tôi không thể chữa cho chị.
- Vì sao?
Ninh Khiết lập tức nôn nóng, nàng không tự giác được phải sợ run người, cảm giác lạnh từ sâu trong xương tủy đã vô tình đánh úp lại.
- Tôi phải muốn biết rõ nguyên nhân bệnh của chị, vì vậy tôi quyết định để chị hoàn toàn phát tác để xem xét tình huống, như vậy tôi mới trị dứt cho chị.
Hạ Thiên chân thành nói.
- Nhưng bây giờ...Tôi rất lạnh...
Chỉ sau khoảnh khắc mà hàm răng của Ninh Khiết đã run lên, cảm giác lạnh lẽo từ đầu đến chân giống hệt như lần trước.
- Bây giờ vẫn còn chưa phải lúc khủng bố nhất, trước tiên chị cứ chịu nhịn, nếu không nhịn được thì cứ làm như lần trước, cởi hết quần áo ngâm mình trong nước lạnh.
Hạ Thiên cũng không có tính toán cứu chữa cho Ninh Khiết, hắn lại áp dụng phương pháp dùng lạnh chống lạnh.
- Tôi...Tôi...
Hàm răng Ninh Khiết phát run, nàng không chịu cởi quần áo, nguyên nhân rất đơn giản, vì Hạ Thiên còn ở đây, dù không phải lần đầu tiên nàng lõa thể trước mặt hắn, nhưng nàng thật sự không thể nào lạnh nhạt với vấn đề này, dù sao quan hệ giữa nàng và hắn cũng không thân mật.
- Quỷ keo kiệt chị đã sắp chết lạnh còn nhỏ mọn như vậy sao?
Hạ Thiên nói mang theo chút hương vị khinh bỉ, sau đó còn nói thêm:
- Thôi được, thấy chị đáng thương, tôi giúp chị thêm một lần.
- Cảm...Cảm...
Lần này Ninh Khiết còn cảm thấy lạnh hơn cả lần trước, trước đó nàng còn miễn cưỡng điện thoại cho Hạ Thiên, nhưng lần này muốn nói ra hai chữ cảm ơn cũng không được, nhưng nàng cũng nhanh chóng cảm thấy may mắn vì chưa nói ra.
Ninh Khiết nghe Hạ Thiên nói sẽ giúp mình, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ chữa bệnh cho mình, vì vậy muốn nói lời cám ơn. Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện Hạ Thiên gọi là giúp mình, căn bản không phải là chữa bệnh, hắn cởi sạch quần áo của nàng, sau đó đưa nàng vào phòng tắm, đặt xuống bồn, sau đó xả nước lạnh lên ngâm nàng bên trong.
- Tôi vẫn còn lạnh.
Việc đã đến nước này thì Ninh Khiết cũng không muốn mắng Hạ Thiên, hơn nữa hắn cũng thật sự giúp nàng, vì khi ngâm trong nước lạnh thi nàng cảm thấy khá hơn nhiều. Nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lạnh, lần này phát tác hình như còn nghiêm trọng hơn trước kia rất nhiều.
- Đừng nóng vội, chờ chút.
Hạ Thiên lại có lòng tốt an ủi Ninh Khiết một câu, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh nhìn thân thể trần như nhộng của nàng trong bồn tắm, lúc này hắn không khỏi nghĩ đến Triệu Vũ Cơ, sau đó so sánh giữa hai bên rồi lầm bầm:
- Này, dáng người của chị ngày càng tốt, nhưng so ra vẫn kém vợ Đại Yêu Tinh một chút...
Khoảnh khắc này Ninh Khiết chợt có xúc động muốn ói máu, đã đến lúc nào rồi, vì sao lưu manh vẫn còn có tâm tư thưởng thức thân hình của mình.
Một lát sau Ninh Khiết lại mở miệng nói, vừa rồi khi vừa ngâm nước lạnh thì nàng còn cảm thấy khá hơn, nhưng bây giờ nàng lại thấy rất lạnh.
Hạ Thiên khẽ vươn tay vào bồn, ngay sau đó Ninh Khiết hoảng sợ:
- Này, cậu...Cậu làm gì vậy?
- Sờ chút, không được sao?
Hạ Thiên tức giận nói, quỷ keo kiệt này đúng là, hắn vốn chỉ muốn kiểm tra chút tình huống của nàng mà thôi, nàng rõ ràng sợ hắn sàm sỡ, như vậy phải sàm sỡ một chút mới được.
Hạ Thiên thật sự sờ soạng vài bộ phận có tính đàn hồi cao của Ninh Khiết, điều này làm Ninh Khiết đáng thương thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, lưu manh này rõ ràng là nhân lúc nhà cháy mà hôi của, đúng là thừa dịp cướp bóc.
Cũng may Hạ Thiên cũng không cố ý, hắn nhanh chóng làm chính sự, chụp lấy cổ tay Ninh Khiết kiểm tra tình huống.
- Bây giờ...Bây giờ có thể chữa bệnh cho tôi được chưa?
Ninh Khiết cũng không ngốc, nàng nhanh chóng phát hiện mình hiểu lầm Hạ Thiên, nhưng nàng không muốn nhắc đến chuyện xấu hổ kia, nàng chỉ hỏi vấn đề mình quan tâm nhất mà thôi.
- Còn phải chờ.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- Nhưng...Tôi thật sự, rất lạnh...
Ninh Khiết bắt đầu khó thể chống đỡ, hàm răng của nàng chợt run lên.
Nhưng đúng lúc này nàng còn chưa nói dứt lời thì đã phát hiện một luồng khí tức ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, khí tức này nhanh chóng truyền khắp người nàng, bắt đầu chông đỡ hàn khí trong cơ thể nàng. Vì vậy mà nàng không khỏi dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hạ Thiên, nàng đột nhiên phát hiện, tuy người này thường xuyên làm nàng tức giận, nói chuyện cũng làm người ta tức điên người, nhưng vào đúng thời điểm quan trọng, hắn luôn giúp nàng những đại ân.
Không thể nghi ngờ ấn tượng đầu tiên của Hạ Thiên trong đầu Ninh Khiết là rất kém, cũng vì thế mà dù nàng biết hắn giúp nàng rất nhiều, thậm chí có thể nói là cải biến cuộc đời nàng, nhưng trong lòng nàng luôn bất mãn với hắn. Nhưng những ngày này nàng dần dần ý thức được, những người có vẻ tốt với nàng lại không thật sự tốt, mà một vài người nhìn có vẻ không tốt lại thật sự là người tốt.
Cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong xương tủy bị xua tan, thân thể ấm áp thoải mái, điều này làm cho Ninh Khiết sinh ra cảm giác buồn ngủ. Nhưng đúng lúc này nàng lại cảm thấy mình rời khỏi bồn tắm, nàng tỉnh ngủ thì phát hiện Hạ Thiên ôm bình ra khỏi bồn, rời khỏi phòng tắm, đặt thân thể ẩm ướt mà ngượng ngùng của nàng lên giường.
- Cậu...Cậu muốn làm gì?
Ninh Khiết có chút bất an, tình cảnh này quá mập mờ, dù là trên tivi hay phim ảnh, khi nam nhân vật chính ôm nữ nhân vật chính lên giường, tình cảnh kết tiếp sẽ là gì, không cần nói cũng hiểu.