- Nhị thúc, Nhị thẩm, nửa đêm các người đến đây làm gì?
Diệp Mộng Oánh khẽ hỏi, tuy hai người kia đang mắng nhưng nàng cũng không tức giận, tức giận với loại người này là không đáng.
- Diệp Mộng Oánh, mày còn giải vờ cái gì nữa? Tên đàn ông mà mày tìm được đã hại chết Mộng Vân và Thiếu Kiệt, mày nghĩ rằng chúng tao không biết sao?
Nhị thúc của Diệp Mộng Oánh là Diệp Chí Nghĩa, lão gào lên rống giận:
- Mày nhất định sẽ gặp báo ứng.
- Câm mồm.
Một tiếng gầm giận dữ truyền đến, là một ông lão mặt mày hồng hào, đúng là Diệp Thiên Nam, lão vung tay nói:
- Kéo bọn họ xuống.
- Vâng.
Đám người lên tiếng, sau đó bọn họ kéo vợ chồng Diệp Chí Nghĩa ra ngoài.
- Mộng Oáng, sao trở về muộn như vậy?
Diệp Thiên Nam đến trước mặt Diệp Mộng Oánh, giọng nói trở nên ôn hòa:
- Tập đoàn đã vào quỹ đạo phát triển, cháu không cần phải khổ cực như vậy, cháu cần chú ý nghĩ ngơi.
- Ông nội, cháu biết rồi.
Diệp Mộng Oánh khẽ lên tiếng, nàng nhìn về phía hai vợ chồng Diệp Chí Nghĩa, sau đó nàng hỏi:
- Ông nội, xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Diệp Thiên Nam trở nên ảm đạm:
- Cục công an thủ đô truyền tin đến, Thiếu Kiệt và Mộng Vân đều đã chết.
- Đều đã chết sao?
Diệp Mộng Oánh cũng kinh hoàng, tuy nàng không có cảm tình gì với hai người kia nhưng dù sao bọn họ cũng là em họ, bọn họ chết thì nàng cũng có chút khiếp sợ.
- Nghe nói là dùng ma túy quá liều.
Diệp Thiên Nam gật đầu, giọng điệu có chút trầm trọng. Dù thế nào thì hai người kia cũng là cháu của lão, chưa cần nói bọn họ làm ra chuyện quái quỷ gì, bây giờ bọn họ chết thì người làm ông như lão cũng rất khó chịu.
Diệp Mộng Oánh có chút mơ hồ:
- Nhị thúc và Nhị thẩm chạy đến mắng cháu làm gì? Nghe lời của bọn họ thì việc này giống như có liên quan đến Hạ Thiên sao?
- Bọn họ nghe nói Hạ Thiên ở thủ đô, vì vậy mà cho rằng Hạ Thiên đã ra tay, không cần quan tâm đến bọn họ.
Diệp Thiên Nam lắc đầu, lão trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Mộng Oánh, có chuyện ông muốn cháu tự mình đi làm.
- Ông nội, có chuyện gì?
Diệp Mộng Oánh vội hỏi.
Diệp Thiên Nam khẽ thở dài:
- Dù là thế nào thì Thiếu Kiệt và Mộng Vân cũng là người Diệp gia, cháu đến thủ đô xử lý chuyện hậu sự của bọn họ đi.
- Vâng, ông nội, chuyện này...Chẳng phải để Nhị thúc đi làm sẽ thích hợp hơn sao?
Diệp Mộng Oánh không nhịn được phải nói.
- Nếu để bọn họ đi thì chẳng biết sẽ còn phát sinh chuyện gì, cháu đi thì ông yên tâm hơn, không cần làm phức tạp, chỉ cần đưa tro cốt về là được.
Diệp Thiên Nam chậm rãi nói.
Diệp Mộng Oánh có chút lo lắng:
- Nhưng...Nhị thúc có đồng ý không?
- Điều này cháu không cần lo, cháu cứ sắp xếp đi, ngày mai đến thủ đô.
Diệp Thiên Nam có vẻ tính trước mọi thứ.
- Vâng, được rồi, ông nội, cháu sẽ đi ngay.
Diệp Mộng Oánh đồng ý, ban ngày nàng nói với Hạ Thiên, nàng nghĩ minh sẽ đến thủ đô gặp hắn, bâ giờ xem ra ngày mai nàng có thể thấy hắn rồi.
Diệp Mộng Oánh định điện thoại cho Hạ Thiên, nhưng nàng suy nghĩ một lúc rồi thôi, nàng quyết định sẽ cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Khoảnh khắc này ở một chỗ trong thành phố Giang Hải, Cao Nhân Hiên đang điện thoại.
- Triệu Công Tử, Danh Dương đã xảy ra chuyện.
Giọng điệu của Cao Nhân Hiên rất căm phẫn, con trai của lão lại chết đi một cách không rõ ràng.
Giọng nói của Triệu Công Tử rất trôi chảy:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ cho người xử lý hậu sự cho cậu ta.
- Triệu Công Tử, tôi chỉ muốn biết, có phải Danh Dương dùng ma túy quá liều hay không?
Cao Nhân Hiên cắn răng nói.
Giọng điệu của Triệu Công Tử vẫn rất bình tĩnh:
- Kết luận sơ bộ của cảnh sát là như vậy.
- Nhưng Danh Dương không dùng ma túy.
Cao Nhân Hiên hầu như hô lên:
- Triệu Công Tử, anh nhất định cũng biết rõ vì sao Danh Dương chết, anh nói cho tôi biết, có phải Hạ Thiên làm không? Tôi biết Hạ Thiên đang ở thủ đô.
- Hạ Thiên thật sự ở thủ đô, nhưng tôi thấy sự việc này chưa chắc có liên quan đến cậu ta.
Triệu Công Tử thản nhiên nói:
- Tôi thấy anh đừng nên suy nghĩ quá nhiều, tôi sẽ cho người điều tra.
- Triệu Công Tử, anh nhất định phải giết Hạ Thiên báo thù cho Danh Dương.
Cao Nhân Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
- Nếu thật sự là Hạ Thiên làm, tôi sẽ cho hắn phải trả giá.
Triệu Công Tử vẫn rất bình thản, có thể thấy hắn không quan tâm đến vấn đề này.
Cao Nhân Hiên cũng không ngốc, lão có thể nghe thấy giọng điệu qua loa của Triệu Công Tử, vì vậy mà giọng điệu lập tức trở nên xúc động và tức tối:
- Triệu Công Tử, có phải anh căn bản không muốn đối phó với Hạ Thiên không? Tôi nghe nói Hạ Thiên và Yêu Yêu có quan hệ không tệ... ....
- Câm mồm.
Triệu Công Tử đột nhiên gầm lên:
- Việc này còn chưa đến lượt ông chen vào.
- Triệu Công Tử, tôi chỉ muốn lấy lẽ phải coh con mình, tôi chỉ có một đứa con.
Cao Nhân Hiên tức tối đã đánh mất lý trí, lão gầm lên trong điện thoại:
- Chỉ cần Danh Dương được báo thù, tôi sẽ làm được tất cả mọi chuyện.
- Ông uy hiếp tôi sao?
Triệu Công Tử lạnh lùng hỏi.
Cao Nhân Hiên nghe nói như vậy thì lập tức vã mồ hôi lạnh, lão lập tức tỉnh táo lại, giọng điệu cũng rất sợ hãi:
- Triệu Công Tử, anh hiểu lầm rồi, tôi thật sự không nghĩ như vậy, chẳng qua tôi chỉ có chút kích động mà thôi.
- Được rồi, tôi hiểu tâm tình của anh, tôi đã đồng ý với anh, sẽ điều tra sự kiện của Danh Dương, dù là ai làm tôi cũng sẽ báo thù.
Giọng điệu của Triệu Công Tử hòa hoãn trở lại.
- Tôi hiểu, cảm ơn Triệu Công Tử.
Cao Nhân Hiên ở bên kia lên tục gật đầu.
- Được rồi, thời gian đã muộn, anh cũng sớm nghỉ ngơi thôi.
Triệu Công Tử khẽ nói một câu, sau đó hắn cúp điện thoại.
Nhưng Triệu Công Tử cũng không phải nghỉ ngơi, hắn nhanh chóng bấm một số máy:
- Giải quyết Cao Nhân Hiên, làm sạch sẽ một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau, đối diện với quán bar vẫn là một chiếc Audi A7.
Mộc Hàm chậm rãi mặc quần áo một cách tử tế, sau đó nàng từ phía sau bò đến vị trí tay lái. Khi nhớ đến tình cảnh điên cuồng của mình tối hôm qua mà hai gò má nàng đỏ bừng bừng giống như phát sốt, trước kia nàng thấy người ta "chơi bời" trong xe thì cực kỳ bực bội, không ngờ tối qua nàng lại làm vài cái.
Cũng không biết có phải vì "hoạt động" quá nhiều và ra mồ hôi như tắm hay không mà Mộc Hàm đã tỉnh rượu, hơn nữa cũng không có bất kỳ di chứng nào sau khi say rượu. Bây giờ nàng cảm thấy rất tốt, thậm chí tinh thần còn tốt hơn lúc bình thường, căn bản không giống như uống rượu mạnh và ngồi trên người đàn ông giằng co cả tối.
Mộc Hàm nhìn đồng hồ, gần bảy giờ, nàng nhớ hôm nay còn có việc cần làm, vì vậy khởi động xe phóng đi.
Khi vừa chạy được vài kilomet thì bên cạnh vang lên âm thanh quen thuộc:
- Vợ, đi đâu đấy.
Mộc Hàm chợt sững sờ, nàng đảo mắt nhìn và phát hiện Hạ Thiên đã ăn mặc chỉnh tề vài ngồi ngay bên cạnh, vì vậy mà không khỏi ngạc nhiên:
- Chồng, cậu tỉnh lại từ khi nào?
Vừa rồi Mộc Hàm cố ý không muốn quấy rầy Hạ Thiên, nàng muốn hắn ngủ thêm một lát. Nào ngờ hắn đã tỉnh, hơn nữa còn mặc quần áo và ngồi bên cạnh không một tiếng động, nàng không sinh ra cảm giác nào.