Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1177: Chương 1177: Phạt chị ngủ cùng tôi.






Dù Y Tiểu Âm có tỉnh táo cỡ nào thì ở trước mặt Hạ Thiên nàng sẽ luôn xúc động, đơn giản là tên khốn này luôn làm cho cuộc sống của nàng thoát khỏi quy hoạch, nếu nói trắng ra thì hắn phá hủy tất cả những thứ vốn có của nàng.

Hạ Thiên không những cưỡng ép tiến vào trong người Y Tiểu Âm, càng cưỡng chế cuộc sống của nàng. Vốn dĩ nàng là một đóa hoa nổi tiếng thủ đô, là nữ thần y đệ nhất luôn giữa khoảng cách thích hợp với các thế lực ở thủ đô, dù là quan lớn hay phú hào đều đối đãi rất tốt với nàng, hầu như không ai xem nàng là kẻ địch. Nhưng bây giờ tất cả đã khác, bây giờ trong thủ đô đều xem nàng là phụ nữ của Hạ Thiên, mà nàng bên này cũng bị Hạ Thiên bám lấy không tha.

Vì Hạ Thiên mà A Cửu bị trúng đạn, vì vậy Y Tiểu Âm không thể không xin sự trợ gúp của hắn. Ngày hôm qua hắn đã bỏ đi, điều này làm nàng thả lỏng, nhưng bây giờ nàng lại chợt phát hiện tên khốn kia xuất hiện bên cạnh mình, điều này làm nàng hầu như muốn tan vỡ.

Y Tiểu Âm nghĩ đến tình cảnh Thập Cửu muội chạy ra khỏi cửa, nàng biết rõ, trong lòng Thập Cửu muội thì quan hệ giữa nàng và Hạ Thiên là không nói cũng hiểu, dù nàng có muốn giải thích hay không cũng vậy mà thôi.

Lúc này Y Tiểu Âm chợt cảm thấy cuộc sống của mình rối loạn, mà sở dĩ như vậy cuối cùng cũng chỉ vì tên khốn Hạ Thiên này, hắn chính là căn nguyên gây họa, mà nàng thật sự rất muốn chém đứt căn nguyên này.

Mũi dao chĩa về phía bụng Hạ Thiên, mà cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào, tất cả chui vào trong người hắn, điều này không khỏi làm Y Tiểu Âm ngây dại.

Không phải Y Tiểu Âm không muốn đâm Hạ Thiên vào dao, thật sự là nàng thường hay mơ có thể chọc mười tám lỗ trên người hắn. Nhưng nàng biết khả năng đó là rất nhỏ, với năng lự của hắn, nàng muốn làm hắn bị thương là không thể. Nhưng bây giờ nàng chợt phát hiện mình đơn giản đâm hắn một đao, điều này...Đây không phải quá không bình thường đấy chứ?

Y Tiểu Âm chợt ngây người, nàng cũng quên rút đao về, trong đầu rối loạn, giống như không biết làm thế nào mới tốt.

Khi Y Tiểu Âm còn đang chưa biết nên làm sao thì âm thanh của Hạ Thiên đã truyền vào trong tai:

- Vợ Y Y, dùng dao tấn công chồng cũng không tốt.

- Cậu...Cậu... ....

Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên, nàng trừng mắt. Lúc này Hạ Thiên vốn đang ngru rất ngon cũng mở mắt, nhưng nhìn bộ dạng của hắn cũng không giống như vừa bị đâm một đao.

- Không đúng, sao không có máu?

Y Tiểu Âm chợt cảm thấy không đúng, tên khốn kia vừa bị nàng đâm một đao, sao không có chút máu nào chảy ra?

Y Tiểu Âm rút đao ra, nhưng sau đó nàng chợt thấy vấn đề, vì lúc này cây đao căn bản chỉ còn lại phần cán, phần lưỡi phía trước đã biến mất.

- Cậu đứng lên, đừng ngủ trên người tôi.

Y Tiểu Âm biết rõ mình vừa rồi không đâm vào người hạ thiên, vì vậy nàng nhanh chóng rống lên.

- Vợ Y Y, đừng làm rộn, tôi rất mệt, muốn ngủ một lúc.

Hạ Thiên ngáp một cái, hắn không mệt mới lạ, đầu tiên là chạy từ thủ đô về Giang Hải, sau đó dùng sức chiến đấu với Lãnh Băng Băng cả buổi chiều và đến tận tối, sau đó lại chạy về thủ đô. Đừng nói là người thường, dù là người sắt cũng chịu không nổi. Cũng may hắn không phải người thường mà cũng chẳng phải người sắt, hắn có tiềm lực vô cùng, vì vậy căn bản là vẫn sống, chỉ có chút mệt mỏi mà thôi.

- Ai bảo cậu làm loạn?

Y Tiểu Âm rất tức giận, tên khốn này tưởng nàng là loại phụ nữ muốn làm gì thì làm sao? Ngủ trên người nàng còn thoải mái như vậy à?

- Cậu đứng lên cho tôi.

Y Tiểu Âm vung bàn tay phấn đánh Hạ Thiên, nhưng nàng lúc này mới nhớ, bây giờ nàng khá mạnh, căn bản không cần dao làm gì.

Một quyền vung lên, Hạ Thiên biến mất, ngay sau đó hắn lại xuất hiện ở bên cạnh và âm thanh bất mãn vang lên bên tai Y Tiểu Âm:

- Vợ Y Y, dùng dao đâm chồng là bị phạt, vì vậy tôi muốn phạt chị ngủ chung, không cho phép làm loạn.

Y Tiểu Âm thật sự không thể làm loạn, không phải nàng không muốn mà thật sự không thể làm gì được, vì nàng căn bản không nhúc nhích được, ngoài bộ ngực còn phập phồng thì những nơi khác căn bản khó thể động đậy.

Nhưng Y Tiểu Âm cũng không hét lên, vì nàng không muốn để A Cửu lại thấy tình cảnh mình bị Hạ Thiên tra tấn, nhưng khi hai tay hắn ôm lấy nàng, mắt nàng chảy ra hai hàng lệ.

- Hạ Thiên, tôi nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua, nếu cậu còn làm nhục tôi, tôi nhất định sẽ làm cậu... ....

Y Tiểu Âm thầm thề, nhưng nàng còn chưa thề xong thì bên tai đã truyền đến tiếng ngáy, nàng đảo mắt nhìn mà không khỏi ngây người, Hạ Thiên đã ngủ.

- Tên khốn này làm trò gì vậy?

Y Tiểu Âm không còn tức giận, nhưng trong lòng rất khó hiểu.

Nửa giờ sau nàng cuối cùng cũng xác nhận một sự kiện, đó là tên khốn kia nói trừng phạt nàng cùng ngủ với hắn, không phải là nói chơi, điều này là sự thật. Nhưng ngủ theo lời hắn là thật sự ngủ, cũng không phải làm chuyện xấu như ý nghĩ của nàng.

- Tiểu thư, chị có bên trong không?

Lúc này âm thanh của A Cửu vang lên bên ngoài.

- A Cửu, chị đang ngủ, em đừng vào.

Y Tiểu Âm vội vàng nói, nàng cũng không muốn để A Cửu thấy tình cảnh này giữa mình và Hạ Thiên.

- Tiểu thư, chị không thoải mái sao?

A Cửu có chút buồn bực.

- Không có gì, tôi qua mãi suy nghĩ mà không ngủ, bây giờ lại buồn ngủ.

Y Tiểu Âm vội vàng lấy cớ.

- À, vậy thì được, tiểu thư, chị đi ngủ trước đi.

A Cửu không còn hoài nghi.

Y Tiểu Âm nghe được tiếng bước chân đi xa của A Cửu thì không khỏi thả lỏng, cuối cùng cũng không để A Cửu thấy mình và Hạ Thiên ở trong tình cảnh này.

Nửa giờ sau.

- Tên khốn này sao còn chưa tỉnh.

Một giờ sau.

- Đúng là heo.

Hai giờ sau.

- Buồn ngủ quá... ....

Y Tiểu Âm ngáp một cái.

Ba giờ sau.

Y Tiểu Âm đang ngủ.

Sau đó, lại ba giờ trôi qua, lúc này đã năm giờ chiều.

Hạ Thiên đẩy cửa ra khỏi phòng Y Tiểu Âm.

- Tiểu thư, chị đã tỉnh rồi...Á...Sao lại là tên khốn anh? Anh đã làm gì tiểu thư?

A Cửu tiến lên nghênh đón, nàng tưởng rằng Y Tiểu Âm đi ra, nào ngờ lại thấy Hạ Thiên, vì vậy mà tỏ ra giống như gặp đại địch.

- Chỗ này có cơm không?

Hạ Thiên nhìn A Cửu rồi hỏi.

- Có cũng không cho anh ăn.

A Cửu chứ giận nói.

- Như vậy à, vậy tôi đổi chỗ ăn cơm.

Hạ Thiên duỗi lưng một cái, sau đó hắn nhìn sang Y Tiểu Âm cũng vừa ra khỏi cửa:

- Vợ Y Y, tôi đi trước, tôi sẽ về cùng ngủ với chị.

- Cậu... ....

Gương mặt Y Tiểu Âm chợt đỏ ửng, nàng muốn phản bác nhưng Hạ Thiên đã nhanh chóng bước đi, căn bản không cho nàng cơ hội phản bác.

Tất nhiên đây cũng là sự thật, Y Tiểu Âm căn bản không thể phản bác, vì hôm nay nàng thật sự đã ngủ với Hạ Thiên.

- Tiểu thư, sao lại thế này? Sao chị lại ngủ với tên khốn kia?

A Cửu dùng ánh mắt khó tin nhìn Y Tiểu Âm, nàng cũng không thể hiểu rõ tình huống.

- A Cửu, cũng không phải giống như những gì tên khốn kia nói đâu.

Y Tiểu Âm rất bất đắc dĩ, vốn nàng cho rằng đợi đến khi Hạ Thiên tỉnh lại thì sẽ bỏ đi mà thần không biết quỷ không hay, A Cửu cũng không biết chuyện này. Nhưng nàng không ngờ tên khốn nạn kia chẳng những giấu chuyện vừa xảy ra, hơn nữa còn nói ra rất rõ, điều này cũng làm nàng không có biện pháp. Nàng chỉ có thể nói rõ những gì trải qua cho A Cửu, vì nàng cũng không muốn để cho A Cửu biết mình cam tâm tình nguyện nhào vào lòng hắn.

- Tiểu thư, tên khốn kia cũng không phải thứ tốt, cũng không có lòng tốt gì với chị cả.

A Cửu căm giận nói.

- Thôi bỏ, không nhắc đến hắn, nhắc đến thêm phiền.

Y Tiểu Âm nói, nàng thật sự không muốn nhắc đến Hạ Thiên. Bây giờ trong lòng nàng có chút phiền muộn, sự việc phát sinh hôm nay thật sự làm nàng khó tiếp nhận, hắn đã ôm nàng ngủ cả ngày, mà nàng lại ngủ rất ngon.

Sao Y Tiểu Âm lại ngủ được, ngủ trong ngực tên khốn làm nhục mình sao? Nhưng khốn nổi sự việc tưởng chừng khó thể đã xảy ra.

- Nhất định là tên khốn kia có động tay động chân!

Y Tiểu Âm cuối cùng cũng chỉ an ủi mình như vậy mà thôi.

Khoảnh khắc này Hạ Thiên đang ở trong một nhà hàng cách Y Tiểu Âm khá xa, hắn đang hưởng thụ bữa tối bằng món Trung Quốc.

Hạ Thiên không thích ăn mì nhưng lúc này lại bị mùi mì hấp dẫn, có thể thấy nơi đây có hương vị rất tốt. Nhưng mì trong này rất đắt, một tô vài trăm đồng, người đến đây ăn mì cũng không nhiều, ít nhất ngoài Hạ Thiên cũng chỉ còn một đôi tình nhân mà thôi.

Khi mì đến trước mặt thì Hạ Thiên bắt đầu tấn công, vì hắn gọi những hai tô. Nhưng lúc này cặp tình nhân cũng sắp tan vỡ, vì bọn họ thấy Hạ Thiên nuốt hai tô mì như ăn táo, đồng thời bọn họ cũng uất ức, vì sao bọn họ vào kém tên kia chỉ vài giây mà đợi lâu thế này.

Trong nhà hàng nhỏ này cũng có hai đầu bếp, nhưng tốc độ của hai người không thể sánh với sức ăn của Hạ Thiên, đến lúc này bọn họ cũng không qua tâm đến đôi tình nhân kia, ai bảo đến sau làm gì.

- Ông chủ, có thể làm cho chúng tôi hai tô mì được không?

Mười phút sau cặp tình nhân đã chịu hết nổi, cô gái mở miệng nói.

- Không ươợc, tôi còn thiếu mười tô nữa.

Hạ Thiên nói tiếp, hắn vừa ăn xong mười tô, còn chưa đủ bổ sung thể lực.

- Quỷ đói đầu thai.

Cô gái kia cuối cùng cũng không chịu được mà nói, quỷ đói đầu thai cũng không ăn đến mức như tên kia được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.