Hạ Thiên nhìn về phía tên ngu ngốc mới vừa mới xuất hiện, tên này lớn lên hình người dạng chó, chẳng qua là lấy ánh mắ thần y của hắn có thể nhìn ra người nầy rõ ràng là thận hư, còn có một chút chưa già đã yếu, tuổi hẳn là chỉ có chừng ba mươi, nhưng trên đầu không ít tóc trắng, nhìn kỹ vài giây đồng hồ Hạ Thiên vẫn không thể nào nhận ra người này, trong lúc nhất thời hắn cũng không khỏi mơ hồ, hai ngày này làm sao hắn luôn căn bản là không nhận ra những tên ngốc đến tìm phiền toái ở hắn? Chẳng lẽ hắn bây giờ lại thật thực dễ khi dễ?
- Hạ Thiên, ngươi cả ngày la người khác ngu ngốc, nhưng không biết người ngu ngốc nhất chính là ngươi, ngươi chính là nhân vật không được hoan nghênh nhất kinh thành, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác cho là mình rất được hoan nghênh, đến lúc này còn dám ở bên ngoài đi dạo, ngươi chẳng lẽ cũng không biết, trong kinh thành tùy tiện kéo mười người qua lại, thì sẽ có người muốn giết chết ngươi?
Tên nam nhân tóc trắng chưa già đã yếu lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.
- Ngươi không nhận ra ta là ai sao? Nhưng ta biết ngươi đã lâu rồi, ngươi biết ngươi hại lão tử tổn thất bao nhiêu tiền không? Ta cho ngươi biết, ngươi làm hại lão tử tổn thất một trăm ngàn!
- À, thì ra ngươi chẳng những ngu ngốc, xem ra còn là quỷ bần cùng, bất quá cũng đúng, ngu ngốc chắc chắn sẽ không biết kiếm tiền, là quỷ bần cùng cũng rất bình thường.
Hạ Thiên bộ dạng bừng tỉnh.
- Hả, ai là quỷ bần cùng? Lão tử so với ngươi còn có tiền hơn!
Tên nam nhân tóc trắng nhất thời giận dữ.
- Tên quỷ bần cùng này lại không biết xấu hổ dám so với ta có tiền hơn, mới tổn thất một trăm ngàn ngươi lại nghĩ là mình gặp trở ngại, có một cái rắm tiền, ta cho vợ của ta tiền tiêu vặt cũng không chỉ một trăm ngàn đâu.
Hạ Thiên làm vẻ mặt khinh thường.
- Còn ngươi nữa tên ngu ngốc có phải đầu óc ngươi không bình thường hay không? Ta cũng không nhận ra ngươi, làm sao lại hại ngươi tổn thất tiền chứ?
- Hạ Thiên, ngươi hãy thôi khoác lác đi, nhớ lại cũng vô dụng, bây giờ phụ nữ của ngươi đều chạy mất rồi!
Tên nam nhân tóc trắng tức giận nhìn Hạ Thiên.
- Ngươi muốn biết hại ta tổn thất tiền khi nào có phải không? Ta cho ngươi biết, chính là ban đầu ngươi bắt Thái Bằng Trình, làm hại ta tổn thất ít nhất một trăm ngàn, cuối cùng nói cho ngươi biết, lão tử gọi Phạm Trung Vân!
- Ta nhìn ngươi không bằng gọi là phạn dũng (thùng cơm) đi, nếu không thì gọi phạm quản (cái khuôn đựng bút), nè, nói ngươi là ngu ngốc, đó cũng là khen ngợi ngươi rồi.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Đúng rồi, tên Thái Bằng Trình ngu ngốc kia đã chết rồi, nếu không ta giúp ngươi một chân, đem ngươi giết chết, sau đó ngươi đi xuống đất tìm hắn mà đòi tiền?
- Giết chết ta?
Phạm Trung Vân cười lạnh một tiếng.
- Hạ Thiên, có điều ngươi bây giờ còn có sức lực sao? Ta cũng không phải sợ nói cho ngươi biết, nếu là ngươi bây giờ dập đầu cầu xin ta tha thứ, ta nói không chừng sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không, con mẹ nó ta hiện tại liền làm rụng ngươi!"
- Mẹ ngươi ở đâu?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Cái gì?
Phạm Trung Vân sửng sốt.
- Ngươi thật ngu ngốc không phải nói mẹ ngươi muốn rụng ta sao?
Hạ Thiên nghiêm trang hỏi.
- Hả, ngươi muốn chết!
Phạm Trung Vân giận dữ, đột nhiên lao đến hướng Hạ Thiên, tay cung nắm đấm, trực tiếp đánh tới hướng đầu Hạ Thiên.
- Á!
Một giây sau, Phạm Trung Vân liền phát ra tiếng kêu có chút thê lương thảm thiết, nắm đấm của hắn cũng không có nện vào Hạ Thiên, chẳng qua là trên mu bàn tay có một phi đao nho nhỏ, trong nháy mắt máu nhuộm đỏ tay phải của hắn.
Hạ Thiên sửng sờ một chút, phi đao này cũng không phải là hắn phóng đi, chẳng lẽ là vợ Vi Nhi tới?
Vào lúc Hạ Thiên đang quay đầu tìm hiểu, thì một thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai hắn.
- Muốn đánh chồng ta, có tin lão nương dùng phi đao thọc mười tám lỗ trên người tên khốn kiếp ngươi hay không ?"
Thanh âm chưa dứt, trước mặt Hạ Thiên cũng đã có một thiếu nữ rất xinh đẹp, thiếu nữ mặc áo gió màu trắng, áo gió mở rộng, bên trong là một bộ trang phục màu đen khêu gợi , tất chân đen, áo ngực màu đen, quần da nhỏ màu đen, hiện tại nhiệt độ không cao, nhưng nàng lại để tảng da thịt lớn lỏa lồ bên ngoài, vậy mà không có chút biểu hiện cảm thấy lạnh.
Tư thái gần như hoàn mỹ, cùng với này một bộ trang phục đen trắng gợi cảm tương xứng, làm cho người thiếu nữ này càng thêm lộ ra vẻ mê người, bất quá, trên người nàng tùy ý đều có thể nhìn đến tiểu phi đao, cũng đủ để cho người khác nhẫn nhịn rút lui, không nghi ngờ chút nào, đây là một đóa mặc dù xinh đẹp nhưng cũng không dễ dàng ngắt lấy.
- Ngươi lăn xa lão nương một chút!
Thiếu nữ gợi cảm đưa hai ngón tay kẹp phi đao trên mu bàn tay Phạm Trung Vân lại, đem phi đao rút ra, đồng thời một cước đạp Phạm Trung Vân bay xa vài mét.
Hạ Thiên lúc này không nhịn được nhắc nhở một câu
- Vợ Dao Dao, đừng nói thô tục.
- Chồng, người ta đã biết rồi!
Thiếu nữ gợi cảm quay đầu, hướng Hạ Thiên quyến rũ cười một tiếng.
- Em bây giờ không thục nữ sao?"
Mấy ánh mắt nhìn sang thiếu nữ này, cũng là vẻ mặt cổ quái, nàng mà trở thành thục nữ? Cái định nghĩa thục nữ này, chẳng lẽ là định nghĩa mới sao?
- Nhìn cái gì vậy? Có tin ta móc mắt các ngươi hay không?" Thiếu nữ trợn mắt nhìn những người này một cái.
- Quả nhiên không phải thục nữ.
Mọi người không hẹn mà cùng thầm nghĩ, sau đó rối rít xoay người rời đi, cũng không dám xem náo nhiệt.
- Vợ Dao Dao, em bây giờ là tương đối thục nữ, nơi này lớn thêm không ít đâu." Hạ Thiên thuận tay ôm thiếu nữ, cũng không thèm để ý bên cạnh có người mà ngắt ngực nàng.
- Chồng, lớn thật sao?" Thiếu nữ nhất thời trở nên rất vui vẻ .
Hạ Thiên gật đầu.
- Không sai, là lớn.
- Thật tốt quá!
Thiếu nữ hưng phấn không thôi, nhảy lên ôm cổ Hạ Thiên, sau đó hung hăng hôn một cái trên mặt Hạ Thiên, phát ra thanh âm vang dội.
- Bẹp!
- Vợ Dao Dao, làm sao em lại tới nơi này?
Hạ Thiên lúc này có chút kỳ quái hỏi.
Thiếu nữ này chính là Sở Môn Đại tiểu thư, thực tế là người khống chế hắc đạo Giang Hải, Sở Dao, Hạ Thiên gặp phải Sở Dao cũng không kỳ quái, kỳ quái chính là, hắn lại gặp phải Sở Dao ở kinh thành.
- Chồng, ta vốn nghĩ là về Giang Hải, nhưng nghe được tiểu tử Tiểu Bảo kia nói ngươi ở nơi này gặp phải chút phiền toái, liền trực tiếp từ Sanya bay đến nơi này.
Sở Dao trả lời thật nhanh.
- Thiên ca.
Lúc này một thanh âm từ bên cạnh truyền đến, Hạ Thiên quay đầu nhìn một chút, liền thấy được Thường Tiểu Bảo, có điều lần này, hai người vợ của Thường Tiểu Bảo cũng không có đi theo hắn.
- Thiên ca, Sở Dao, hay là hai người đi về nhà ta trước?
Thường Tiểu Bảo suy nghĩ một chút, vừa mở miệng nói.
- Đúng vậy, chồng, đến nhà Tiểu Bảo đi, ở khách sạn quá không an toàn.
Sở Dao mở miệng tỏ vẻ tán thành.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, liền đáp ứng, cũng không phải cảm thấy nhà Thường Tiểu Bảo an toàn, mà là vợ Dao Dao đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, làm cho hắn rất là cao hứng, cho nên, hắn tạm thời cũng muốn tìm một nơi không có người nào quấy rầy cùng nàng ở trong thế giới của hai người.
............................
Chỗ ở của Thường Tiểu Bảo chính là một cái nhà tương đối cổ xưa, nhà có bốn gian, nhưng mà căn nhà bốn gian này cũng không có nhiều người ở, trừ Thường Tiểu Bảo cùng hai bà vợ Thường Tiểu Lan và Thường Tiểu Bình cùng với ông của Thường Tiểu Bảo - Thường Đông Lâm, còn có mấy thủ hạ tâm phúc của Thường Đông Lâm cùng mấy người giúp việc.
Thường Đông Lâm ở trong nhà, hiển nhiên ông cũng biết chuyện Hạ Thiên, nhưng ông lại hiển nhiên không phản đối Thường Tiểu Bảo đem Hạ Thiên đến nơi đây, ông tự mình sắp xếp xong xuôi phòng khách cho Hạ Thiên, lại còn nhỏ nhẹ nói với Hạ Thiên.
- Hạ thần y, cậu cứ việc yên tâm, tôi không dám nói mạnh miệng có thể bảo vệ cậu ở kinh thành vô sự, nhưng chỉ cần cậu đang ở Thường gia ta một ngày, chỉ cần Thường Đông Lâm ta còn sống, ngươi sẽ không có việc gì."
- Thường gia gia, ông cũng đừng lo lắng quá, có ta ở đây, chồng sẽ không có việc gì.
Sở Dao thật nhanh nói một câu, sau đó lại bắt đầu đuổi người.
- Thường gia gia, ông mau đi ra đi, Tiểu Bảo ngươi cũng mau đi ra, tôi đã lâu không gặp chồng rồi!
Sở Dao hiển nhiên không biết cái gì gọi là khách khí, nàng quả thực chính là đem nhà này làm thành nhà mình, mà nàng cũng không biết cái gì gọi là căng thẳng, lời này của nàng rõ ràng chính là nói cho Thường Đông Lâm cùng Thường Tiểu Bảo, nàng đang muốn cùng Hạ Thiên làm những việc làm mà nam nhân cũng thích.
Thường Đông Lâm cùng Thường Tiểu Bảo tự nhiên là lập tức rời đi, mà bọn họ vừa đi ra, Sở Dao liền đóng cửa lại, sau đó liền nhào tới trên người Hạ Thiên, thanh âm trở nên ngọt liệm.
- Chồng, em thật nhớ anh.
- Vợ Dao Dao, anh muốn nhìn cho kỹ, nơi này của em rốt cuộc là bao lớn.
Hạ Thiên vừa nói vừa cởi áo ngực của Sở Dao, ánh mắt trong nháy mắt nóng bỏng hẳn lên, rồi sau đó, hắn liền cúi đầu ngậm một cái. (Tui cũng muốn T-T)
....................................
Tới giờ ăn cơm trưa, Thường Tiểu Bảo đi tới bên ngoài phòng Hạ Thiên và Sở Dao, kết quả là nghe được tiếng kêu cao ngất của Sở Dao, cho nên hắn lập tức thức thời rời đi.
Rồi tới lúc ăn cơm tối, Thường Tiểu Bảo liền bắt đầu do dự, có nên đi kêu Hạ Thiên và Sở Dao ăn cơm hay không?
Rối rắm suy nghĩ một hồi, Thường Tiểu Bảo quyết định để cho vợ hắn đi kêu, lần này cũng là có chút thuận lợi, một hồi sau Thường Tiểu Lan liền dẫn Hạ Thiên và Sở Dao xuất hiện, thấy Sở Dao kia như chim nhỏ nép vào người Hạ Thiên, Thường Tiểu Bảo càng thêm bội phục Hạ Thiên, ngay cả loại nữ nhân như Sở Dao cũng có thể làm cho phục phục thiếp thiếp, thật là siêu cấp trâu bò.
Đáng tiếc duy nhất chính là, siêu cấp trâu bò cũng có gặp thời điểm rủi ro, hiện tại trong kinh thành đã có vô số người muốn giết chết hắn.
- Đói chết tôi!
Sở Dao giờ phút này cũng đã nhào tới bàn ăn.
- Tôi ăn trước đây!"
Sở Dao ăn như hổ đói, nhưng có chuyện nghĩ mãi mà không ra, không phải nghe nói công lực của chồng hoàn toàn biến mất giống như người bình thường sao? Nhưng vì cái gì phương diện kia của chồng năng lực vẫn còn lợi hại như vậy, làm nàng mệt mỏi gần chết?
Nghĩ nửa ngày, Sở Dao cho ra một cái kết luận, cái loại năng lực này hẳn là thiên phú, cùng võ công không có quan hệ.
Chuông điện thoại di động đột nhiên reo lên, hơn nữa không phải là một cái điện thoại di động, mà là bốn năm cái điện thoại cùng một lúc vang lên, điện thoại di động của Thường Tiểu Bảo còn có đám người Thường Vinh tâm phúc của Thường Đông Lâm cũng vang lên, bọn họ nhìn nhau, sắc mặt cũng không khỏi được khẽ thay đổi một cái, sau đó rối rít đứng dậy, tìm một chỗ nghe điện thoại riêng của mình.
Mấy phút đồng hồ sau, mọi người vừa trở lại phòng ăn, mỗi người sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.
- Xảy ra chuyện gì?
Thường Đông Lâm mở miệng hỏi.
- Ông, cảnh sát thủ đô đang bắt người của chúng ta, rất nhiều nơi đã bị niêm phong, xem ra là có người muốn đối phó với chúng ta.
Thường Tiểu Bảo mở miệng nói.
- Lập tức phân phó xuống, bất luận kẻ nào cũng không được chống cự, không nên cho bọn chúng tìm được lấy cớ.
Thường Đông Lâm mở miệng nói.
- Dạ, ông.
Thường Tiểu Bảo gật đầu, sau đó vội vàng bắt đầu gọi điện thoại.
Mà đúng lúc này, chuông điện thoại lại dồn dập vang lên, bất quá lần này cũng không phải là điện thoại người nào vang, mà là điện thoại bàn của Thường gia vang lên.