- Tiểu tử, mày muốn chết sao? Mày muốn cả tiệm thuốc của bác sĩ Hoàng à?
Bác sĩ Hoàng còn chưa nói gì thì tên A Hoa đã nổi giận, hắn hùng hổ phóng về phía Hạ Thiên:
- Có tin ông đá chết mày không?
- Nói chuyện khách khí một chút.
Ninh Khiết lúc này cũng bực bội, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn A Hoa, giọng điệu mất vui. Bây giờ thì nàng đã hiểu, Hạ Thiên thật sự muốn kiếm tiền ở quán thuốc này, nàng cũng không muốn có người phá hoại kế hoạch của hắn.
- Người đẹp, anh chưa khách khí sao?
A Hoa tỏ ra tùy tiện:
- Anh cho em biết, A Hoa này không phải hạng ngồi không, bác sĩ Hoàng đã cứu anh một mạng, bây giờ các người muốn cướp tiệm thuốc của bác sĩ Hoàng, trước tiên phải hỏi xem A Hoa anh đây có đồng ý hay không đã.
- Nếu anh còn mắng người, đừng trách tôi ra tay đánh người.
Ninh Khiết hừ lạnh một tiếng.
- A Hoa, nói chuyện khách khí một chút.
Lúc này bác sĩ Hoàng cũng nói.
- Được rồi, nể mặt bác sĩ Hoàng, tôi tạm thời không so đo với đôi cẩu nam nữ...
A Hoa lầm bầm phẫn nộ quay về.
- Bốp.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Ninh Khiết đột nhiên ra tay cho A Hoa một bạt tai.
A Hoa đầu tiên là sững sờ, sau đó nổi giận lao về phía Ninh Khiết:
- Hừ, mày muốn chết...Á...
A Hoa còn chưa nói dứt lời thì đã bị Ninh Khiết đá ngay vào bụng, hắn đau đớn kêu lên một tiếng rồi ôm bụng ngã xuống đất.
- Này, đừng đánh nữa.
Cô gái trẻ tuổi bán thuốc trong quầy lập tức lên tiếng khuyên bảo, mà đám người đến xem bệnh cũng ngây người, rõ ràng bọn họ không ngờ nơi đây có đánh nhau, hơn nữa A Hoa lại đánh nhau với một người phụ nữ xinh đẹp, điều này thật sự quá quỷ dị.
- Tiểu thư, trước tiên xin dừng tay, xin dừng tay.
Bác sĩ Hoàng thấy tình cảnh không đúng thì vội vàng khuyên bảo, đồng thời còn xin sự giúp đỡ của Hạ Thiên:
- Bác sĩ Tống, làm phiền cậu nói bạn gái dừng tay được không?
- Cô ấy là vợ tôi, không phải bạn gái.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, cũng không cho Ninh Khiết dừng tay, hắn thấy tên A Hoa kia cần ăn đòn.
Ninh Khiết lúc này mới chủ động ngừng tay nhưng giọng điệu có chút lạnh lùng:
- Bác sĩ Hoàng, nể mặt ông bây giờ tôi mới dừng tay, nhưng ông nói cho anh ta biết, nếu còn nói ra những lời không sạch sẽ, tôi sẽ đánh gãy răng.
- Vâng, vâng, tôi sẽ khuyên.
Bác sĩ Hoàng vội gật đầu, sau đó lão nhìn A Hoa đang đứng lên đau đớn rồi nói với vẻ trách cứ:
- Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng nên quá nóng tính, không cần tùy tiện mắng người, bây giờ đã thấy tai hại chưa?
A Hoa dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Ninh Khiết, cuối cùng hắn cũng không dám nói thêm điều gì, nhưng bộ dạng của hắn vẫn có chút không cam lòng.
- Này, ông lão, ông có đánh cuộc không?
Hạ Thiên lúc này không nhịn được nói:
- Đừng nói tôi không nhắc nhở ông, người khác chưa chắc có thể cứu được ông, nhưng nếu ông tình nguyện chia cho tôi nửa hiệu thuốc, lát nữa tôi có thể cứu ông một mạng.
- Bác sĩ Tống, cậu thật sự vững tin chút nữa bệnh tim của tôi sẽ tái phát sao?
Bác sĩ Hoàng cũng bị những lời nói của Hạ Thiên làm cho bất ổn.
- Tất nhiên, nếu ông không tin thì có thể đánh cuộc với tôi, nếu không chút nữa có phát tác thì tôi cũng mặc kệ.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn cũng không muốn chữa bệnh không công.
Bác sĩ Hoàng có chút chần chừ, sau đó lão hỏi:
- Bác sĩ Tống, nếu cậu thua?
- Nếu thua tôi sẽ làm việc không công cho tiệm thuốc của ông.
Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm:
- Nhưng ông yên tâm, tôi sẽ không thua.
- Được rồi, như vậy thì đánh cuộc.
Bác sĩ Hoàng cảm thấy Hạ Thiên rất có thể là kẻ đến quấy rối, vì lão mở tiệm thuốc này mà đắc tội với không ít người, ví dụ như một vài bệnh viện và nhà thuốc lân cận, nhưng lão là người địa phương nên cơ bản không ai dám đến làm phiền. Lúc này bác sĩ Tống này rõ ràng là người ngoài đến, điều này làm bác sĩ Hoàng sinh ra một ý nghĩ, có phải đây là người mà đối thủ cạnh tranh cố ý tìm đến làm khó mình?
Cũng vì ý nghĩ này mà bác sĩ Tống quyết định tham gia cá cược, lão không nghĩ mình yếu thế, lùi một bước không sợ chuyện chắc chắn xảy ra, chỉ sợ chuyện không ngờ. Nếu lão thật sự phát bệnh, có người cứu thì quá tốt, nếu cứu một mạng và trả nửa hiệu thuốc, tuy giá hơi cao nhưng không thể nói là không lời. Nếu lão không phát bệnh, như vậy bác sĩ Tống sẽ làm việc không công cho lão, vì thế dù thắng hay thua lão đều không thiệt, sao không cược một lần?
- Như vậy thì được, ông cứ tiếp tục xem bệnh cho bọn họ, chút nữa tôi sẽ trị bệnh cho ông.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống, sau đó lại thuận tay kéo Ninh Khiết:
- Vợ quỷ keo kiệt, chị cũng ngồi nghỉ đi.
Ninh Khiết tuy không quen thân mật với Hạ Thiên trước mặt nhiều người, nhưng nàng vẫn ngồi trên đùi hắn. A Hoa ở bên cạnh đưa mắt nhìn Hạ Thiên, trong lòng nghĩ mãi mà không rõ tên tiểu tử Tống Tử này là ai, vì sao người phụ nữ xinh đẹp và hung hăng kia lại dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, điều này đúng là khó nghĩ.
- Ông ta sẽ thật sự tái phát bệnh tim sao?
Một lúc sau Ninh Khiết không nhịn được phải nói.
- Đúng vậy, sẽ lập tức tái phát thôi, nói chung còn hơn mười phút nữa.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Ninh Khiết lập tức có chút kỳ quái:
- Nhưng vừa rồi cậu nói phải nửa giờ sau mới tái phát, bây giờ mới hai phút mà thôi.
- Vì bây giờ tâm tình ông ta kích động, vì thế bệnh tái phát nhanh hơn.
Hạ Thiên giải thích một câu.
- Là vậy sao?
Ninh Khiết chợt hiểu ra.
Lúc này Hạ Thiên lại nói một câu:
- À, không đúng, chỉ cần năm phút sẽ phát tác.
- Bác sĩ Hoàng, hay chút nữa hãy xem bệnh cho tôi?
Lúc này một người ở bên cạnh không nhịn được phải mở miệng, vì bên cạnh có người nói bệnh tim của bác sĩ Hoàng sẽ lập tức phát tác, đừng nói điều này làm cho bác sĩ Hoàng phải sợ hãi, ngay cả đám người bọn họ ở bên cạnh cũng kinh hoàng.
- Không sao.
Bác sĩ Hoàng tỏ ra khá trấn tĩnh, nhưng trong lòng lão có trấn tĩnh hay không thì lại là một chuyện khác.
Bác sĩ Hoàng nhanh chóng bắt mạch cho người bệnh, sau khi biết rõ tình huống thì kê đơn thuốc, toàn bộ quá trình chưa đến ba phút. Đúng lúc này thì Hạ Thiên bắt đầu mở miệng:
- Mười, chín,...
- Chồng, cậu đếm ngược làm gì vậy?
Ninh Khiết có chút buồn bực.
- Bốn, ba, hai, một,...
Hạ Thiên không trả lời vấn đề của Ninh Khiết, mãi đến khi đếm đến số một mới ôm nàng đặt sang một bên, sau đó đứng lên nói:
- Tôi chuẩn bị cứu người.
Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ, đúng lúc này nàng nghe thấy một giọng điệu kinh hoảng:
- Bác sĩ Hoàng, bác sĩ Hoàng, chú bị sao thế này?
Người mở miệng hét lớn chính là cô gái trẻ tuổi bán thuốc, đám người bàng quan lại ngẩn ngơ, khoảnh khắc này không biết phải làm sao, vì bọn họ thấy vẻ mặt bác sĩ Hoàng rất khổ sở, lấy tay đặt lên ngực, giống như không nói nên lời.
- Điều này, bác sĩ Tống, mau đến cứu người.
Cô gái trẻ kịp phản ứng, nàng vội vàng nói với Hạ Thiên.
- Đừng lo, ông ta không chết nhanh vậy đâu.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó hắn lấy ra một cây ngân châm rồi quét mắt nhìn đám người ở đây;
- Này, các người thấy chưa, tôi thắng đấy nhé.
Ánh mắt đám người trong tiệm thuốc nhìn Hạ Thiên đã có chút khác biệt, người này đúng là quá lợi hại, y thuật như vậy tối thiểu cũng hơn bác sĩ Hoàng.
- Mày mau chữa bệnh cho bác sĩ Hoàng đi, lảm nhảm làm gì?
A Hoa kia lại nhịn không được, hắn dùng giọng lo lắng thúc giục.
- Không cần anh phải thúc tôi, tôi biết khi nào nên chữa bệnh.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn A Hoa:
- Nếu còn lắm mồm thì tôi đập vỡ mồm.
A Hoa còn định nói gì đó thì phát hiện một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mình, khi ánh mắ này chuyển đến thì A Hoa lập tức hoảng sợ, cũng không dám nói thêm điều gì.
Ngã một lần thì sau đó sẽ khôn hơn, A Hoa bây giờ không sợ Hạ Thiên nhưng vừa bị Ninh Khiết đánh, vì vậy Ninh Khiết vừa dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn sang thì hắn đã bị dọa cho sợ hãi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng đi đến quầy thuốc, nhưng hắn không lập tức thi châm cho bác sĩ Hoàng, trước tiên hắn bắt mạch cho đối phương. Tuy trước đó hắn biết bác sĩ Hoàng có bệnh tim, cũng biết sẽ nhanh chóng phát tác, nhưng bây giờ hắn phải bắt mạch mới có thể biết rõ ràng tình huống.
Mà cô gái trẻ ở bên cạnh cũng thầm nghĩ, người này có lẽ là thầy thuốc thật sự, tư thế bắt mạch rất giống.
- Á...
Cô gái trẻ vừa suy nghĩ thì thấy Hạ Thiên đâm châm về phía trái tim bác sĩ Hoàng, vì thế nàng không khỏi hô lên kinh hoàng.
A Hoa ở bên kia cũng rất căng thẳng, nhưng lúc này hắn không dám nói lời nào, chỉ nhìn Hạ Thiên liên tục đâm châm lên vị trí trái tim của bác sĩ Hoàng.
Thật ra nếu như trước thì Hạ Thiên sẽ không cần đâm nhiều châm như vậy, nhưng bây giờ hắn không thể dùng băng hỏa linh khí, vì vậy mà chữa bệnh phiền phức hơn, phải đâm hơn vài chục châm mới dừng lại.
Lúc này đám người bên cạnh cũng phát hiện vẻ đau đớn trên mặt bác sĩ Hoàng đã biến mất, một lúc sau lão đã có thể mở miệng:
- Bác sĩ Tống, đa tạ cậu.
- Điều này, bác sĩ Tống quả nhiên thần kỳ.
Lúc này đám người trong tiệm thuốc không khỏi thầm than sợ hãi.
- Không cần cám ơn tôi, đừng quên những gì đã đánh cuộc, bây giờ ông phải chia cho tôi một nữa tiệm thuốc.
Hạ Thiên nhanh chóng nói một câu rồi kéo Ninh Khiết đi ra ngoài:
- Tôi có việc đi trước, ngày mai sẽ đến tìm sau.
Hạ Thiên đi có hơi gấp, vì vậy mà đám người trong tiệm thuốc không khỏi buồn bực, người này vất vả lắm mới thắng nửa tiệm thuốc, sao đi nhanh như vậy?
Bác sĩ Hoàng cũng mê hoặc, một lát sau lão vội vàng chạy theo ra ngoài nhưng căn bản không thấy Hạ Thiên.
Lúc này Hạ Thiên đã kéo Ninh Khiết về khách sạn với tốc đội nhanh nhất, hắn đi vào phòng rồi lập tức đóng của lại.
- Vợ quỷ keo kiệt, xem xét giúp tôi, đừng cho bất kỳ ai đến quấy rầy.
Hạ Thiên vội vàng nói ra một câu, sau đó hắn ngồi xuống đất, trên tay có một cây ngân châm.