- Không biết, tôi còn chưa được gặp chị, sẽ không đi đâu cả.
Hạ Thiên trả lời ngay.
Triệu Vũ Cơ tuy hiểu Hạ Thiên không phải không gặp nàng thì sẽ không chịu đi, nhưng nàng nghe nói như vậy thì trong lòng cũng không nhịn được có chút cảm giác ngọt ngào, giọng điệu không khỏi trở nên dịu dàng:
- Vài ngày nữa tôi sẽ đến tìm cậu, qua tết Nguyên Tiêu tôi sẽ có một khoảng thời gian rãnh rỗi.
“Tết Nguyên Tiêu?”
Hạ Thiên tính toán và phát hiện hôm nay đã là ngày 13 tháng giêng, nói cách khác thì vài ngày nữa Triệu Vũ Cơ mới rãnh, như vậy hắn chỉ có thể ngồi đợi thôi sao?
- Vậy cũng được, qua tết Nguyên Tiêu tôi sẽ đến tìm chị.
Hạ Thiên sảng khoái đồng ý.
- Qua tết Nguyên Tiêu tôi sẽ điện thoại cho cậu.
Giọng điệu của Triệu Vũ Cơ vẫn có chút dịu dàng:
- Không nói nữa, tôi phải đánh cờ với ông, ông đang thúc giục.
- Được rồi, vợ Đại Yêu Tinh, tôi cúp điện thoại đây.
Hạ Thiên cũng không tiếp tục dây dưa, hắn chủ động cúp điện thoại.
Sau đó Hạ Thiên lại tiếp tục gọi điện thoại, lần này hắn gọi cho Tống Ngọc Mị, hắn muốn cho tất cả các bà vợ ở thủ đô biết, mình đã đến thủ đô.
Lần này điện thoại được chuyển rất nhanh, giọng nói ngọt ngào động lòng người của Tống Ngọc Mị cũng truyền vào trong tai Hạ Thiên:
- Nghe nói cậu đã đến thủ đô rồi phải không?
- Vợ Mị Mị, sao chị biết?
Hạ Thiên có chút kinh ngạc.
- Tôi còn biết cậu lại đánh người.
Tống Ngọc Mị nói có chút oán trách:
- Sao cậu lại thích đánh người như vậy? Có phải cậu có gì đó với Viên Thế Phong không?
- Tôi chỉ đạp hắn một cái mà thôi, tên ngốc kia rất đáng ghét.
Hạ Thiên thuận miệng giải thích một câu, sau đó hắn hỏi:
- Vợ Mị Mị, chị đang ở đâu?
- Tất nhiên tôi đang ở nhà.
Tống Ngọc Mị trả lời:
- Bây giờ sự vụ trong nhà tương đối nhiều, tôi thật ra cũng không có thời gian sang bên đại học Bắc Kinh, nhưng những ngày nay cũng bận rộn tối mặt. Cậu biết đấy, tối tôi phải tu luyện, ngày phải để ý đến gia tộc. Trước kia những chuyện này tôi không cần quan tâm, bây giờ tôi vừa nhận trách nhiệm quản lý, có rất nhiều thứ chưa quen, cũng không có thời gian nhàn rỗi.
Hạ Thiên lập tức có chút buồn bực:
- Vợ Mị Mị, có phải chị muốn nói bây giờ không có thời gian đi với tôi không?
- Thật sự không có thời gian.
Tống Ngọc Mị cho Hạ Thiên câu trả lời khẳng định:
- Khi nào tôi rãnh sẽ điện thoại cho cậu.
Tống Ngọc Mị và Hạ Thiên trò chuyện thêm vài phút, sau đó cúp điện thoại, chỉ còn mình Hạ Thiên ngồi trên ghế salon, hắn định tiếp tục điện thoại cho Y Tiểu Âm, nhưng hắn cảm thấy vợ Y Y có phân nửa sẽ không tình nguyện nghe điện thoại. Nghĩ lại bây giờ hắn muốn đi gặp vợ Y Y, không bằng trực tiếp đến gặp, gọi điện thoại không có tác dụng.
Đúng lúc Hạ Thiên cảm thấy nhàm chán thì Tiểu Yêu Tinh từ trên lầu chạy xuống.
- Chồng, chồng, chúng ta ra ngoài chơi nhé?
Tiểu Yêu Tinh cảm thấy tu luyện võ công cũng không có gì thú vị, nếu chồng không cho nàng ngủ ngày, nàng không bằng ra ngoài đi dạo thì hay hơn.
Dù Tiểu Yêu Tinh thích máy tính nhưng cũng không phải thật sự chỉ biết vùi đầu vào đó, nàng muốn ra ngoài cũng không dễ dàng gì. Từ sau khi tin tức về nàng lộ ra ngoài ánh sáng, mỗi lần nàng ra khỏi cửa đều có rất nhiều vệ sĩ trong tối ngoài sáng đi theo, làm nàng không thể nào vui chơi thoải mái, vì vậy toàn tâm toàn ý ở nhà.
Nhưng tình huống bây giờ là không giống, nàng muốn đi theo Hạ Thiên ra khỏi nhà, nàng chỉ cần điện thoại cho đại ca mà thôi, đám vệ sĩ kia cũng không cần phải đi theo. Bây giờ đã có Hạ Thiên, còn cần gì vệ sĩ?
Thực tế Tiểu Yêu Tinh bây giờ cảm thấy mình đã rất lợi hại, dù không có Hạ Thiên ở bên cạnh thì nàng vẫn chẳng cần ai bảo vệ, nhưng đại ca nàng là Triệu công tử lại không cho là như vậy, cũng may nàng biết đại ca rất tin tưởng vào năng lực của Hạ Thiên.
- Đi đâu chơi?
Hạ Thiên hỏi, hắn cũng muốn ra ngoài chơi đùa, nhưng thủ đô hình như cũng chẳng có chỗ nào vui.
- Tùy tiện thôi, dù sao cũng vui hơn ở nhà.
Tiểu Yêu Tinh cũng không có quan điểm gì, nàng chỉ muốn đi ra ngoài chơi, còn đi đâu thì không quan trọng.
Khi thấy Hạ Thiên có vẻ do dự thì Tiểu Yêu Tinh quẹt miệng nói:
- Chồng, nếu anh không đưa em đi chơi, em sẽ tiếp tục về ngủ.
- Đi chơi.
Hạ Thiên lập tức đồng ý, hắn ở đây cũng không có gì làm, nếu để Tiểu Yêu Tinh chạy đi ngủ thì càng chán, không bằng đi ra ngoài chơi cho rồi.
- À, trước tiên em phải điện thoại cho đại ca, để anh ấy đừng cho người đi theo chúng ta.
Tiểu Yêu Tinh thấy Hạ Thiên đồng ý thì có chút hưng phấn nàng cầm lấy điện thoại rồi vội vàng bấm số.
Một phút sau Tiểu Yêu Tinh càng vui vẻ cúp điện thoại:
- Này, đại ca đồng ý rồi, chúng ta ra ngoài chơi.
Tiểu Yêu Tinh kéo Hạ Thiên chạy ra ngoài, khó có được 1 lần ra ngoài chơi, Tiểu Yêu Tinh tất nhiên rất vui vẻ. Những ngày qua nàng như chim Hoàng Yến bị nhốt trong ***g, cả ngày giống như bị giam lại, buồn bực nhất là cái ***g lại do chính nàng làm ra.
- Phù, không khí bên ngoài rất tốt … …
Tiểu Yêu Tinh ra khỏi cửa và bắt đầu cảm khái, gió bên ngoài khá lớn, nàng còn chưa nói dứt lời thì gió thổi vài hạt cát bay vào miệng, vì vậy nửa câu sau là:
- Phì phì … Không khí quá kém.
- Vợ Tiểu Yêu Tinh, anh có thể đưa em tới Thanh Phong sơn, chỗ đó không khí rất tốt.
Hạ Thiên đón lời.
- Thanh Phong sơn có mạng sao?
Tiểu Yêu Tinh thuận miệng hỏi.
- Điều này, hình như là không.
Hạ Thiên suy nghĩ, hắn phát hiện chỗ đó vẫn chưa thể có điện thoại, lên mạng càng khó hơn.
- Này, chồng chỉ cần kéo 1 sợi cáp quang lên Thanh Phong sơn là được, sau này em có thể đến đó ở được.
Tiểu Yêu Tinh cười hì hì nói.
- Được, anh sẽ làm cho em 1 cái.
Hạ Thiên thật sự đồng ý.
- Chồng, anh nói chúng ta nên đi đâu chơi bây giờ?
Tiểu Yêu Tinh kéo Hạ Thiên chạy về phía trước vài trăm mét, nàng mở miệng hỏi.
- Em thích đi đâu thì chúng ta đến đó.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời, hắn nào có biết đi đâu chơi?
- Em cũng không biết nên đi đâu,
Tiểu Yêu Tinh nói với vẻ mặt đau khổ, bộ dạng như sầu khổ suy tư, sau đó nàng chợt ồ lên hưng phấn:
- Chồng chồng, em biết nên gọi ai đi chơi rồi.
- Ai vậy?
Hạ Thiên có chút tò mò hỏi.
Tiểu Yêu Tinh cũng cầm điện thoại lên gọi:
- Là em đây, anh đang ở đâu? À, à, anh chờ đó, em đến ngay.
Tiểu Yêu tinh cúp điện thoại và nói với Hạ Thiên:
- Chồng, chúng ta đến trường trung học phổ thông Nhân Đại, Hiểu Trác đang ở đó, anh ấy sẽ biết chỗ nào đi chơi.
- Vợ Tiểu Yêu Tinh, em vừa điện thoại cho Triệu Hiểu Trác sao?
Hạ Thiên không nhịn được phải hỏi.
- Đúng vậy, đi thôi, Hiểu Trác nói đang tán gái ở trường, chúng ta cùng đến đó chơi.
Tiểu Yêu Tinh kéo Hạ Thiên đi đến ven đường rồi ngoắc 1 chiếc taxi, sau đó kéo hắn vào bên trong:
- Bác tài, chú đưa chúng tôi đến trường phổ thông Nhân Đại.
Tài xế nhìn Tiểu Yêu Tinh rồi không nhịn được nói:
- Người đẹp, tôi mới 28 tuổi mà thôi.
- Trời chú già vậy à? Tôi còn tưởng chú mới 25.
Tiểu Yêu Tinh khoa trương nói 1 câu.
Tài xế taxi thật không biết nói gì hơn, chỉ có thể an tâm lái xe.
… …
Cổng trường phổ thông Nhân Đại.
Triệu Hiểu Trác đang kéo tay Tần Hiểu Lạc, hắn đang nhìn đông lại nhìn tây.
- Hiểu Trác, cuối cùng anh đang đợi ai vậy?
Tần Hiểu Lạc khẽ hỏi.
- Đợi em gái của anh, đúng là khó hiểu, mang theo em gái thật sự không thể nào đi chơi ở đâu được.
Triệu Hiểu Trác có chút bất đắc dĩ:
- Nếu không mang cô ấy đi, sau này sẽ bị trả thù, đến lúc đó dù là điện thoại di động hay máy tính đều sẽ gặp tai họa.
Triệu Hiểu Trác đang nói thì một chiếc taxi dừng lại, sau đó có 2 người xuống xe.
- Yêu Yêu, chỗ này … …
Triệu Hiểu Trác thấy người đẹp bước xuống taxi thì vẫy tay, nhưng 1 giây sau hắn thấy tên đàn ông xuống xe, vì vậy mà choáng váng ngay:
- Con bà nó, tên khốn kia sao lại đến?
Tần Hiểu Lạc cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên, trong lòng có chút tức giận vì trước đó đối phương nói nàng không được đẹp.
- Hiểu Trác, mau đưa em đi chơi.
Tiểu Yêu Tinh chạy đến trước mặt Hiểu Trác, nàng thúc dục như khó thể chờ đợi được nữa.
- Anh cảm thấy những chỗ vui đều là những nơi đàn ông thích đến.
Triệu Hiểu Trác coi như không thấy được Hạ Thiên:
- Em là nữ, hơn nữa còn nhỏ, không phù hợp với những chỗ đó.
- Này, chỗ nào mà em không đến được? Anh đừng nói cả ngày đều mang gái đi chơi đấy nhé?
- À, cũng không phải, anh ngẫu nhiên cũng đi chơi với đàn ông … Con bà nó, nói sai rồi, anh nói đi chơi với đàn ông không phải như đi chơi với phụ nữ, là một kiểu khác … …
Triệu Hiểu Trác càng nói càng loạn, cuối cùng hắn nhìn Hạ Thiên:
- Con bà nó, đúng là gặp chú như là gặp Alexander, làm hại tôi nói lung tung.
- Anh có biện pháp cho chú khỏi nói lung tung.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Biện pháp gì?
Triệu Hiểu Trác tuy thấy biện pháp của đối phương có hơn phân nửa là không tốt đẹp gì, nhưng hắn vẫn không nhịn được phải hỏi 1 câu.
- Anh có thể biến chú thành kẻ câm, sau này khỏi cần lên tiếng, coi như hết nói lung tung.
Hạ Thiên lười biếng trả lời.
- Con bà nó, biết ngay chú không có biện pháp nào tốt.
Triệu Hiểu Trác vô thức lùi về phía sau 2 bước, sau đó hắn quay đầu nhìn Tiểu Yêu Tinh:
- Yêu Yêu, có phải em xem trọng đàn ông của mình hơn anh không? Đừng để hắn làm bậy với anh đấy.
- Anh sợ cái gì? Chồng chỉ biết làm bậy với em, sẽ không làm bậy với anh, vì anh ấy không có hứng với đàn ông.
Tiểu Yêu Tinh bĩu môi:
- Đừng nói nhảm nữa, mau mang em đi chơi, em thật sự vất vả lắm mới có cơ hội ra ngoài chơi.
Triệu Hiểu Trác thật sự rất khổ sở, cũng không tìm ra chỗ nào vui vẻ, cuối cùng hắn không còn cách nào khác mới cẩn thận hỏi:
- Điều này… Yêu Yêu, thật ra trước đó tiểu Lạc nói muốn đi trược băng, em có muốn đi không?
Yêu Yêu đang định nói thì đột nhiên 1 âm thanh vang lên: