Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1305: Chương 1305: Thiên cổ tuyệt đối






Hạ Thiên hình như nói hơi chậm, hắn còn chưa nói dứt lời thì Dạ Ngọc Mị đã cầm dĩa có hai miếng bò bít tết lên ăn như thịt nướng.

Hạ Thiên vốn định cướp về nhưng lại thấy cướp thức ăn với phụ nữ là không hay, vì vậy hắn cuối cùng cũng quyết định không so đo với Dạ Ngọc Mị.

- Thôi thì ăn cơm chiên, vợ Mị Nhi rất thích ăn cơm chiên.

Hạ Thiên lầm bầm, hắn thật sự cũng không phải vô duyên vô cớ mà nhớ đến Mị Nhi, mà vì Mị Nhi bây giờ giống như Dạ Ngọc Mị, cũng tu luyện Băng Nguyệt tâm kinh. Hơn nữa trừ bộ vị kia của Mị Nhi có vẻ nhỏ hơn một chút so với Dạ Ngọc Mị, thật ra những thứ khác cũng không kém.

Vì trong mắt người yêu là Tây Thi, nếu là một người phụ nữ chán ghét thì sẽ biến thành Đông Thi. Lúc này Hạ Thiên chán ghét Dạ Ngọc Mị, tuy không biến Dạ Ngọc Mị là Đông Thi nhưng cũng không thấy xinh đẹp gì cả. Tuy Dạ Ngọc Mị là mỹ nữ cùng cấp với Nguyệt Thanh Nhã, nhưng trong mắt Hạ Thiên thì Dạ Ngọc Mị tuyệt đối không thể so sánh với thần tiên tỷ tỷ, trong mắt hắn, tùy tiện một bà vợ nào cũng không kém Dạ Ngọc Mị.

Hạ Thiên có thể ăn sơn hào hải vị, cũng có thể ăn cơm chiên Dương Châu bình thường.

Vì vậy hắn nhanh chóng tiêu diệt hai dĩa cơm chiên, sau đó cầm một cái bánh bao nhỏ định cho vào miệng, nhưng hắn chợt nhớ đến một vấn đề, hắn ném bánh bao cho Dạ

Ngọc Mị:

- Này, Bánh Bao Lớn, trả lại chị bánh bao nhỏ.

Dạ Ngọc Mị đang ăn bò bít tết, lại nhận lấy bánh bao, vừa ăn bò bít tết vưa cắn bánh bao, thật sự rất có hương vị. Điều này làm cho Hạ Thiên có chút bực bội, đối phương rõ ràng khá biết cách thưởng thức.

- Bánh Bao Lớn ăn bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ càng nhỏ, Bánh Bao Lớn càng lớn.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ vị cao ngất của Dạ Ngọc Mị, cuối cùng còn tỏ ra kinh ngạc:

- Này, mình đúng là thiên tài, mình nhất định sẽ lưu danh thiên cổ. Này, Bánh Bao Lớn, nếu chị có thể đối lại, tôi sẽ đưa chị đến chỗ kia.

Dạ Ngọc Mị trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó tiếp tục ăn.

Hạ Thiên cầm lấy một cái bánh bao, bắt đầu mở miệng cắn:

- Ôi, bánh bao nhỏ ăn dở, Bánh Bao Lớn ăn ngon...

Dạ Ngọc Mị vẫn thờ ơ, căn bản không quan tâm đến sự tồn tại của Hạ Thiên.

Hạ Thiên cuối cùng cũng cảm thấy mất mặt, hắn tiêu diệt ba cái bánh bao, sau đó mở tivi, vừa xem vừa đợi Vân Thanh.

Vân Thanh đến sớm hơn một chút so với dự định, giao ước là một giờ sau, nhưng chưa đến một giờ đã có tiếng đập cửa, Hạ Thiên mở ra xem, thì ra là Vân Thanh.

- Chồng!

Vân Thanh vừa vào phòng thì đã áp cơ thể trưởng thành vào lòng Hạ Thiên, đồng thời hỏi:

- Sao cậu lại ở khách sạn? Không đến chỗ tôi?

- Tôi định chuẩn bị đi, nhưng có tiểu nha đầu Thạch Thuần, vì vậy mới không đi, sợ cô ấy ảnh hưởng đến chúng ta.

Hạ Thiên thật sự không muốn giấu nguyên nhân.

- À, cô ấy...

Vân Thanh cuối cùng cũng phát hiện trong phòng có người, còn có một mỹ nữ lạnh lùng và trưởng thành hơn nàng, hơn nữa nàng còn chưa từng gặp bao giờ, vì vậy mới kinh ngạc hỏi.

- Đừng quan tâm, cứ coi như cô ấy không tồn tại.

Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó ôm Vân Thanh ngã xuống giường, hôm nay hắn thật sự buồn bực, vì vậy mới cho vợ Vân Thanh đến đây.

Hạ Thiên thật sự không thèm quan tâm đến sự tồn tại của Dạ Ngọc Mị, mà Vân Thanh cũng cởi thắt lưng. Có thể Vân Thanh sẽ không chú ý đến sự tồn tại của Dạ Ngọc Mị, nhưng khi nàng phát hiện Dạ Ngọc Mị đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại, nàng cuối cùng cũng yên lòng, bắt đầu nhiệt tình chiêu đãi Hạ Thiên.

Tào Trung Thiên ra khỏi phòng, vào thang máy, bấm phím. Lúc này hắn thật sự giống như trúng độc thuốc phiện, trong lòng không thể nào ức chế xúc động đi lên lầu sáu, muốn thấy mỹ nữ xinh đẹp như tiên kia.

Sau khi nhận được cảnh cáo của người bạn, Tào Trung Thiên còn gọi cho vài người nữa, đám người kia cũng không tiến hành cảnh cáo hắn, giống như đám người kia cũng không biết rõ lai lịch của Hạ Thiên. Thật ra đây cũng là điều bình thường, chính thức biết rõ Hạ Thiên là rất nhiều nhưng tương đối cũng không phải là phần lớn. Kẻ chính thức biết sự đáng sợ của Hạ Thiên chủ yếu là người ở thủ đô và Giang Hải, đối với người thường thì dù Hạ Thiên có gây bao chuyện trên mạng, căn bản cũng không quá đáng sợ.

Thật ra điều này cũng là bình thường, đối với đa số mọi người, bọn họ biết giết người là phạm pháp, cho nên bọn họ cũng sẽ không ngờ có kẻ dám tùy tiện xử lý người khác, cũng không biết Hạ Thiên là loại hung ác như vậy.

Đối với một người trường kỳ sinh sống ở Singapore như Tào Trung Thiên, hắn cảm thấy Hạ Thiên dù có lợi hại cũng không thể coi trời bằng vung, không thể công khai tấn công mình, vì thế mà tâm tư khó thể bị giết chết.

Tất nhiên nguyên nhân cuối cùng cũng là lực hấp dẫn của Dạ Ngọc Mị là quá lớn, một tiên nữ như Nguyệt Thanh Nhã chợt xuất hiện, điều này thật sự quá rung động, sẽ làm cho vô số người cúng bái, nhưng khí chất siêu tuyệt bất phàm của nàng lại làm cho người ta phải chùn chân. Vì thế dù nàng thật sự xuất hiện trong xã hội hiện đại nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn. Nhưng một người phụ nữ như Dạ Ngọc Mị xuất hiện không những chỉ gây ra chấn động mà còn có điên cuồng.

Nguyệt Thanh Nhã là tiên nữ, Dạ Ngọc Mị là ma nữ, một ma nữ có thể làm cho đàn ông điên cuồng. Nếu không nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của nàng, hầu như bất kể người đàn ông bình thường nào cũng đều nổi điên. Bây giờ Tào Trung Thiên cũng chỉ được thấy gương mặt và dáng vẻ điên cuồng của Dạ Ngọc Mị, không thấy ánh mắt băng lạnh của nàng, vì vậy mà hắn thật sự điên cuồng.

Tào Trung Thiên đi ra khỏi thang máy và bắt đầu tìm kiếm phòng 609, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện mình không cần tìm, vì chợt thấy người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp trong mơ của hắn. Nàng đang đứng ngoài một gian phòng, đứng yên ngạo nghễ, hai mắt khép hờ, cũng không nhúc nhích.

Dù không nói lời nào, không nhúc nhích nhưng trên người nàng bùng ra khí chất xuất trần, thật sự làm cho Tào Trung Thiên phải mê say, cũng làm hắn khó thể khống chế bản thân.

- Tiểu thư, có phải không mang theo khóa?

Lúc này một nữ nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh Dạ Ngọc Mị rồi khách khí hỏi:

- Có cần tôi mở giúp chị không?

- Không cần.

Dạ Ngọc Mị nói ra hai chữ lạnh như băng, ánh mắt vẫn không mở ra.

Nhân viên phục vụ cũng không nói gì, nhanh chóng bỏ đi, mà Tào Trung Thiên thì nhanh chóng chạy đến bên cạnh Dạ Ngọc Mị.

Tào Trung Thiên nhìn lên biển hiệu, thấy đây là phòng 609.

- Tiểu thư, sao không vào?

Tào Trung Thiên không nhịn được phải hỏi.

Không có câu trả lời, Dạ Ngọc Mị vẫn không quan tâm đến đối phương.

Tào Trung Thiên không chút nổi giận, hắn tiếp tục hỏi:

- Tiểu thư, Hạ Thiên không cho em vào sao?

Tào Trung Thiên không đợi Dạ Ngọc Mị trả lời, hắn chợt tỏ ra dầy căm phẫn:

- Hắn quá đáng, sao có thể đối với em như vậy? Dù hai bên cãi nhau cũng không thể đuổi em ra khỏi phòng, còn không cho em tiền.

- Ư...

Một âm thanh từ trong phòng truyền ra, rất kinh tâm động phách.

Tào Trung Thiên ngây người, sau đó chú tâm lắng nghe, vì vậy vẻ mặt biến đổi:

- Hắn đuổi em ra, vì muốn chơi đùa với người phụ nữ khác sao?

- Cút.

Dạ Ngọc Mị chợt nói ra một chữ lạnh như băng, hai mắt mở ra, hai luồng hàn quang bùng lên, rõ ràng Tào Trung Thiên chưa nói dứt lời đã làm nàng khó nhịn được.

Tào Trung Thiên vô thức lui về phía sau vài bước, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Ngọc Mị thật sự làm hắn khó chịu nổi. Khi hắn ổn định bước chân thì mới dùng giọng khó tin hỏi:

- Tiểu thư, em...Em nói gì?

Tào Trung Thiên thật sự khó hiểu, vì sao Dạ Ngọc Mị nói hắn cút đi? Rõ ràng hắn đứng ra vì nàng.

Một sợi tơ từ người Dạ Ngọc Mị bắn ra, Tào Trung Thiên kêu lên đau đớn, văng xa hơn mười thước, ngã trên hành lang.

- Á...

Tào Trung Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, một lúc lâu sau cũng chưa thể đứng lên, toàn thân như rã rời. Lúc này hắn không phải đau bên ngoài, là đau trong lòng, hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, vì sao tên Hạ Thiên kia đối xử với Dạ Ngọc Mị kém như vậy, nhưng nàng tình nguyện đứng trước cửa, mà hắn giúp nàng nói chuyện lại bị tấn công?

Một lúc lâu sau Tào Trung Thiên mới bò lên, hắn nhìn Dạ Ngọc Mị, sau đó tập tễnh bỏ đi, vĩnh viễn hắn cũng không hiểu, trong mắt Dạ Ngọc Mị thì hắn chỉ là một phàm nhân ti tiện, một con kiến hôi mà thôi.

Đêm khuya.

- Á, cô ấy...Cô ấy là...

Vân Thanh vốn nằm trên giường không có chút sức lực, nàng chợt hô lên kinh hoàng, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Vì Hạ Thiên vừa nói cho nàng biết, mỹ nữ trước đó ở trong phòng là Dạ Ngọc Mị.

Vân Thanh tuy không biết Dạ Ngọc Mị, nhưng nàng biết trước kia Hạ Thiên thiếu chút nữa thì chết trong tay Dạ Ngọc Mị, bây giờ nghe đến tên của đối phương thì cực kỳ khiếp sợ.

- Chính là cô ấy, nhưng chúng ta không cần quan tâm, cứ để cô ta tiếp tục đứng ở đó, thuận tiện làm kẻ canh cửa.

Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn biết từ khi Dạ Ngọc Mị đi ra luôn đứng ngoài cửa, thậm chí vài giờ trước có thằng điên muốn đến tán tỉnh Dạ Ngọc Mị, hắn cũng biết. Hắn cảm thấy tên kia rất may mắn, vì Dạ Ngọc Mị không xử lý đối phương, mà khi đó Hạ Thiên cũng không vội, không muốn làm gì tên kia, nếu không đối phương đã xong đời rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.