- Một trăm năm mươi ngàn lần thứ nhất, một trăm năm mươi ngàn lần thứ hai, một trăm năm mươi ngàn lần thứ ba, kết thúc.
Những âm thanh này đều rất dễ nghe, vì người ra giá phần lớn là phụ nữ, ngay cả người chủ trì đấu giá cũng là phụ nữ, là người đẹp mặc sườn xám ở bên cạnh Tề Kim Thạch. Còn Tề Kim Thạch chẳng qua chỉ ngồi bên cạnh xem mà thôi.
Đấu giá rất thuận lợi, trình tự cũng rất đơn giản, không có giới thiệu vật phẩm, trực tiếp ra giá là được, cạnh tranh cũng không kịch liệt, thường thì chỉ ra giá mười lần đã giao vật phẩm rồi.
Cứ như vậy mà sau nửa giờ thì đã có hơn mười vật phẩm đã đấu giá xong, giá trị cũng càng ngày càng cao, thấp nhấp là một trăm năm mươi ngàn, bây giờ đã là năm triệu.
- Tống tiểu thư, hội đấu giá này không có người giám định vật phẩm sao?
Diệp Mộng Oánh lúc này không nhịn được phải nói ra nghi ngờ của mình:
- Chẳng lẽ mọi người không sợ mua phải hàng giả sao?
- Diệp tiểu thư, chị cho rằng có người giám định cũng không mua phải hàng giả sao?
Tống Ngọc Mị cười nhạt một tiếng, nàng hỏi ngược lại một câu.
Diệp Mộng Oánh có hơi sững sờ, sau đó nàng cười ngượng ngùng:
- Tôi cũng không biết, tôi cũng không quá quen thuộc vấn đề này.
- Bây giờ giới chơi đồ cổ rất loạn, có rất nhiều vật phẩm giả bị người ta giám định là thật, sau đó mang đi đấu giá. Một bức tranh giá mười đồng cũng có thể bán được mười triệu đồng, cái gọi là nhà giám định cũng có rất nhiều người không nói đến đạo đức nghề nghiệp. Bây giờ chị tự vẽ tranh, sau đó đưa cho bọn họ mỗi người vài trăm ngàn, bọn họ có thể giám định tranh của chị thành cổ vật.
Tống Ngọc Mị có ấn tượng rất tốt với Diệp Mộng Oánh, vì vậy nàng kiên nhẫn giải thích cho người còn chưa quen thuộc.
Tống Ngọc Mị nhìn Tề Kim Thạch rồi tiếp tục nói:
- Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi tham gia đấu giá tư nhân, ánh mắt sưu tầm của Tề Kim Thạch cũng rất tốt, những vật phẩm được đưa ra đấu giá đều được ông ta giám định. Đã hai mươi năm, những vật phẩm ông ta cất giữ chưa từng xuất hiện tình huống có hàng giả, vì vậy mà tạo nên danh tiếng tốt. Lúc này ông ta nói gì thì người ta cũng tin, tất nhiên cũng c chẳng cần giám định lại.
- Thì ra là thế.
Diệp Mộng Oánh cuối cùng cũng hiểu được:
- Cám ơn Tống tiểu thư đã giải thích.
Tống Ngọc Mị cười nhạt một tiếng, nàng không nói gì nữa, Hạ Thiên ở bên cạnh ngáp một cái, hội đấu giá này đúng là quá nhàm chán, cái quái gì là tranh của Đường Bá Hổ vẫn còn chưa được đưa ra. Lúc này những vật phẩm được đưa ra có giá trị ngày càng cao, bầu không khí cũng dần ấm lên. Lúc này Tề Kim Thạch cũng bắt đầu giới thiệu đơn giản về những vật phẩm đấu giá, tất nhiên tốc độ cũng chậm hẳn lại.
Trong lúc vô tình đã một giờ trôi qua, một giờ này Tống Ngọc Mị không mua bất kỳ thứ gì, hình như nàng đến nơi này cũng chỉ vì bút tích thực của Đường Bá Hổ.
- Bây giờ là vật phẩm cuối cùng, tranh cung nữ của Đường Bá Hổ.
Lời này của Tề Kim Thạch làm cho Hạ Thiên đang ngủ cũng phải chấn động, cuối cùng đã đến lúc rồi.
Tề Kim Thạch bên kia cũng giới thiệu bức tranh:
- Mọi người đều biết Đường Bá Hổ thích vẽ tranh cung nữ, cả đời đã vẽ rất nhiều tranh, nhưng đáng tiếc là bây giờ đã không còn nhiều, phần lớn đều bị hư hại, trong đó số được bảo quản tốt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong tay tôi có một bộ được bảo tồn kỹ lưỡng, tôi cũng không muốn nói nhiều về giá trị của nó, giá quy định là năm triệu đồng.
Diệp Mộng Oánh nghe được cái giá này mà không khỏi ngẩn ngơ, nàng thấy giá tiền có chút thái quá, Tống Ngọc Mị thì lại như thường, nàng nhìn Hạ Thiên rồi thản nhiên nói:
- Để xem biểu hiện của cậu.
- Năm triệu mười ngàn đồng.
Hạ Thiên mở miệng nói.
Tống Ngọc Mị cau mày, người này cố ý làm vậy sao? Tuy lần này hội đấu giá cũng không hạn chế mức ra giá, thấp nhất có thể là mười triệu, cao nhất cung có thể là mười triệu. Lần đầu tiên mà Hạ Thiên kia chỉ bỏ vào mười ngàn, như vậy có vẻ quá keo kiệt.
- Tống tiểu thư ra giá năm triệu mười ngàn đồng, còn ai ra giá cao hơn không?
Người đẹp mặc sườn xám ở bên cạnh Tề Kim Thạch nhìn Hạ Thiên, nàng dùng giọng dễ nghe nói:
- Năm triệu mười ngàn lần đầu tiên, năm triệu mười ngàn lần thứ hai, còn ai tăng giá không?
Tống Ngọc Mị không khỏi nhìn qua đám người ở bên cạnh, nàng không khỏi cảm thấy buồn bực, trước khi đến đây nàng đã nhận được tin tức bút tích của Đường Bá Hổ là hàng thật, vì sao không ai đấu giá? Điều này quá kỳ quái, ngay cả Tề Kim Thạch cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mọi người, nhưng người nào cũng tỏ ra giống như không thấy, cũng chẳng có hành động gì.
- Còn có người trả giá không?
Người đẹp mặc sườn xám lại nhìn tất cả mọi người, nàng bất đắc dĩ nói:
- Năm triệu mười ngàn đồng lần thứ ba, giao vật phẩm.
- Chúc mừng Tống tiểu thư.
Tề Kim Thạch khẽ gật đầu với Tống Ngọc Mị, vẻ mặt lão có chút mất tự nhiên. Vật phẩm đấu giá cuối cùng đáng lý phải có tình cảnh anh chết tôi sống, nào biết sự việc xảy ra lại hoàn toàn khác, Tống Ngọc Mị chỉ ra giá một lần, hơn nữa chỉ bỏ ra có mười ngàn đã lấy được vật phẩm, đúng là không bình thường.
- Đa tạ Tề lão đã bỏ ra thứ yêu thích.
Tống Ngọc Mị thản nhiên nói, bức tranh này vốn là của Tề Kim Thạch, vì vậy nàng mới nói như thế.
- Đưa tranh sang cho Tống tiểu thư.
Tề Kim Thạch phân phó người đẹp mặc sườn xám ở bên cạnh.
Người đẹp mặc sườn sám khẽ gật đầu, nàng cầm tranh đưa đến cho Tống Ngọc Mị.
- Có chuyện gì xảy ra? Vừa rồi tôi muốn ra giá nhưng đột nhiên không thể lên tiếng.
- Anh cũng vậy sao? Tôi cũng vậy.
- Các anh đều như vây sao? Tôi cũng đột nhiên phát hiện mình không thể nói được gì, định nhấc tay lên nhưng không thể động... ....
- Gặp quỷ rồi sao?
... ....
Mười mấy người cùng lên tiếng, căn phòng trước đó rất trật tự nhưng bây giờ có chút rối loạn.
Hạ Thiên cầm bức tranh trong tay người đẹp mặc sườm, hắn cười hì hì nhìn Tống Ngọc Mị:
- Thế nào? Tôi biểu hiện rất tốt, bây giờ đã có cơ hội theo đuổi chị chưa?
Tống Ngọc Mị còn chưa nói gì thì đám người kia đã đi qua, có một kẻ lớn tiếng tức giận nói:
- Tống tiểu thư, có phải cô vừa động tay động chân với chúng tôi không?
- Không có chứng cứ thì tốt nhất đừng nói bừa.
Vẻ mặt Tống Ngọc Mị rất lạnh lẽo.
Người này chợt ngẩn ngơ rồi xám xịt quay về, hắn nhìn những người khác, cũng không nói thêm lời nào mà nhanh chóng lui ra, ngoan ngoãn về chỗ ngồi.
Trước nay Tống Ngọc Mị cạnh tranh thường không lấy thế đè người, vì vậy rất nhiều lần có người cướp được vật phẩm trong tay Tống Ngọc Mị mà không bị trả thù, điều này làm cho mọi người sinh ra ảo giác là Tống Ngọc Mị rất dễ nói chuyện. Nhưng lúc này bọn họ mới ý thức được, Tống Ngọc Mị dù dễ nói chuyện cũng là Đại tiểu thư Tống gia, nếu không có chứng cứ mà chỉ trích nàng, như vậy hậu quả sẽ tương đối nghiêm trọng.
- Tôi tưởng thứ gì có giá năm triệu đồng.
Hạ Thiên lúc này mở tranh ra, hắn nhìn qua rồi bĩu môi:
- Người phụ nữ này quá khó coi, năm mươi đồng cũng không đáng.