Liễu Mộng buông lỏng Kiều Tiểu Kiều, sau đó nàng chạy đến căn nhà gỗ, vừa chạy vừa hô lớn:
- Để chị xem có phải tiểu bại hoại trốn ở trong này không.
Liễu Mộng nhanh chóng chạy vào trong nhà gỗ nhưng chưa đến một phút sau đã chạy ra, nàng đến bên cạnh Kiều Tiểu Kiều, bộ dạng có chút mất hứng:
- Tiểu Kiều, bên trong không có người, tiểu bại hoại cũng không có, rốt cuộc hắn ở nơi nào?
- Chị Mộng, chị đừng vội, chồng tất nhiên không có ở bên trong.
Kiều Tiểu Kiều có chút bất đắc dĩ, chị Mộng này bình thường có vẻ không quan tâm, chỉ biết đi chơi khắp nơi, nhưng bây giờ không thấy chồng thì sốt ruột hơn bất kỳ ai khác.
- Tiểu Kiều, bây giờ chúng ta đi tìm ai?
Liễu Mộng đến bây giờ còn chưa nắm rõ tình huống cụ thể:
- Chẳng lẽ chúng ta không phải đi tìm tiểu bại hoại sao?
- Chị Mộng, chúng ta phải đi tìm chồng, nhưng trước khi đi tìm chồng chúng ta phải tìm gặp một người khác, chúng ta lên núi chính là gặp người kia.
Kiều Tiểu Kiều khẽ giải thích.
Liễu Mộng vẫn mơ hồ:
- Tiểu Kiều, người kia là ai?
- Chị Mộng, chị sẽ biết ngay thôi.
Kiều Tiểu Kiều không nói thẳng ra, nàng di chuyển chủ đề:
- Chị Mộng, trước tiên chị giúp em, hủy căn nhà gỗ này đi.
- Sao?
Liễu Mộng càng thêm kỳ quái:
- Tiểu Kiều, sao lại phải hủy đi? Căn nhà này không phải do tiểu bại hoại làm nên sao? Còn nữa, chị thấy nó rất đẹp.
Kiều Tiểu Kiều có chút bấ đắc dĩ:
- Chị Mộng, có phải chị muốn tìm chồng không?
- Đúng vậy, không có tiểu bại hoại thì chị rất khó ngủ ngon.
Liễu Mộng khẽ gật đầu.
- Chị Mộng, nếu chị muốn nhanh chóng tìm được chồng, như vậy trước khi tìm được chồng thì chị phải nghe lời em, chị hiểu không?
Kiều Tiểu Kiều không còn biện pháp nào khác, nàng chỉ có thể nói như vậy để thuyết phục Liễu Mộng.
Quả nhiên Liễu Mộng lập tức gật đầu:
- Được rồi, Tiểu Kiều, chỉ cần tìm được tiểu bại hoại, chị đều nghe lời em.
- Chị Mộng, vậy trước tiên chị dỡ căn nhà kia xuống.
Kiều Tiểu Kiều mở miệng nói.
Lúc này Liễu Mộng không hỏi nguyên nhân, nàng lập tức chạy đến hủy căn nhà gỗ kia, sau đó nàng chỉ vào một thân cây nói:
- Tiểu Kiều, có cần nhổ cây lên không?
Thân cây này tuy là một phần của căn nhà gỗ nhưng lại là cây tự nhiên, vẫn còn sống, vì thế Liễu Mộng mới phải hỏi.
- Chị Mộng, chị có thấy ở gần đây có người khác không?
Kiều Tiểu Kiều hỏi một câu.
- Không, chỉ có hai người chúng ta thôi.
Liễu Mộng lắc đầu:
- Yên tâm đi, không có ai theo chúng ta đâu.
Kiều Tiểu Kiều nhìn bốn phía, nàng hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói:
- Chị Mộng, chị dùng tất cả sức lực đá vào cái cây đó cho em.
Dù yêu cầu này có chút kỳ quái nhưng Liễu Mộng lại không hỏi nguyên nhân, nàng nhấc chân lên đá mạnh vào thân cây.
Cây này thật ra cũng không lớn, thân cây không quá to, dưới tình huống bình thường Liễu Mộng tung một đá như vậy sẽ làm thân cây gãy ngay. Nhưng sau khi Liễu Mộng tung đá thì phát hiện thân cây không bình thường, vì nó không bị nàng đá ngã, thậm chí cũng không rung rinh.
- Ủa, kỳ quái nha, sao cây này không có chút phản ứng.
Liễu Mộng có chút kỳ quái, nàng đến bên cạnh thân cây xem xét kỹ càng, nàng bắt đầu nghi ngờ đây không phải một cây rừng bình thường.
Nhưng Liễu Mộng xem xét một lúc lâu mà không thấy có gì bất thường, cây này rất bình thường, chẳng có gì khác lạ.
- Tiểu Kiều, chị còn phải đá nó nữa không?
Liễu Mộng lúc này không nhịn được phải hỏi, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì đã duyên dáng hô lên:
- Ủa, cây đâu rồi?
Liễu Mộng lập tức nhìn bốn phía, sau đó nàng hô lên:
- Ủa, kỳ quái, Tiểu Kiều, chúng ta đang ở đâu thế này? Núi này giống như cao lên rất nhiều lần, khung cảnh bây giờ sao lại không giống như trước đó?
- Chị Mộng, đây mới là bộ dạng thật sự của Thanh Phong Sơn.
Kiều Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn lên trên, Thanh Phong Sơn cao vút bây giờ giống như cao hơn gấp đôi, nhìn lên thấy đỉnh núi được bao phủ trong mây, giống như căn bản không thể nhìn đến đỉnh núi. Từ trên xuống dưới thật sự không còn nhiều lá cây xanh tươi, chỉ cần đảo mắt cũng thấy lá cây khô vàng, tên Thanh Phong Sơn rõ ràng là hữu danh vô thực.
Trước đó các nàng giống như đã lên đến sườn núi nhưng bây giờ lại giống như đang ở chân núi, nhưng trước mặt các nàng chợt xuất hiện một con đường rộng thênh thang.
- Tiểu Kiều, chúng ta có đi lên không?
Liễu Mộng lại hỏi.
Kiều Tiểu Kiều đang định mở miệng thì đột nhiên giữa không trung truyền xuống một âm thanh như tiếng trời:
- Tiểu Kiều, xảy ra chuyện gì sao?
Âm thanh còn vang vọng chưa dứt thì Liễu Mộng đã thấy một bóng trắng lóe lên, một cô gái áo bào trắng xuất hiện trước mặt nàng. Khi Liễu Mộng thấy cô gái thì chợt ngẩn ngơ, giống như bị đối phương hấp dẫn.
Liễu Mộng trước nay vẫn thấy mình là ma nữ Mộng Mộng xinh đẹp nhất, nhưng cô gái áo bào trắng xuất hiện lại làm nàng sinh ra cảm giác tự ti. Lúc này nàng rất muốn khóc, vì sao trên đời này còn có người xinh đẹp hơn cả ma nữ Mộng Mộng?
Hai mươi năm trước Liễu Mộng không phải là một học sinh giỏi, sau khi nàng hôn mê một giấc thì cũng quên không ít từ ngữ, vì vậy nàng không biết phải làm sao để miêu tả cô gái áo bào trắng kia. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể cho ra hai chữ, hoàn mỹ.
Không sai, chính là hoàn mỹ, đây là từ ngữ chính xác nhất để miêu tả cô gái áo bào trắng, dù cặp mắt sáng như sao hay da thịt không chút tì vết, đường cong lung linh, tư thái tuyệt mỹ, đều chỉ có thể dùng hai từ hoàn mỹ để miêu tả. Điều làm cho Liễu Mộng tự ti nhất chính là khí chất đặc biệt trên người cô gái kia, điều đó làm nàng sinh ra cảm giác đối phương như tiên nữ trên trời, mà ma nữ Mộng Mộng nàng chỉ là một ma nữ mà thôi.
- Chị Nguyệt, chồng...Đã xảy ra chuyện rồi.
Khi thấy cô gái áo bào trắng thì vành mắt Kiều Tiểu Kiều hơi đỏ lên, vài ngày trước nàng biểu hiện rất trấn định trước mặt người khác, vì nàng biết nếu mình không trấn định thì người khác sẽ rối lên. Nhưng bây giờ nàng không cần trấn định làm gì, vì nàng đã gặp được người có thể làm chủ, là thần tiên tỷ tỷ mà chồng nàng yêu thương nhất, Nguyệt Thanh Nhã.
- Tiểu sắc lang đã xảy ra chuyện sao?
Cô gái áo bào trắng chính là Nguyệt Thanh Nhã, trên gương mặt xinh đẹp của nàng có chút kinh ngạc, nàng lập tức lắc đầu:
- Tiểu Kiều, em đừng lo, có lẽ là không có việc gì, nếu cậu ấy thật sự có chuyện thì chị cũng cảm giác được.
Nguyệt Thanh Nhã dừng lại một chút rồi bắt lấy tay Kiều Tiểu Kiều, tay còn lại cũng khoát lên người Liễu Mộng. Ngay sau đó Liễu Mộng thấy mình dùng tốc độ như bay phóng lên núi, vì vậy mà nàng chợt muốn khóc, vì sao tiên nữ này không những xinh đẹp hơn nàng, thậm chí còn có võ công lợi hại hơn cả nàng?
- Tiểu Kiều, chúng ta lên trước, chút nữa em nói cho chị biết có chuyện gì xảy ra.
Âmm thanh của Nguyệt Thanh Nhã truyền vào tai Liễu Mộng, từ đầu đến cuối nàng không hỏi Liễu Mộng là ai.
Khu biệt thự số một Hồ Hương Tuyết.
Sau khi đi dạo siêu thị thì Hạ Thiên và Ninh Khiết quay về nhà, sau đó Ninh Khiết phô bày tài nấu nướng với Hạ Thiên. Đáng tiếc là tài nấu nướng của nàng không có gì đặc biệt, điều này làm Hạ Thiên không khỏi hoài niệm về Mộc Hàm, nếu nói về nấu nướng thì Mộc Hàm là tốt nhất.
Tất nhiên trù nghệ của Ninh Khiết cũng không phải kém cỏi, ít nhất nếu so với Lãnh Băng Băng thì Ninh Khiết cũng không tệ, nếu Lãnh Băng Băng làm món thì căn bản rất khó nuốt. Ninh Khiết tuy không nấu quá ngon nhưng không khó ăn, ít nhất Ninh Khiết cũng có thể tự ăn được, không giống như Lãnh Băng Băng không thể ăn món ăn mình tự làm ra.
Hạ Thiên thì chẳng sao, ngay cả những món ăn của Lãnh Băng Băng mà hắn còn có thể ăn được, tất nhiên món ăn của Ninh Khiết không phải là vấn đề. Nhưng ăn bữa cơm này làm hắn không khỏi nhớ đến Mộc Hàm, còn nhớ đến Lbb, đến lúc này hắn có hy vọng bức thiết gặp mặt các nàng, nhưng nếu muốn gặp mặt thì hắn phải giải quyết Tống Ngọc Mị, mà muốn giải quyết được Tống Ngọc Mị thì hắn phải khôi phục hoàn toàn công lực của mình.
Vì vậy sau bữa cơm mà Hạ Thiên đến phòng ngủ lầu hai, sau đó hắn bắt đầu chiến đấu với âm hỏa. Dù hắn có yêu cầu bức thiết muốn hấp thu toàn bộ âm hỏa nhưng cả buổi chiều chỉ hấp thu được một phần rất nhỏ. Hắn phát hiện cứ dựa theo tốc độ này thì mỗi ngày hắn phải bỏ ra thời gian hấp thu âm hỏa, và ít nhất hắn phải mất một tháng mới hấp thu xong.
- Con đàn bà Tống Ngọc Mị chết tiệt, để ta một tháng không được gần vợ, sau này ta phải nhốt chị trong nhà đá, ít nhất phải cho một tháng không được gặp ai.
Hạ Thiên thì thào nói, hắn càng ở đây lâu thì sẽ càng tra tấn Tống Ngọc Mị ác liệt hơn.
- Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm hay ăn ở nhà?
Ninh Khiết lúc này mở miệng hỏi thăm, thật ra nàng không muốn ra ngoài, nhưng nàng biết tài nấu nướng của mình chỉ bình thường, vì thế phải hỏi ý kiến của Hạ Thiên.
- Thôi ăn ở nhà.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, hắn cảm thấy không cần phải thường xuyên ra khỏi nhà, dù sao bây giờ hắn phải tránh Tống Ngọc Mị, nếu bị người ta phát hiện ra và rơi vào trong tay Tống Ngọc Mị, sẽ rất phiền toái.
Hạ Thiên trước đó cảm thấy nơi đây không có ai biết mình, nhưng buổi trưa hắn đã gặp tên ngốc Trì Nhân Phong. Tuy bây giờ Trì Nhân Phong đã xong, cũng không còn ai biết hắn, nhưng vì an toàn cho các bà vợ mà hắn phải chịu khó ở trong nhà.
- Ừ, vậy tôi đi nấu cơm, cậu xuống xem ti vi đi.
Ninh Khiết quyết định làm vợ ngoan, tuy nàng thấy mình không có thiên phú làm vợ ngoan, nhưng ít nhất cũng phải cố gắng chứ?
Ninh Khiết đứng lên đi về phía nhà bếp, đúng lúc này chuông cửa vang lên, nàng không khỏi nhíu mày, sau đó đi ra phòng khách nhìn vào màn hình bảo vệ, cặp lông mày càng nhíu chặt hơn.