Điện thoại vừa nối thông thì Hạ Thiên lập tức hỏi.
Vân Thanh ở đầu dây bên kia có chút không giải thích được:
- Tôi đang ở trong nhà cùng Thuần Thuần, không phải đã nói với cậu rồi sao?
- Vậy chú Thạch có ở nhà không?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Không, chú ấy đến cục công an rồi, sao vậy?
Vân Thanh có chút buồn bực, người này bây giờ không phải ở cùng Kiều Tiểu Kiều sao?
Hạ Thiên không trả lời, hắn quay đầu hỏi Kiều Tiểu Kiều một câu:
- Vợ, Thạch Trường Canh không có ở nhà, làm sao bây giờ?
- Chồng, bây giờ sắp đến giữa trưa, anh hẹn chị Thanh đến cùng ăn cơm.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.
- À, được.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn nói vào trong điện thoại:
- Chị Vân Thanh, chị dùng cơm chưa?
- Chưa.
Vân Thanh trả lời.
- Vậy chi đến cùng dùng cơm với chúng tôi, chúng tôi đang ở khách sạn Đông Thăng.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
Vân Thanh ở đầu dây bên kia có chút trầm mặc, sau đó nàng lên tiếng;
- Không được, tôi đã đồng ý cùng dùng cơm với Thuần Thuần rồi.
- Chị có thể đưa nó theo.
Hạ Thiên lập tức nói.
Vân Thanh có chút chần chừ, sau đó nàng không nhịn được phải hỏi một câu:
- Cậu tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?
- Đúng vậy, rất quan trọng.
Hạ Thiên chân thành trả lời, chuyện liên quan đến Thanh Phong Sơn, tât nhiên sẽ rất quan trọng.
- Tôi sẽ đến, cậu nói số phòng đi, cũng không cần ăn cơm đâu, tôi sẽ về ngay.
Vân Thanh có quyết định.
Hạ Thiên lập tức nói số phòng cho Vân Thanh, sau đó Vân Thanh cũng đến rất nhanh, chỉ sau năm phút đã xuất hiện trước cửa phòng Kiều Tiểu Kiều.
- Chị Thanh, chị đến rồi.
Kiều Tiểu Kiều nhiệt tình tiến lên chào hỏi:
- Em là Kiều Tiểu Kiều, chị gọi em Tiểu Kiều là được, mau vào đây ngồi.
- Chào Tiểu Kiều.
Vân Thanh có chút không quá tự nhiên, nàng chợt sinh ra cảm giác giống như vợ bé bị vợ cả bắt gặp. Nhưng khi thấy nụ cười ngọt ngào của Kiều Tiểu Kiều thì những cảm giác không yên trước khi đến đây của Vân Thanh đã biến mất rất nhiều.
Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh cũng không khỏi thầm nghĩ, ánh mắt của lưu manh Hạ Thiên chết tiệt này cũng rất tốt, hèn gì vài ngày qua không nỡ quay về Giang Hải. Vân Thanh này thật sự không thể chê, đúng là quá chín, ngoài bộ ngực không to bằng mình thì những địa phươgn khác đều mạnh hơn, hơn nữa còn có cặp mắt xếch, thật sự hấp dẫn hơn người.
- Chị Thanh, mời chị ngồi, đều là người một nhà, chị không cần khách khí.
Kiều Tiểu Kiều tất nhiên thấy rõ sự bất an của Vân Thanh, vì vậy nàng tiếp tục dùng ngôn ngữ để xóa tan những cố kỵ của đối phương. Không thể không nói Kiều Tiểu Kiều là vợ bé cực kỳ hợp cách, nàng chẳng những không ghen còn chủ động giúp chồng trấn an những vợ bé khác, dù là đàn ông nào tìm được một người vợ như vậy cũng cực kỳ cảm thấy may mắn.
- Chị Vân Thanh, chị ngồi đi.
Hạ Thiên thấy Vân Thanh đứng thì dứt khoát ôm lấy nàng trực tiếp đặt xuống bên giường.
Hành động thân mật quá đột nhiên của Hạ Thiên làm cho Vân Thanh có chút bất an, nàng vô thức nhìn Kiều Tiểu Kiều, nhưng vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều vẫn như thường, giống như không thấy gì.
Vân Thanh khẽ thở ra, trong lòng căn bản không còn cảm giác lo lắng gì khác, thân thể cứng nhắc trước đó cũng khôi phục lại bộ dạng như thường.
- Vừa rồi cậu nói có chuyện quan trọng, rốt cuộc có chuyện gì?
Vân Thanh nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ hỏi.
- Chị Thanh, thật ra chúng em muốn đầu tư Thanh Phong Sơn, nhưng bây giờ chính quyền huyện Mộc Dương vẫn còn đang ở vào giai đoạn chậm rãi lựa chọn đầu tư. Em muốn nói vài lời với cục trưởng Thạch, để xem anh ấy có thẻ giúp đỡ một chút hay không, để huyện Mộc Dương giao quyền khai phá Thanh Phong Sơn cho bọn em.
Kiều Tiểu Kiều trả lời vấn đề của Vân Thanh.
- Chuyện này sao?
Vân Thanh ngây người:
- Chồng đã nói với tôi chuyện này, nhưng chú Thạch có thể giúp được sao? Chú ấy chỉ là bí thư tư pháp kiêm cục trưởng cục công an, nào có thể xen vào chuyện kêu gọi đầu tư?
Vân Thanh đã có thói quen gọi Hạ Thiên là chồng, đặc biệt là khi ở trên giường thì nàng càng xưng hô như vậy, vì thế vừa rồi nàng mới vô thức gọi Hạ Thiên. Chính nàng cũng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cuối cùng nàng cũng không đổi giọng.
- Chị Thanh, em...Em cũng không gạt chị, trước khi đến đây em đã điều tra rõ ràng tình huống, nếu có được sự tình nguyện giúp đỡ của cục trưởng Thạch, như vậy nhất định có thể thuận lợi.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười, nàng cũng không nói ra quan hệ giữa Thạch Trường Canh và Tiết Thắng Lợi, nàng thấy không nên cho Vân Thanh biết những chuyện này thì hay hơn.
- Vậy sao? Tôi cũng không biết rõ tình huống cụ thể.
Vẻ mặt Vân Thanh có chút bất an:
- Như vậy trước tiên tôi điện thoại cho chú Thạch, để xem ý của chú ấy là thế nào.
- À, được.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu:
- Chị Thanh, trước tiên chị hỏi ý của cục trưởng Thạch, nếu chú ấy tình nguyện giúp đỡ thì quá tốt, nếu không thì bọn em sẽ nghĩ biện pháp khác.
- Bây giờ tôi sẽ điện thoại cho chú Thạch.
Vân Thanh nói rồi lấy điện thoại ra bấm số của Thạch Trường Canh.
Điện thoại vang lên vài tiếng, Thạch Trường Canh nhận điện thoại:
- Tiểu Thanh, có chuyện gì sao?
- Chú Thạch, chú đang ở bên ngoài à?
Vân Thanh chợt ngẩn người, nàng thấy ở đầu dây bên kia rất ồn, không giống như ở phòng làm việc.
- À, chú đang xử lý một vụ án dưới hiện trường, nhưng không sao, cháu có gì thì cứ nói.
Giọng điệu của Thạch Trường Canh rất vội, xem ra sự việc khá gấp.
- Chú Thạch, nếu chú bận rộn thì khỏi, tối nay cháu sẽ điện thoại cho chú.
Vân Thanh thấy bên kia rất ồn, hơn nữa giống như có rất nhiều người, vì vậy nàng nghĩ rằng sự việc rất nghiêm trọng.
- Vậy cũng được, nếu cháu không có việc quá gấp thì chờ đến tối chú về sẽ nói sau.
Thạch Trường Canh khẽ gật đầu:
- Trước tiên chú cúp điện thoại...
- Đùng đùng!
Hai tiếng súng vang lên cắt ngang lời Thạch Trường Canh.
- Chú Thạch, chú làm sao vậy? Sao cháu nghe thấy tiếng súng?
Thạch Trường Canh không trả lời, một giây sau điện thoại cũng cắt đứt, Vân Thanh cuối cùng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Vân Thanh vội vàng điện thoại đến, tuy có thể nối thông nhưng không ai nhận, điều này càng làm nàng thêm lo lắng.
- Chú Thạch sợ rằng đã xảy ra chuyện.
Vân Thanh không còn điện thoại, nàng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Hạ Thiên:
- Tôi muốn đi tìm chú ấy, cậu có theo tôi không?
- Chị Vân Thanh, chị biết thôn Thượng Dương ở đâu không?
Hạ Thiên lại hỏi, với thính lực của hắn thì tất nhiên sẽ nghe được nội dung điện thoại của Thạch Trường Canh, cũng nghe được động tĩnh từ bên kia. Hắn cũng nghe được tiếng súng, vì vậy hắn thấy suy đoán của Vân Thanh là không sai, Thạch Trường Canh sợ rằng đã xảy ra chuyện.
- Biết, cách nơi này không xa, lái xe đến được.
Vân Thanh vội vàng gật đầu.
- Được, tôi đi với chị.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn nói một câu với Kiều Tiểu Kiều:
- Vợ, em ở đây chờ anh, Thạch Trường Canh có lẽ đã xảy ra chuyện, anh đi giúp ông ta một chút.