Mộc Hàm cũng không nhận lấy tờ chi phiếu, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Giang Huệ:
- Cô nói gì?
Khi thấy bộ dạng kinh ngạc của Mộc Hàm thì Giang Huệ có chút đắc ý:
- Nói dễ nghe thì cô bị cho về hưu non, nói khó nghe thì cô bị khai trừ, bây giờ cô đã hiểu chưa?
- Như vậy sau này tôi không còn vấn đề gì liên quan đến Long Tổ nữa phải không?
Mộc Hàm lại hỏi, bộ dạng như muốn vững tin.
- Đúng vậy, sau này cô không còn gì liên quan đến Long Tổ.
Giang Huệ hừ lạnh một tiếng:
- Mộc Hà, đừng nói lời vô tình, hắn vẫn rất tốt với cô, nhưng cô vì người đàn ông này mà cắt quan hệ với hắn, cô lựa chọn thì phải có trách nhiệm trả giá. Tôi định cho cô một cơ hội, đáng tiếc là cô không quý trọng, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi.
Giang Huệ có hơi dừng lời rồi ra vẻ quan tâm:
- Nếu bây giờ cô hối hận, tôi sẽ cầu xin thủ lĩnh, sẽ còn kịp.
- Đa tạ cô.
Mộc Hàm đón lời.
- Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ suy nghĩ cho thủ lĩnh mà thôi, bây giờ tôi có thể điện thoại cho thủ lĩnh... ....
Giang Huệ lấy điện thoại ra, bộ dạng giống như sắp quay số.
Mộc Hàm cắt ngang lời Giang Huệ:
- Giang Huệ, tôi cảm ơn cô vì đã nói cho tôi một tin tức tốt, đây là tin tốt đầu tiên sau khi tôi tìm được chồng.
Mộc Hàm tiếp tục nói với Mộc Hàm:
- Còn chuyện một triệu, để lại cho nhóm người Long Tổ các người sử dụng đi, Mộc Hàm tôi có năng lực nuôi sống chính mình. Dù tôi không làm gì để sống thì cũng có chồng nuôi, thoát ly quan hệ với Long Tổ các người, đây là chuyện cầu còn chưa được.
- Đúng vậy, đám người Long Tổ đều rất ngu, vợ theo chân bọn họ cũng sẽ ngày càng ngốc mất.
Hạ Thiên ở bên cạnh tỏ vẻ tán thành.
Giang Huệ đang đắc ý chợt ngây ngốc, nàng bị thái độ ngoài ý muốn của Mộc Hàm làm cảm thấy rất khó hiểu. Bây giờ nàng nghe Hạ Thiên nói như vậy thì rất căm tức, nàng đột nhiên đẩy cửa bức ra dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên rồi hỏi:
- Cậu nói gì?
Hạ Thiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn Giang Huệ, sau đó hắn nói với Mộc Hàm:
- Vợ, chị xem kìa, rõ ràng là quá choáng váng, tôi nói gì mà cũng chẳng hiểu được.
Trên mặt Mộc Hàm không khỏi lộ ra nụ cười, chồng nàng thật sự không sợ làm người ta tức chết.
Giang Huệ nghe nói như vậy thì gương mặt quyến rũ trở nên trắng bệch, nàng dùng hai mắt phóng hỏa nhìn Hạ Thiên, sau đó nghiến răng nói:
- Hạ Thiên, đừng tưởng tôi sợ cậu, nếu không phải thủ lĩnh có lời căn dặn, bây giờ tôi sẽ dạy cậu một bài học.
- Ủa, vợ, con ngốc này nhận ra tôi.
Hạ Thiên có chút kinh ngạc:
- Nhưng ngốc vẫn là ngốc, lại còn muốn dạy bảo tôi, trước nay tôi đều dạy bảo kẻ khác.
- Chồng, nếu cậu muốn dạy bảo thì để tôi ra tay là được.
Mộc Hàm mỉm cười, nàng quay đầu nhìn Giang Huệ:
- Giang Huệ, tôi hy vọng cô tự mình hiểu vấn đề, dù là Triệu Công Tử cũng không dám nói sẽ dạy bảo chồng tôi.
- Đúng vậy, vợ, đám ngu ngốc Long Tổ trước kia từng đuổi giết chị, nếu không bây giờ tôi đi xử lý bọn họ nhé?
Hạ Thiên đột nhiên nhớ đến chuyện cũ.
Mộc Hàm nở nụ cười quyến rũ:
- Thôi bỏ, chồng, chúng ta còn có việc, tạm thời bỏ qua cho bọn họ.
- Được thôi.
Hạ Thiên tỏ ra tán thành:
- Chúng ta bận rộn, không quan tâm đến những nhân vật lẻ tẻ thế này.
Hai người kẻ xướng người họa, thiếu chút nữa đã làm cho Giang Hải tức đến mức ói máu, nhưng lúc này Giang Hải cuối cùng cũng nhớ đến một vài chuyện của Hạ Thiên, cũng nhớ lời cảnh cáo trước đó của thủ lĩnh. Vì vậy nàng tuy tức giận đến mức ói máu nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, dù nàng không tin Hạ Thiên thật sự lợi hai như vậy nhưng không dám trái lệnh thủ lĩnh.
- Chồng, đi thôi.
Khi thấy Giang Huệ không nói thêm lời nào thì Mộc Hàm cũng không muốn tiếp tục dây dưa, tuy nàng bây giờ rất bài xích Long Tổ, nhưng nàng cảm thấy chẳng đáng xun đột với bọn họ làm gì.
Đúng lúc này Giang Huệ lại nói:
- Chờ chút.
Hạ Thiên rất bất mãn, hắn trừng mắt nhìn Giang Hải:
- Này, ngốc nghếch, có phải cô muốn ăn đòn không?
Bị Hạ Thiên gọi là ngốc, Giang Huệ tức giận cực điểm, nhưng nàng vẫn nén giận, không quan tâm đến Hạ Thiên. Nàng nhìn Mộc Hàm rồi nói:
- Mộc Hàm, cô không còn là người của Long Tổ, cô nên giao súng lại cho tôi.
- Cho cô là được.
Mộc Hàm lây súng đưa đến tay Giang Huệ.
Giang Huệ chìa tay ra định nhận súng, đáng tiếc là không có gì, vì Hạ Thiên đột nhiên cướp mất.
- Cậu muốn làm gì?
Giang Huệ dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên.
- Chơi đùa một chút mà thôi, căng thẳng làm gì?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Ngốc đúng là ngốc, có chút chuyện như vậy mà cũng căng thẳng, cho cô này.
Hạ Thiên nắm khẩu súng rồi đưa cho Giang Huệ, đợi đến khi nàng xòe tay thì hắn khẽ buông tay, khẩu súng rơi xuống lòng bàn tay của đối phương.
Giang Hải xoay cổ tay chụp lấy cây súng, sau đó nàng chợt hét lên thảm thiết:
- Á!
Cây súng cực kỳ nóng, Giang Huệ giống như xòe tay chụp vào bàn ủi, dù nàng là đặc công được trải qua huấn luyện nhưng cũng khó thể chịu được. Vì vậy nàng vô thức buông tay, khẩu sung văng ra.
- Người Long Tổ quả nhiên chẳng ra gì, ngay cả súng cũng không cầm được.
Hạ Thiên cảm khái, sau đó hắn ôm Mộc Hàm đi vào tòa nhà Vọng Kinh, hắn vừa đi vừa nói:
- Vợ, may mà chị không ở Long Tổ, nếu không theo chân bọn họ cũng rất mất mặt.
- Biết rồi, chồng.
Mộc Hàm nũng nịu nói, nàng dùng ánh mắt có chút đồng tình nhìn Giang Huệ, tuy nàng không biết cây súng sinh vấn đề gì, nhưng nàng biết chắc Hạ Thiên đã động tay động chân vào, mà Giang Huệ rất không may bị trúng chiêu.
Khi thấy hạ thiên và Mộc Hàm đi vào tòa nhà Vọng Kinh, trong mắt Giang Huệ lóe lên cái nhìn oán hận, nàng đứng đỏ để cây súng nóng bỏng trên mặt đất vài phút mà không dám động vào.
... ....
Công ty thời trang Y Nhân.
Ninh Khiết đang vùi đầu vào trong công tác thiết kế quần áo, đột nhiên nàng nghe được âm thanh tức giận của Đỗ Tinh:
- Loại khốn nạn này còn đến đây sao?
Ninh Khiết nghe nói như vậy mà không khỏi cảm thấy buồn bực, ai làm cho Đỗ Tinh tức giận như vậy? Phải biết rằng trong công ty này Đỗ Tinh thường là kẻ làm phiền người khác, chưa ai dám động đến Đỗ Tinh.
Ninh Khiết dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn ra cổng, nàng dùng ánh mắt cận nặng nhìn mãi, cuối cùng mới nhận ra người đang chọc giận Đỗ Tinh, là một kẻ lợi hại không bình thường, đó là Hạ Thiên