- Dì, tôi có thể đi xem chỗ dừng chân trước được không?
Triệu Vũ Cơ dùng giọng khách khí hỏi.
- Được, cô đi theo tôi.
Động tác của người phụ nữ trung niên rất nhanh nhẹn, nàng đưa Triệu Vũ Cơ đi vào một gian phòng rồi giới thiệu tình huống:
- Cô gái à, điều kiện ở trong núi không thể so sánh với bên ngoài, cũng không có khách sạn chính quy giống như ở trong thành phố. Gần đây thường xuyên có người thành phố đến đây, buổi tối thường không có chỗ ở, vì vậy có nhiều người đề nghị chúng tôi mở khách sạn, như vậy vừa thuận tiện cho các người, chúng tôi cũng kiếm được chút tiền, xem như lợi cả đôi đường. Tuy điều kiện nơi đây không tốt bằng thành phố nhưng cũng rất sạch sẽ.
Triệu Vũ Cơ đi vào, nàng phát hiện trong phòng có ba cái giường, một chiếc giường trong số đó có một người phụ nữ trẻ hơn hai mươi đang nằm, khi thấy Triệu Vũ Cơ tiến vào thì người phụ nữ này có chút hưng phấn, nàng lập tức ngồi dậy.
- Cô gái, nhà tôi có hai gian phòng trống, bên này dành cho khách nữ, bên kia là khách nam, bây giờ ở bên kia có hai người nam, bên này cũng có hai người nữ. Thật ra phòng cũng khá rộng, tôi biết người thành phố thích sạch sẽ nên ngày nào cũng quét dọn, chăn mền cũng đều là hàng mới, cô thấy sao? Thỏa mãn không?
Người phụ nữ trung niên dùng giọng mong đợi hỏi, đối với một vùng nông thôn thì có một vị khách sẽ kiếm được khoản tiền không nhỏ.
Triệu Vũ Cơ nhìn nhìn, gian phòng quả thật rất sạch sẽ, nhưng trước nay nàng không quen ở cùng một chỗ với người khác, vì vậy nàng vẫn có chút do dự.
- Này, em gái, cũng đừng do dự, để chị nói cho mà nghe nhé, hôm qua có rất nhiều người đến đây nhưng chỉ có chỗ này là tốt nhất, những nhà khác ở một phòng mười người nữa cơ. Hơn nữa ở đây còn có thức ăn ngon, nghe lời chị, ở đây là tốt lắm rồi.
Người phụ nữ đang nằm trên giường thấy Triệu Vũ Cơ do dự thì mở lời khuyên.
- Cô gái, Tiểu Tô nói không sai, tôi mở phòng cũng không nói khoác, nói về nấu cơm thì trong thôn này không ai làm tốt hơn Trương Đại Lan này. Còn nữa, lần trước có một người thành phố đến đây tham quan, nói rằng với gian phòng thế này thì những chỗ khác đặt cả chục giường, chị chỉ đặt ba giường, cũng vì ít giường nên khách hay đến đây ở lại.
Người phụ nữ trung niên nhanh chóng nói.
Triệu Vũ Cơ suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu:
- Vậy cũng được, tôi ở lại đây.
- Như vậy thì hay quá.
Người phụ nữ trẻ tuổi chợt vui sướng:
- Tôi đang cảm thấy buồn chán, nếu có người tâm sự thì sẽ khá hơn. Đúng rồi, chỗ này cũng hơi mắc, mỗi tối một trăm đồng, nhưng thấy em ăn mặc toàn hàng hiệu, chắc chắn không có vấn đề gì chứ?
- Không có vấn đề.
Triệu Vũ Cơ cười nhạt một tiếng, phòng tổng thống mười ngàn một đêm nàng còn ở được, một trăm đồng thì không đáng nhắc đến.
Triệu Vũ Cơ lấy bóp đưa năm trăm đồng cho Trương Đại Lan:
- Trước tiên đưa chị một trăm đồng, chị mang lên chút thức ăn nhé, tôi cũng không biết ở mấy ngày, nếu đến lúc đó mà không đủ thì sẽ đưa thêm.
- Được, được, không có vấn đề.
Trương Đại Lan nhận tiền vầ cảm thấy rất vui sướng:
- Đúng rồi, cô gái, em họ gì?
- Tôi họ Triệu.
Triệu Vũ Cơ cũng không giấu họ của mình.
- Họ Triệu? Họ Triệu rất tốt, xếp đầu trăm gia.
Trương Đại Lan cười ha hả:
- Tiểu Triệu, buổi tối em ăn gì? Trong thôn không có những món như trong thành phố, chỉ có các món ăn thôn quê mà thôi, nếu không chị lấy menu đến cho em chọn nhé?
- Không cần, dì Trương, dì cứ chọn, cháu cũng ăn uống bình thường, mặn cay đều được, những thứ khác cũng tùy ý.
Triệu Vũ Cơ khẽ nói.
- Được, tôi đi.
Trương Đại Lan nhanh chóng đi ra.
- Này, em gái, chị là Tô Tô, em tên gì...A...
Người phụ nữ đang ngồi trên giường mở lời lôi kéo làm quen với Triệu Vũ Cơ, nhưng nàng còn chưa nói dứt lời thì đã ngẩn ngơ, vì Triệu Vũ Cơ đã lấy kính râm xuống:
- Em...Sao em nhìn quen như vậy? Vừa rồi em nói mình họ Triệu, không thể nào? Em...Em là Triệu Vũ Cơ sao?
Tô Tô đột nhiên hét lên một tiếng, nàng trực tiếp nhảy dựng lên, nàng có dung mạo bình thường, dáng người không tệ, tất nhiên nếu so sánh với Triệu Vũ Cơ thì kém rất xa.
- Ôi, em đúng là Triệu Vũ Cơ.
Tô Tô chạy đến trước mặt Triệu Vũ Cơ, nàng dùng ánh mắt chăm chú nhìn, bộ dạng rất vui:
- Em hát rất dễ nghe, chị rất thích. Còn nữa, chị cũng rất thích những ca từ của em, chị nghe nói tất cả đều do em sáng tác, có đúng không? Chị nhớ rất rõ ca khúc đầu tiên của em có câu "Em là Ngu Cơ nhưng anh chưa chắc là Hạng Vũ", nghe rất có cảm giác.
- Chỉ là một bài hát mà thôi, ca từ không quan trọng, quan trọng là có dễ nghe hay không.
Triệu Vũ Cơ thản nhiên nói.
- Không đúng như vậy, chị cảm thấy ca từ của em đại biểu cho một thứ gì đó, có thể là tiếng lòng. Đúng rồi, chị chưa nói cho em biết, thật ra chị viết tiểu thuyết, chị cũng ưa thích nghiên cứu văn tự.
Tô Tô nhanh chóng nói.
Triệu Vũ Cơ cuối cùng cũng nhìn Tô Tô, nàng đột nhiên phát hiện ra Tô Tô chưa từng gặp mặt này lại giống như hiểu mình, đúng vậy, ca từ của nàng chính là một cách biểu đạt của tiếng lòng.
- Chị viết tiểu thuyết, sao lại đến đây?
Triệu Vũ Cơ mở miệng hỏi.
- Gần đây chị không có linh cảm, chị đến nơi này tìm linh cảm. Còn nữa, chị cảm thấy những địa phương thế này rất thích hợp sáng tác, rất thanh tịnh, không có inte, không ti vi. Đúng rồi, thôn này cũng không có tín hiệu điện thoại, nhưng nghe nói trong thôn có nhà vừa lắp điện thoại bàn, may mà nơi đây cung có điện, nếu không sẽ chẳng khác nào xã hội nguyên thủy.
Tô Tô rõ ràng đã đến đây vài ngày, nàng cũng có chút quen thuộc nơi này, cuối cùng nàng lại thở dài:
- Nểu mặt em là thần tượng, chị cũng không gạt em, thật ra đến đây cũng chẳng phải tìm linh cảm gì cả, chẳng qua bạn trai tìm vợ bé làm chị tức tối, vì vậy đến đây giải sầu, thuận tiện tránh mặt cặp cẩu nam nữ kia.
Tô Tô nói đến đây thì nhìn Triệu Vũ Cơ rồi tò mò hỏi:
- Em là một ngôi sao lớn, sao lại chạy đến đây? Em đúng là lớn gan, một mình đến đây không thấy nguy hiểm sao?
- Chẳng phải chị cũng đến đây một mình à?
Triệu Vũ Cơ hỏi ngược lại một câu.
- Chị thì khác, chị tự hiểu mình, gương mặt chị bình thường, dáng người cũng chỉ có hơi khá mà thôi, đàn ông bình thường đều thấy chị chướng mắt, nhưng em quá xinh đẹp, dễ làm cho đám đàn ông bùng lên sắc tâm.
Tính cách của Tô Tô có vẻ khá tiêu sái, tuy vừa thất tình nhưng cũng không quá thương tâm:
- Chị khuyên em ít ra ngoài một chút, tuy nghe nói người trên núi khá thuần hậu chất phác nhưng cũng không thể xác định chẳng có người xấu. Hơn nữa bây giờ còn có người ngoài đến đây, nếu đột nhiên có một tên khốn kiếp thì rất phiền, nếu chỗ này mà xảy ra chuyện thì rất khó thể báo cảnh sát.