- Biết rồi, chờ lần sau gặp lại vợ Y Y, tôi sẽ hỏi chị ấy.
Hạ Thiên hời hợt nói, hắn cũng không quan tâm đến điều này, hắn nói chung có thể đoán được, tên Nhạc Chi Phong kia có lẽ là tình địch mới của mình, nhưng hắn có lòng tin không ai cướp đươc vợ Y Y của mình.
- Chồng.
Lúc này Sở Dao từ bên trong đi ra:
- Ông Thường có chuyện muốn thương lượng với anh.
Hạ Thiên thuận tay ôm lấy vòng eo của Sở Dao, hắn đi vào phòng bệnh, Bạch Tiểu Lỗi cũng theo sau đi vào bên trong. Lúc này đám y tá đã bỏ đi ra ngoài theo yêu cầu của Thường Đông Lâm, còn hai tên vệ sĩ của Biên Vân Hiệp thì không tiến vào
phòng bệnh, bọn họ chỉ đứng ở hành lang nhìn chằm chằm vào phía bên này mà thôi.
- Hạ thần y, lần này thật sự cảm ơn cậu.
Thường Đông Lâm đã ngồi được trên giường, bây giờ còn chưa thể đứng lên. Vì Y Tiểu Âm có là thần y thì cũng không phải là Hạ Thiên, nếu chỉ dùng châm cứu thì nàng không thể nào làm cho Thường Đông Lâm khỏi hẳn.
- Không cần cám ơn, tôi chỉ không muốn ông bị tên Âm Tiểu Thất kia hại chết mà thôi.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Vẻ mặt Thường Đông Lâm chợt biến đổi:
- Hạ thần y, ý của cậu là, Biên Vân Hiệp đưa vị Âm thần y kia đến đây, đó không phải là là thần y thật sự.
- Tên kia cũng là thầy thuốc, nhưng hắn cũng không phải loại chữa bệnh cho người, chính là loại chữa chết.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Tóm lại, tên khốn Biên Vân Hiệp kia nhất định không muốn chữa tốt cho ông, chỉ muốn xử lý ông mà thôi.
- Tên phản đồ.
Thường Vinh cuối cùng cũng không nhịn được mà mắng lớn.
- Này, Thường lão, không phải ông có chuyện muốn thương lượng sao? Nói đi, chuyện gì?
Hạ Thiên lúc này mở miệng hỏi, hắn cũng không muốn mãi đợi trong bệnh viện, hắn còn chưa ăn trưa.
- Hạ thần y, tôi đã lớn tuổi, Tiểu Bảo lại còn nhỏ, mà trước đây sức khỏe không tốt, vì vậy nó cũng không quản được nhiều chuyện của Thường gia. Lúc này Biên Vân Hiệp lại làm phản, tôi nghi ngờ sau lưng hắn có nhiều tên khác ủng hộ, vì vậy tôi cảm thấy... ....
Thường Đông Lâm chậm rãi nói, nhưng lão còn chưa nói dứt lời thì đã bị Hạ Thiên cắt ngang.
- Thường lão, ông cũng đừng lòng vòng, nói thẳng ra đi.
Hạ Thiên đã không quá bình tĩnh, hắn thích trực tiếp, cũng không thích lòng lòng.
- Thật có lỗi, Hạ thần y, là tôi dông dài, thật ra tôi muốn mời Hạ thần y quản lý tất cả sự vụ của Thường gia.
Thường Đông Lâm lúc này cũng không dài dòng mà mở miệng, mọi người đều ngây người, Thường Đông Lâm sao lại giao Thường gia cho Hạ Thiên?
- Tôi không rãnh quan tâm đến những chuyện này.
Hạ Thiên trả lời, câu nói của hắn lại càng vượt ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Cuối cùng Hạ Thiên nhìn Bạch Tiểu Lỗi rồi nói:
- Tiểu Hắc, thôi chú làm đi, dù sao các người cũng bận rộn cùng một việc, thôi thì gom góp vào cùng làm luôn một thể.
Bầu không khí trong phòng có chút quỷ dị, phải biết rằng Thường gia và Bạch gia trước nay cùng nhau chiếm một nửa giang sơn hắc đạo ở thủ đô. Tuy ngoài hai nhà này có thêm vài nhà, có vài bang nhỏ, nhưng cũng thật sự không làm được gì, đám hắc bang kia sở dĩ tồn tại cũng vì bọn họ không đám động vào hai nhà lớn Thường Bạch.
Nếu nói về địa vị giang hồ thì Thường Đông Lâm thật ra có danh tiếng hơn Bạch Tiểu Lỗi rất nhiều, nhưng Bạch Tiểu Lỗi dù sao cũng có Bạch gia hậu thuẫn, vì vậy thân phận của Bạch Tiểu Lỗi trên giang hồ cũng có thể nói là ngang hàng với Thường
Đông Lâm. Nhưng bây giờ nếu Thường Đông Lâm trực tiếp giao Thường gia vào trong tay Bạch Tiểu Lỗi, như vậy chỉ sợ tạo cơ hội cho Bạch gia nuốt Thường gia, rõ ràng điều này cũng không quá tốt với thanh danh của Thường Đông Lâm và Thường gia.
Nếu người khác nói như vậy thì Thường Đông Lâm nhất định sẽ phản đối, nhưng lời này là Hạ Thiên nói ra, Thường Đông Lâm dù trong lòng không tình nguyện cũng không tiện phản đối. Thường Vinh Và Thường Tiểu Bảo cũng có ý nghĩ như vậy, vì thế bầu không khí trong phòng bệnh rất yên tĩnh, nhưng cũng yên tĩnh quá quái dị.
Đúng lúc này Bạch Tiểu Lỗi lại phá vỡ sự yên lặng, hắn nhìn Sở Dao rồi dùng giọng khách khí nói:
- Đại ca, nếu không thì anh để cho chị gái đến quản lý, em và Thường lão đệ sẽ ở bên cạnh
hỗ trợ, như vậy sẽ tốt hơn.
Bạch Tiểu Lỗi cũng không ngốc, hắn biết rõ Thường gia tuy tình nguyện làm thủ hạ cho Hạ
Thiên nhưng cũng không muốn làm thủ hạ cho Bạch gia, vì vậy hắn mới đề xuất biện pháp
như vậy.
- Tốt, tốt, tôi cũng đang không có gì làm.
Sở Dao ở bên cạnh nói một câu.
- Thiên ca, em cũng thấy như vậy là rất tốt.
Thường Tiểu Bảo cũng tỏ ra không thể chờ đợi được nữa.
Thường Đông Lâm cũng chậm rãi vuốt cằm:
- Hạ thần y, tôi cho rằng lời đề nghị của Bạch tam thiếu gia là rất tốt.
Dù là Thường Tiểu Bảo hay Thường Đông Lâm đều cảm thấy như vậy là rất tốt, thật ra Thường Đông Lâm cũng không thấy nhập vào Bạch gia sẽ quá xấu hổ, mà lão lo lắng như vậy thì Thường gia sẽ mất đi địa vị trước kia, tất nhiên như vậy thì ích lợi cũng sẽ mất đi sự đảm bảo. Nhưng nếu Thường gia dưới tay Sở Dao thì hoàn toàn khác, vì Sở Dao là vợ của Hạ Thiên, phụ thuộc vào Sở Dao sẽ chẳng khác nào làm thủ hạ cho Hạ Thiên, và Thường gia vẫn ngồi ngang hàng với Bạch gia. Mặt khác Thường gia và Sở gia có quan hệ rất tốt, tất nhiên Thường gia cũng không lo lắng mình bị chiếm lợi ích.
- À, nếu các người cảm thấy như vậy là tốt, vậy cứ làm như thế.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, ở góc độ của hắn thì chỉ cần mình không phải làm, ai đến quản lý cũng không có vấn đề.
Hạ Thiên bên này vừa dứt lời thì điện thoại của Bạch Tiểu Lỗi vang lên.
Vài phút sau Bạch Tiểu Lỗi cúp điện thoại mà vẻ mặt có chút mất tự nhiên:
- Biên Vân Hiệp đã bắt đầu hành động, đám cảnh sát bên kia giống như cũng rất phối hợp, bắt đầu thả đàn em của Biên Vân Hiệp ra.
- Vừa đúng lúc, bà sẽ đi chém bọn họ, coi như giải quyết một lần cho xong.
Sở Dao nhanh chóng nói.
- Tôi cũng vậy, đi giải quyết với tên khốn kia.
Thường Tiểu Bảo cũng nói.
- Chồng, anh có đi không? Nếu anh không đi thì em và Tiểu Bảo sẽ đi.
Sở Dao trước nay luôn rất hứng thú với những chuyện đánh giết, lúc này nàng có vẻ rất hưng phấn.
- Các người đi thôi, tôi đi ăn cơm.
Hạ Thiên cũng không có hứng thú với vấn đề này, hắn nói xong thì nhìn Bạch Tiểu Lỗi:
- Tiểu Hắc, chú cũng đi đi.
- Vâng, đại ca.
Bạch Tiểu Lỗi gật đầu đồng ý.
- Tôi đi trước.
Hạ Thiên không tiếp tục ở lại đây;
- Vợ Dao Dao, đến khi nào em thu phục được tên khốn Biên Vân Hiệp kia thì nhớ đến tìm anh.
- Biết rồi, chồng, chiều nay em nhất định sẽ làm xong, tối nay sẽ đến tìm anh.
Sở Dao đáp ứng ngay.
Hạ Thiên cũng không nói thêm điều gì, hắn không nhanh không chậm bước ra phòng bệnh, sau đó tìm một nhà hàng, chuẩn bị ăn cơm trưa, sau đó sẽ tìm chỗ nào đó để đi dạo.
... ....
Y Nhân Các.
Đóng cửa chính, A Cửu cất bước bám theo Y Tiểu Âm, sau đó không nhịn được mà hỏi:
- Tiểu thư, vì sao chị muốn đi giúp tên khốn kia?
- A Cửu, nguyên nhân căn bản là chị muốn xem tên kia có thật sự bị thương hay không.
Giọng điệu của Y Tiểu Âm rất bình tĩnh, tuy trước đó đứng trước mặt Hạ Thiên thì nàng không thể nhịn được cơn giận, nhưng sau khi rời bệnh viện thì nàng lập tức bình tĩnh trở lại.
Chỉ cần không phải đối diện với Hạ Thiên thì Y Tiểu Âm luôn khống chế tốt tâm tình của mình, mà khi có mặt hắn, dù hắn không nói lời nào, nhưng nàng nhìn vào mắt hắn và lại nổi giận.
- Tiểu thư, vậy bây giờ chị đã xác định được chưa?
A Cửu không khỏi hỏi:
- Chị đã bắt mạch cho hắn, chị thấy hắn có bị thương không?
Y Tiểu Âm lắc đầu:
- Không, chị không kiểm tra được, khí tức trong cơ thể hắn rất quái dị, nhìn qua hình như có bệnh, khí tức hỗn loạn, nhưng vấn đề là chị căn bản không thấy hắn bị thương.
- Có phải tên kia cố ý giả vờ như vậy không?
A Cửu suy nghĩ rồi nói.
- Nếu thật sự hắn bị thương thì chị nhất định có thể kiểm tra được.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
- Bây giờ hắn xuất hiện tình huống như vậy, chỉ có một khả năng, đó là hắn có động tay động chân, nhưng hắn đánh giá thấp chị, hắn giả vờ như chính mình có thương tích, như vậy làm chị cho ra kết luận, hắn đang giả vờ.
- Trời, thật sự là giả vờ bị thương sao?
A Cửu có vẻ rất thận trọng, nàng lại trở nên buồn rầu:
- Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ?
- Chị nói rồi, thời gian của chúng ta còn dài, tạm thời chúng ta nên đặt tinh lực lên vấn đề quản lý bệnh viện.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói.
A Cửu trầm mặc, một lúc lâu sau nàng mới mở miệng:
- Tiểu thư, Âm Tiểu Thất nói chị là vợ của tên khốn kia, sao chị không phản bác?
- Phản bác thì thế nào?
Y Tiểu Âm vẫn rất bình tĩnh:
- Dù là phản bác hay thừa nhận thì Âm Tiểu Thất cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Tin chị đi, bây giờ hắn đã sớm truyền tin tức kia ra ngoài, dù là Nhạc Chi Phong hay Âm Y môn cũng đã biết chị có quan hệ với tên khốn kia.
Y Tiểu Âm vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế trong đình, nàng thở ra một hơi rồi tiếp tục:
- A Cửu, Âm Tiểu Thất sẽ không bỏ qua cơ hội này để đả kích chị, nếu như vậy chị cũng không cần phản bác. Chị tin chắc đến ngày mai thì cả thủ đô đều biết quan hệ thân thiết giữa chị và tên khốn Hạ Thiên kia.
- Tiểu thư, chị có thể giải thích.
A Cửu có chút nôn nóng:
- Nếu chị không giải thích thì người ta sẽ cho rằng chị và tên khốn kia có quan hệ thật sự.
- A Cửu, có lẽ em không rõ, nhưng chị tình nguyện để bọn họ hiểu lầm như vậy, cũng không biết để bọn họ biết chị bị tên khốn kia dùng sức mạnh làm ô nhục.
Y Tiểu Âm khẽ nói:
- Chị không muốn bị người chế nhạo, cũng không muốn được bọn họ đồng tình. Tóm lại chuyện này chị không hy vọng ngoài hai người chúng ta và Hạ Thiên thì còn có người thứ tư biết rõ chuyện này.
- Nhưng nếu tên khốn kia đi khắp nơi nói lung tung thì sao?
A Cửu chần chừ hỏi.
Y Tiểu Âm lại trầm mặc, nàng lắc đầu:
- Hắn sẽ không nói, tên khốn này dù là cầm thú nhưng sẽ chẳng nói ra, hắn chỉ khoe khoang tôi là vợ mà thôi, cũng không nói làm sao mà chinh phục được. Sợ rằng hắn còn nói với người ta là chị cam tâm tình nguyện nhào vào lòng.
- Tiểu thư... ....
A Cửu còn đang nói gì đó thì ngoài cổng vang lên tiếng đập cửa.