- Anh không có hứng thú với em, chẳng muốn giúp em.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Đối với anh... ....
An Khả Khả lập tức muốn khóc, nhưng nàng cũng không biết nên nói thế nào để Hạ Thiên giúp mình. Đừng nghĩ rằng nàng là một ngôi sao mà tưởng bở, vì nàng không có hậu trường, có thể phát triển đến mức này cũng tương đối không dễ dàng. Trước kia khi tuổi còn nhỏ thì không ai có ý với nàng, nhưng bây giờ nàng đã lớn một chút, ánh mắt dâm tục nhìn vào nàng càng nhiều hơn.
Trước đây gặp phải những chuyện này thì Trần Di có hơn phân nửa sẽ tìm cớ chối từ, hoặc nghĩ biện pháp kéo dài. Lúc bắt đầu thì những thủ đoạn này có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng dần dần đám người kia càng mất kiên nhẫn, muốn tiếp tục áp dụng lại thì hơi khó. Ví dụ như Quan Bằng và giám đốc Uông này, trước kia cả hai đều đã từng bị lừa gạt, nhưng hôm nay rõ ràng không muốn tiếp tục bị lừa gạt.
- Cậu là người có hẹn với Khả Khả sao?
Quan Bằng đẩy cửa đi xuống, hắn dùng ánh mắt bất thiện nhìn Hạ Thiên. Hắn cũng không nghe thấy những lời đối thoại giữa Hạ Thiên và An Khả Khả, nhưng nhìn bộ dạng thì thấy đôi bên khá quen thuộc, vì vậy cũng có chút tin tưởng lời nói của An Khả Khả, cho rằng Hạ Thiên thật sự là đối tượng hẹn gặp của nàng.
- Đúng vây, đạo diễn Quan, đây là bạn trai của An tiểu thư.
Trần Di ở bên cạnh chợt nói ra một câu như vậy. Đúng là không có biện pháp, vì tránh cho An Khả Khả bị đám sắc quỷ kia nhìn chằm chằm, cũng chỉ còn cách cho bạn trai của An Khả Khả xuất hiện.
Hạ Thiên chợt mất hứng:
- Cô nói nhăng gì vậy? Ai là bạn trai của cô ấy? Đừng làm bại hoại thanh danh của tôi chứ?
- Sao lại bại hoại thanh danh?
An Khả Khả có chút tức giận:
- Tôi còn chưa nói bại hoại thanh danh, chẳng lẽ làm bạn trai của tôi dọa người như vậy sao?
Hạ Thiên chăm chú gật đầu:
- Đúng vậy, rất khủng khiếp, người khác sẽ nghi ngờ ánh mắt của anh.
- Anh!
An Khả Khả chợt sinh ra xúc động muốn tự sát, tên khốn kiếp này không giúp nàng, hơn nữa còn nói như vậy, chẳng lẽ mình thật sự không có sức quyến rũ sao? Nếu thật sự là như vậy thì vì sao có nhiều người có ý đồ bất lương với nàng?
Quan Bằng cau mày, rõ ràng hắn không hiểu đây là tình huống gì, nhưng hắn vẫn có thể xác định tên thanh niên tướng mạo bình thường kia có quen biết với An Khả Khả.
- Tôi mặc kệ cậu có quan hệ gì với An Khả Khả, nhưng tôi cảnh cáo cậu, nên đứng cách xa An Khả Khả ra một chút.
Quan Bằng tất nhiên sẽ không thèm quan tâm Hạ Thiên, vì vậy hắn lập tức mở miệng uy hiếp.
An Khả Khả và Trần Di nghe Quan Bằng nói như vậy thì rất vui sướng, Quan Bằng này rõ ràng là kẻ chưa từng xem truyền hình trực tiếp, vì chỉ có những kẻ ngu mới dám uy hiếp Hạ Thiên. Người ta là hôn phu của Diệp Mộng Oánh, sẽ sợ người uy hiếp sao?
An Khả Khả và Trần Di mong mỏi Hạ Thiên sẽ nổi giận, sau đó An Khả Khả sẽ được cứu.
Đúng như sự dự đoán của An Khả Khả và Trần Di, Hạ Thiên rất khó chịu, hắn không thích An Khả Khả tất nhiên sẽ đứng cách xa, nhưng đây là chuyện của hắn, tên khốn này dám chạy đến uy hiếp hắn sao?
- Biến, đừng làm phiền tôi.
Hạ Thiên đá Quan Bằng ngã lăn xuống đất, sau đó lại cho thêm một đá. Quan Bằng lăn trên đất vài vòng, còn lăn cả ra đường.
- Á... ....
An Khả Khả hô lên một tiếng kinh hoàng, Trần Di cũng sợ ngây người. Tuy các nàng nghĩ rằng Hạ Thiên sẽ nổi giận, nhưng cũng không ngờ đối phương ra tay đánh người.
- Con bà nó, mày dám đánh tao sao?
Quan Bằng khốn khổ bò lên, hắn gầm lên với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng lười nói chuyện, hắn lại tiến lên đạp Quan Bằng ngã lăn xuống đất.
- Dừng tay!
Một tiếng gầm từ trong xe vang lên, sau đó một tên đàn ông trung niên từ bên trong bước ra, hắn dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
- Đúng là buồn cười, có biết tôi là ai không?
- Đừng làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ đánh cả ông.
Hạ Thiên cũng không sung sướng gì, không phải hắn đang đợi vợ sao? Sao lại có nhiều người đến gây khó khăn như vậy? Đầu tiên là ngôi sao cá sấu An Khả Khả muốn làm bạn gái của hắn, sau đó đến tên đạo diễn Quan Bằng dám uy hiếp hắn, bây giờ không biết một tên khốn nhảy xổ từ đâu ra, tưởng hắn dễ ức hiếp sao?
- Tiểu tử, cần nói chuyện đàng hoàng với giám đốc Uông của chúng tôi, nếu không tôi sẽ chẳng khách khí với cậu.
Người mở miệng là lái xe, rõ ràng đây không phải chỉ là lái xe, còn làm vệ sĩ.
Hạ Thiên càng cảm thấy bức bối, sao đám lái xe vệ sĩ này cũng có thể uy hiếp hắn?
Vì vậy Hạ Thiên đột nhiên xông lên, hắn chụp cổ tên lái xe rồi ném đi, tên lái xe đập người lên chiếc xe của mình.
- Ầm!
Tên lái xe đập mình lên mặt kính xe, lớp kính nát bấy, lái xe cũng hôn mê bất tỉnh.
- Ngay cả người chạy BMW cũng dám đánh.
- Trâu bò, mạnh mẽ!
- Cũng là vị huynh đệ này, quá mạnh, trước đó còn đánh cả đám bảo vệ kiêu ngạo ở tòa nhà Hải Giang.
- Đúng vậy, chính là cậu ta, thì ra còn bảo vì sao thấy quen quen, chẳng lẽ người anh em này rảnh rỗi không việc gì làm nên đến đây đánh người giải trí?
... ....
Không biết từ lúc nào thì chung quanh đã có một đám người vây quanh, đám người nghị luận ồn ào, mà hai kẻ khởi xướng là An Khả Khả và Trần Di đã hoàn toàn choáng váng. Trời ạ, các nàng chẳng qua chỉ muốn kéo Hạ Thiên làm tấm khiên mà thôi, nào nghĩ rằng sự việc sẽ đến mức này.
- Tốt, cậu ngon lắm.
Hai mắt giám đốc Uông chợt phát hỏa:
- Ngon thì đứng đấy chờ một chút.
Giám đốc Uông lấy điện thoại ra, rõ ràng muốn gọi điện thoại cho ai đó.
- Chồng.
Mộc Hàm lúc này đã đến, nàng không xuống xe, chỉ ngồi trên xe nói một câu với Hạ Thiên.
- Vợ của tôi đến rồi, tôi không rảnh chờ ông.
Hạ Thiên vung một tát, đúng lúc giám đốc Uông kia đưa điện thoại lên bên tai. Giám đốc Uông đáng thương chỉ cảm thấy đầu óc rung lên như điện thoại, sau đó trước mắt tối sầm và té xuống.
Hạ Thiên phủi tay, hắn điềm nhiên đi đến chiếc Audi A7 cách đó không xa.
An Khả Khả và Trần Di chợt ngẩn ngơ, hai nàng đuổi theo Hạ Thiên.
An Khả Khả mở miệng gọi.
Hạ Thiên quay đầu rất bất mãn, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn An Khả Khả:
- Đừng làm phiền tôi, nếu không tôi đánh cả cô.
An Khả Khả lập tức bị dọa cho sợ hãi, nàng cũng không dám đuổi theo mà chỉ biết trơ mắt nhìn Hạ Thiên lên xe, chiếu Audi A7 nhanh chóng phóng đi.
- Chị Di, làm sao bây giờ?
Lúc này An Khả Khả không có ý nghĩ nào.
- Tôi cũng không biết nên làm thế nào, tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này rồi nói sau.
Trần Di kéo An Khả Khả đi, xe của các nàng dừng cách đó không xa, Trần Di là người đại diện, cũng là lái xe của An Khả Khả.
- Không được, sao chúng ta tìm Diệp tiểu thư để trợ giúp?
An Khả Khả chần chừ một chút rồi nói:
- Diệp tiểu thư có vẻ rất nhiệt tâm, hơn nữa tôi còn là người phát ngôn cho sản phẩm của công ty chị ấy, nếu có điều gì tai tiếng thì cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu, có lẽ Diệp tiểu thư sẽ hỗ trợ.
- Được, chúng ta lên xe trước, sau đó cô điện thoại liên lạc với Diệp tiểu thư, nếu cô ấy chị hỗ trự thì rất tốt.
Trần Di cảm thấy ý kiến của An Khả Khả rất tốt, tập đoàn Thiên Nam tài lực hùng hậu, so sánh với vị giám đốc Uông kia cũng ngang tay. Nếu Diệp Mộng Oánh chịu hỗ trợ thì An Khả Khả có lẽ vượt qua được cửa ải này.
Sau khi có kế hoạch thì hai người mới an tâm hơn, đồng thời vừa rồi Quan Bằng và giám đốc Uông bị Hạ Thiên đánh cho tơi tả, chắc chắn trong khoảng thời gian tới cũng sẽ không thể chú ý đến An Khả Khả, đám người kia sẽ phải tìm Hạ Thiên trả thù.
- Tốt nhất là hai lão già dê kia bị Hạ Thiên làm cho khổ chết.
Trần Di thầm nghĩ.
Mà lúc này Hạ Thiên vừa đánh người xong nhưng chẳng quan tâm, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào Mộc Hàm, vì nàng vừa nói mình phải đi.
- Vợ, đầu óc chị không có vấn đề gì đó chứ? Bây giờ chị là vợ tôi, sao có thể đi được?
Hạ Thiên nhìn một lúc lâu mới hỏi, sau đó còn dùng tay sờ lên đầu Mộc Hàm rồi thầm nói:
- Tốt, tốt mà, có gì xấu đâu?
- Chồng, tôi cũng không muốn đi, nhưng nếu không đi sẽ mang đến phiền toái cho cậu.
- Chị là vợ tôi, chị có phiền toái thì tôi phải giải quyết, tôi vừa giúp mỹ nữ tỷ tỷ giải quyết một phiền toái lớn.
Mộc Hàm thở dài:
- Chồng, cậu biết thân phận thật sự của tôi sao?
- Biết, thân phận của chị là vợ tôi.
Hạ Thiên trả lời không thèm nghĩ ngợi.
Mộc Hàm có chút dở khóc dở cười, thật ra nàng cũng không muốn đi, vì đi thì sẽ chết, nàng có hơn phân nửa sẽ chạy không thoát, cuối cùng chỉ có đường chết.
Nhưng Mộc Hàm không biết Hạ Thiên có tình nguyện bảo vệ mình không, nàng cũng hiểu, nàng phải nói rõ tình huống với hắn. Nếu hắn biết rõ mọi chuyện mà vẫn còn tình nguyện bảo vệ nàng, như vậy nàng sẽ ở lại bên cạnh hắn.
- Chồng, anh đã nghe nói đến Long Tổ chưa?
Mộc Hàm mở miệng hỏi.
- À, đã nghe qua, Tam sư phụ nói đám người Long Tổ quá kém, dù xách giày cũng không đáng.
Hạ Thiên thật sự đã nghe qua Long Tổ:
- Nghe nói Long Tổ thuộc về cái gì là cục an ninh quốc gia.
Mộc Hàm có chút buồn bực, lúc này nàng không muốn truy vấn xem Tam sư phụ của Hạ Thiên là ai, nhưng nàng muốn nói rõ thân phận của mình:
- Chồng, tôi chính là một thành viên của Long Tổ, đúng như lời của cậu, Long Tổ thuộc về cục an ninh quốc gia, quyền lực rất lớn. Nhưng kể từ bây giờ em không còn là người của Long Tổ.
- Tốt lắm, Long Tổ quá kém, chị là vợ tôi, không thể nào theo chân đám người kia được, quá mất mặt.
Hạ Thiên nghe thấy như vậy thì cực kỳ vui sướng.
- Nhưng, chồng này, bây giờ tôi là phản đồ của Long Tổ, hơn nữa Long Tổ đã ra lệnh bắt tôi. Bắt đầu từ bây giờ các thành viên khác của Long Tổ sẽ đuổi giết tôi, cậu biết ý nghĩa của nó là thế nào không?
Mộc Hàm dùng giọng bất đắc dĩ nói.
- Điều này có nghĩa là bọn Long Tổ kia chết chắc rồi.