Diệp Mộng Oánh nhìn ánh mắt không tốt đẹp gì của Hạ Thiên mà gương mặt đỏ hồng, sau đó nàng cười thản nhiên:
- Nếu cậu muốn ngủ thì tôi cũng không phản đối.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không muốn ngủ trưa, nhưng rõ ràng hắn muốn nằm cùng Diệp Mộng Oánh. Vì vậy mà trưa hôm nay Diệp Mộng Oánh đã nhiều lần lên trời xuống đất, nhưng may mắn là giường không sập.
... ....
Một địa phương nào đó.
- Tài, đúng là phát tài.
Kim Điền tự xưng là thám tử tư đệ nhất thủ đô, lúc này hắn đang vung tay vung chân vui sướng. Sau khi về nhà hắn bắt đầu điều tra thân phận của cặp nam nữ kia, hắn tưởng rằng việc này sẽ rất khó khăn, nhưng nào ngờ vừa lên mạng đã tìm ra thân phận của cả hai.
Nhưng thân phận của hai người kia vượt qua dự đoán của Kim Điền, một người là Hạ thần y những ngày qua gây náo loạn ở thủ đô, theo tin đồn thì một trong bốn đóa hoa thủ đô là Mộc Hàm cũng là bạn gái của hắn. Nhưng người phụ nữ tối qua rõ ràng không phải là Mộc Hàm, đó chính là nữ tỷ phú thành phố Giang Hải, là chủ tịch tập đoàn Thiên Nam Diệp Mộng Oánh.
Khi thấy được thân phận của hai người kia thì Kim Điền cảm thấy rất khó tin, vì vậy hắn bỏ ra thêm nhiều giờ để tiếp tục xác nhận tư liệu. Cuối cùng hắn cũng xác nhận tư liệu không sai, hai người kia, hai người mà hắn đã thu được nội dung câu chuyện đáng giá có thân phận không tầm thường. Lúc này hắn mới hiểu vì sao Trần Tự Cường lại sảng khoái cho mình một trăm ngàn.
- Hừ, người ta có thân phận như vậy mà ông chỉ được một trăm ngàn, Trần Tự Cường khốn nạn, dám hãm hại mình.
Kim Điền hùng hùng hổ hổ, trong lòng khó thể kiềm chế được hưng phấn, người ta là tỷ phú, manh mối nằm trong tay hắn, kiếp này còn sầu nữa sao?
Như vậy nhà đẹp xe xịn sẽ không có vấn đề, tiền tài mỹ nữ đều là cặn bã, tất cả sẽ có dễ như trở bàn tay.
- Đáng tiếc là không thấy được hình ảnh của Diệp Mộng Oánh, nhưng chỉ cần nghe qua tiếng rên rỉ thì quá tiêu hồn, sợ rằng sẽ là loại cực phẩm, có nên nếm thử "tay nghề" của cô ta không nhỉ?
Kim Điền nhớ đến âm thanh rên rỉ làm người ta máu huyết sôi sục của Diệp Mộng Oánh, trong lòng càng bùng lên cảm giác bức bối.
- Không được, không được, không nên cho cô ta biết mình là ai, người phụ nữ này có tiền, chỉ cần vung tay cũng có người xử lý mình.
Cũng may Kim Điền nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
- Kế hoạch, mình cần có kế hoạch, gọi điện thoại trực tiếp hay gửi thư đòi tiền nhỉ?
Kim Điền cố gắng suy xét vấn đề, hắn muốn tìm một phương pháp an toàn nhất.
- Keng keng.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
- Ra ngay.
Kim Điền lên tiếng, hắn đi ra cửa, nơi đây là địa chỉ công ty thám tử, có người đến tìm cũng không kỳ lạ.
Kim Điền mở cửa, bên ngoài là hai tên thanh niên hai mươi tuổi, một tên thanh niên cao ráo hỏi:
- Anh là Kim Điền sao?
- Đúng vậy, tôi là Kim Điền, là thám tử tư, các cậu tìm tôi có chuyện gì?
Kim Điền hỏi lại.
- Ông chủ của tôi có chuyện muốn nhờ anh, chỉ cần anh làm tốt, giá tiền không là vấn đề, anh theo chúng tôi đến nhận việc.
Tên thanh niên cao tiếp tục nói.
Kim Điền hỏi một câu:
- Ông chủ của các cậu là ai?
- Theo chúng tôi thì sẽ biết.
Tên thanh niên cao có vẻ mất kiên nhẫn:
- Anh rốt cuộc có làm không? Nếu không chúng tôi tìm người khác.
- À, làm, tất nhiên là sẽ làm, đợi tôi khóa cửa thì lập tức đi ngay.
Kim Điền vội vàng nói, bây giờ người ta đưa việc đến thì tất nhiên phải làm, tuy hắn sắp phát tài nhưng dù sao tiền còn chưa đến tay.
Kim Điền theo hai người này xuống lầu, bên dưới là một chiếc Audi, vì vậy mà hắn tin đối phương là ông chủ lớn. Ngay cả thủ hạ cũng đi xe xịn, như vậy ông chủ có thể kém cỏi sao?
- Lên xe đi.
Tên thanh niên cao kéo cửa chiếc Audi, hắn nói với Kim Điền.
Lúc này tên thanh niên lùn đã ngồi xuống trước, Kim Điền đi theo lên xe, tên thanh niên cao cũng tiến vào. Kết quả là hai tên thanh niên một trái một phải kẹp Kim Điền vào giữa, lúc này Kim Điền cũng phảt hiện phía trước còn có hai người.
- Biết đây là cái gì không?
Tên thanh niên cao lấy từ trong người ra một thứ gì đó rồi chĩa vào đầu Kim Điền hỏi.
- Cậu... ....
Vẻ mặt Kim Điền chợt biến đổi, sau đó hắn vô thức gật đầu:
- Biết, biết... ....
- Biết là tốt rồi, trước tiên đưa chìa khóa nhà đây.
Tên thanh niên cao nói.
Kim Điền có chút do dự, đúng lúc này một con dao găm đặt ngang cổ hắn, tên thanh niên lùn cũng quát lên:
- Mau lên, nếu không ông cho mày thành heo chết.
- Đừng, đừng, tôi sẽ lấy, sẽ lấy... ....
Kim Điền cực kỳ sợ hãi, tuy hắn là thám tử tư nhưng thực tế phần lớn chỉ giúp người ta điều tra những việc nhỏ nhặt, nào từng thấy cảnh tượng thế này?
Kim Điền cũng không dám do dự, hắn nhanh chóng lấy chìa khóa ra, nhưng hắn cảm thấy rất khó hiểu, trong gian phòng kia nào có thứ gì đáng giá, đám người này muốn cướp thì phải bỏ qua hắn mới đúng chứ?
Tên thanh niên cao đưa chìa khóa cho một tên ngồi ở vị trí tay lái phụ:
- Tiểu Ngũ, lấy tất cả những vật phẩm trong nhà hắn mang đi, ngay cả tro bụi cũng không để lại.
- Không có vấn đề.
Tên kia nhận chìa khóa rồi xuống xe, sau đó hắn đi về phía một chiếc xe cách đó không xa, nơi đó còn có một chiếc xe, trên xe còn có vài dòng chữ:
- Công ty chuyển nhà "Con Kiến".
Tên thanh niên cao còn nói thêm:
- Lái xe đi.
Xe nhanh chóng khởi động, Kim Điền nhịn không được phải hỏi một câu:
- Đại...Đại ca, các anh là ai? Tôi...Tôi giống như không đắc tội với các anh thì phải.
Tên thanh niên cao không trả lời Kim Điền, hắn thuận tay cầm lấy một miếng vải nhét vào miệng Kim Điền.
... ....
Cục công an thủ đô, phòng làm việc của cục trưởng.
La Dân Sinh đang lắc đầu, lúc này lão cảm thấy đầu rất đau, không biết có phải vì cảm giác là như vậy hay là thứ gì khác mà những ngày gần đây thủ đô hình như rối loạn hơn ngày thường, không từ mà biệt. Chỉ cần tối qua cũng có hai vụ án mạng, hơn nữa người chết cũng có địa vị không nhỏ.
Tề Kim Thạch là một nhà sưu tập nổi tiếng thủ đô, tối qua lão đã chết trong nhà riêng, tất cả tài sản và vật phẩm quý giá đều bị cướp sạch. Tình huống có vẻ là cướp bóc nhưng đến bây giờ cũng không có chút manh mối. Điều làm cho La Dân Sinh cảm thấy kỳ quái nhất chính là xét theo lý thuyết thì Tề Kim Thạch có sức ảnh hưởng rất lớn ở thủ đô, đáng lý lão xảy ra chuyện thì phải có nhiều người chào hỏi mình mới đúng. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai đến tìm La Dân Sinh vì sự kiện này, vì vậy có thể thấy người trong thủ đô không quan tâm đến sống chết của Tề Kim Thạch.
Ngược lại thì có một quan viên thành phố tuyến dưới chết ở khách sạn, điều này làm cho đám cấp cao chú ý, vì vậy La Dân Sinh không thể không tự mình đến khách sạn một chuyến.
Khi đó La Dân Sinh cảm thấy mình rất may mắn, cũng may mà thủ hạ của lão không xung đột với Hạ Thiên. Nhưng sau khi lão điều tra thì cuối cùng không biết là may mắn hay tai họa, vì lão phát hiện chuyện này có liên quan đến Hạ Thiên.