Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1225: Chương 1225: Trực tiếp đập chết






Dù trong phòng rất ồn ào nhưng lời nói của Hạ Thiên vẫn mang theo một lực lượng khó cản, chỉ sau khoảnh khắc đã truyền vào trong tai mọi người.

Nhưng đám phụ nữ kia có nghe mà không phản ứng, vẫn giãy dụa cơ thể, người duy nhất phản ứng chính là Gia Cát Vấn Thiên đang ngồi hưởng thụ. Hắn nhìn về phía cửa, vẻ mặt chợt biến đổi, không phải vì Hạ Thiên, mà là vì Cố Hàm Sương.

Gia Cát Vấn Thiên lấy một đống tiền mặt ném cho các cô gái, sau đó nói:

- Mau mặc quần áo rồi đi ra.

Các cô gái nghe được lời này của Gia Cát Vấn Thiên thì cuối cùng cũng có hành động, ai cũng ngừng động tác, bắt đầu mặc quần áo, sau đó ai cũng cầm một mớ tiền ra khỏi phòng, cuối cùng chỉ còn lại một mình Gia Cát Vấn Thiên.

Gia Cát Vấn Thiên chậm rãi mặc quần áo, sau đó đứng lên chậm rãi nói một câu:

- Hàm Sương, là cô sao?

Gia Cát Vấn Thiên sở dĩ không thể xác định vì Cố Hàm Sương luôn đưa lưng về phía này, rõ ràng nàng không muốn xem tình cảnh hoang đường bên trong.

Lúc này nhạc đã tắt, không gian có vẻ yên tĩnh, nhưng bên trong câu lạc bộ vẫn rất ồn, tất nhiên đối với đám người đang đứng đây, muốn nghe rõ lời nói của đối phương thì quá dễ.

- Sương nha đầu, chị có thể xoay người, tên kia mặc quần áo tử tế rồi.

Hạ Thiên lúc này nói một câu.

Cố Hàm Sương cuối cùng cũng xoay người, nàng nhìn về phía Gia Cát Vấn Thiên:

- Chú Gia Cát, sao chú lại biến thành như vậy?

"Chú!"

Hạ Thiên nghe cách xưng hô của Cố Hàm Sương mà không khỏi ngây người, người này chẳng lẽ còn lớn hơn Sương nha đầu vài chục tuổi?

- Hàm Sương, thật sự là cô?

Gia Cát Vấn Thiên lúc này cũng nhìn thấy rõ gương mặt của Cố Hàm Sương, cũng xác nhận suy đoán của mình, nhưng hắn vẫn có chút kinh ngạc:

- Sao giọng điệu lại biến thành thế này?

- Chú Gia Cát, cổ họng của cháu đã được trị, vì thế âm thanh là như vậy.

Cố Hàm Sương trả lời:

- Nhưng, chú nói cho cháu biết, sao chú lại trở thành thế này?

- Trời muốn người diệt vong, tôi vốn đã cách cái chết không xa, sao không để ông trời thỏa mãn, trước tiên điên cuồng một lần?

Gia Cát Vấn Thiên bình tĩnh trở lại, hắn dùng giọng không nhanh không chậm nói:

- Hàm Sương, người khác không hiểu nhưng cô nên hiểu ý của tôi, tôi về đến Thanh Thành thì phát hiện chỗ đó không còn là nhà của mình, trăm năm qua đi, tất cả đều bị hủy diệt, tất cả đều không còn tồn tại, hy vọng cuối cùng của tôi cũng bị hủy diệt.

- Hủy diệt rồi sao?

Cố Hàm Sương hình như cảm thấy khó hiểu:

- Sao lại bị hủy diệt?

- Quá nhiều người thì tất nhiên là hủy diệt, chờ khi tôi phát hiện không thể nào tiếp tục tu tiên, tôi định sống tốt cho qua thời gian, nhưng chợt phát hiện mình hai bàn tay trắng, không thân nhân, không tiền, căn bản không có gì sinh tồn trên đời này. Tôi định lên núi trồng trọt, muốn tự cung tự cấp, nhưng lại có người nói cho tôi biết, tôi không thể trồng, vì đó không phải là đất của tôi.

Gia Cát Vấn Thiên chậm rãi đi ra cửa, sau đó đứng cách Cố Hàm Sương một khoảng chưa đến một mét:

- Cuối cùng tôi cũng bỏ đi, đi đến thành phố Thục Đô, vào thành phố này làm một tên ăn mày, cũng dần thích ứng với xã hội, nhưng tôi vẫn thiếu một thứ, dù là ở đâu và thời nào cũng cần, đó là tiền.

- Vì vậy mà chú đi cướp?

Cố Hàm Sương vẫn có chút khó tiếp nhận.

- Đúng vậy, tu luyện trên trăm năm có được thứ gì? Chính là lực lượng mạnh, tôi tuy cố gắng cả trăm năm và kết quả cũng là cái chết, nhưng muốn trước khi chết cũng

được sống ngày tốt lành.

Gia Cát Vấn Thiên rất bình tĩnh, rõ ràng hắn cảm thấy như vậy không có gì không đúng:

- Hàm Sương, thế giới này đã không thích hợp cho sự sinh tồn của chúng ta, cô còn trẻ hơn tôi vài năm, cô nên nghe lời tôi, sống cho tốt. Có thể là lấy Trang Vân Đông, nếu không thích thì lấy một người đàn ông bình thường, sinh con để cái, giúp chồng dạy con, không cần theo đuổi thiên đạo vô căn cứ.

- Sương nha đầu, thật ra tên này nói rất đúng, sau này chị nên ngoan ngoãn làm tiểu nha hoàn của tôi, thiếu gia sẽ sủng ái chị.

Hạ Thiên nói tiếp một câu, hắn nãy giờ không nói gì và cũng không ra tay vì Cố Hàm Sương đang nói, nàng muốn nói vài lời với Gia Cát Vấn Thiên.

- Cậu nói gì?

Gia Cát Vấn Thiên chuyển ánh mắt lên người Hạ Thiên:

- Cậu có tư cách gì mà để Hàm Sương làm nha hoàn cho mình?

Hạ Thiên còn chưa nói thì Cố Hàm Sương đã mở miệng trước:

- Chú Gia Cát, tôi thật sự làm nha hoàn cho thiếu gia.

- Cái gì?

Vẻ mặt Gia Cát Vấn Thiên cực kỳ khó tin, hắn đầu tiên là nhìn Hạ Thiên, sau đó nhìn vào Cố Hàm Sương, một phút sau mới mở miệng:

- Hàm Sương, chỗ này ánh sáng không tốt, đến bây giờ tôi mới phát hiện khí sắc của cô tương đối tốt, nếu so sánh với lần gặp mặt trước đó thì tốt hơn nhiều, rõ ràng là công lực tăng tiến. Hơn nữa cô đã trẻ hơn, âm thanh cũng biến đổi, chẳng lẽ đã luyện thành Kim Đan?

Cố Hàm Sương khẽ gật đầu:

- Chú Gia Cát, cháu còn một bước xa nữa mới đến Kim Đan Kỳ, nhưng thiếu gia là thần y, có thể giúp cháu chữa trị cơ thể.

- Cũng vì vậy mà cô làm nha hoàn cho hắn?

Gia Cát Vấn Thiên hừ một tiếng:

- Trang Vân Đông đâu? Hắn đồng ý cho cô làm nha hoàn sao?

- Chú Gia Cát, Trang Vân Đông đã chết rồi, Viên Thiên Chính cũng mất, đến bây giờ cũng chỉ còn lại bốn người, tôi không hy vọng chú cũng chết đi.

Cố Hàm Sương nói bằng giọng có chút sầu não:

- Chú Gia Cát, chú đã từng rất chăm lo cho đám hậu bối chúng cháu, chú cũng nhiều lần cổ vũ chúng cháu, nói chúng cháu có tương lai thành tiên. Vì vậy mong chú đồng ý với cháu một sự kiện, không nên cướp bóc, không cần giết người, chỉ cần làm một người bình thường là được. Cũng giống như những gì chú vừa nói với cháu, chú cũng có thể tìm một người phụ nữ của mình để sống hết quãng đời còn lại, như vậy có tốt không? Nếu chú thiếu tiền, cháu có thể cho chú, gia tộc của cháu vẫn còn, cũng khá giàu có, có thể để chú không cần lo lắng đến hết nửa đời còn lại.

- Hàm Sương, ý tốt của cô tôi rất hiểu, nhưng tôi không giống cô, tôi đã không sống được bao lâu nữa rồi, tôi cảm thấy cơ thể đang nhanh chóng già yếu, tôi chỉ muốn thừa dịp còn chút công lực để làm chút chuyện mà người thường không làm được. Tôi cũng không muốn tuy luyện trăm năm để rồi cuối cùng le lói tắt ngúm, dù là giết người hay cướp của, tất cả giống như một thể nghiệm mới, đến khi đủ thể nghiệm, đời tôi sẽ đến giai đoạn cuối cùng.

Gia Cát Vấn Thiên thản nhiên nói:

- Nếu cô muốn bắt, tôi cũng không trách cô, nhưng dù cô mạnh hơn tôi một chút, tôi muốn chạy đi cũng không khó.

- Chú Gia Cát, không phải thế, chỉ cần chú tình nguyện, cháu sẽ cho chú sống thêm được vài chục năm. Cháu đã nói rồi, thiếu gia là thần y, cậu ấy đã đồng ý với cháu, sẽ cho chú sống cuộc sống bình thường thêm vài chục năm nữa.

Cố Hàm Sương vẫn muốn thay đổi cách nghĩ của Gia Cát Vấn Thiên.

- Phải không?

Gia Cát Vấn Thiên quay đầu nhìn Hạ Thiên, trong mắt có chút kinh ngạc:

- Y thuật của hắn thật sự thần kỳ vậy sao?

- Đúng vậy, thiếu gia có y thuật thần kỳ, cháu đã từng được thể nghiệm.

Cố Hàm Sương vội vàng nói.

Gia Cát Vấn Thiên vẫn lắc đầu:

- Dù vậy thì phải làm thế nào đây? Tôi đã giết người, đã cướp tiền, bọn họ sẽ không cho tôi sống an ổn.

- Thứ này thiếu gia có thể giải quyết, chỉ cần chú đồng ý là được, sau này thiếu gia sẽ có sắp xếp cho chú, đảm bảo nửa đời sau không lo cơm ăn áo mặc, sẽ không lo lắng có người quấy rầy.

Cố Hàm Sương vẫn rất chân thành, điều này làm cho Hạ Thiên hiểu, nha đầu Hàm Sương này thật sự rất quan tâm đến Gia Cát Vấn Thiên.

Gia Cát Vấn Thiên lại nhìn về phía Hạ Thiên, trong mắt có chút khác thường:

- Nhìn cậu có vẻ rất lợi hại, có thể làm cho Hàm Sương tôn sùng như vậy thì chắc là nhân vật không tầm thường, cậu tên gì?

- Tôi tất nhiên là lợi hại, không gì không làm được.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, tôi là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ, cũng là cao thủ đệ nhất thiên hạ. Tôi khuyên anh nên nghe lời của Sương nha đầu, nếu không tôi cũng chỉ có thể xử lý anh. Thật ra tôi cũng muốn trực tiếp xử lý anh cho xong chuyện, miễn phiền toái, nếu không phải Sương nha đầu muốn giữ lại mạng cho anh, tôi cũng không có thời gian nói nhảm.

- Cao thủ đệ nhất thiên hạ?

Gia Cát Vấn Thiên lại tỏ ra kinh ngạc:

- Đến bây giờ tôi vẫn chưa nghe qua tên của cậu, hơn nữa tôi cũng không thấy được chút khí tức cao thủ trên người cậu.

- Chú Gia Cát, thiếu gia có công lực mạnh hơn cháu rất nhiều.

Cố Hàm Sương không nhịn được phải nói.

- Cái gì?

Gia Cát Vấn Thiên lần này chính thức kinh hoàng, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, sau đó mới chậm rãi nói:

- Linh khí thu lại, trở về nguyên trạng, ít nhất phải có tu vi Kim Đan Kỳ, chẳng lẽ cậu là cao thủ Kim Đan Kỳ?

Hạ Thiên không nhịn được, hắn đánh ra một chưởng, một chưởng không có bất kỳ dấu hiệu gì nhưng rất nhanh, hắn ra tay ngay cả Cố Hàm Sương cũng không ngờ, Gia Cát Vấn Thiên cũng không ngờ. Thực lực hai bên khác biệt lớn, vì vậy bây giờ Hạ Thiên chợt ra tay đánh lén, kết quả tất nhiên là Gia Cát Vấn Thiên căn bản không kịp phản ứng đã bị Hạ Thiên đánh bay.

Hạ Thiên tung chưởng rất có chừng mực, Gia Cát Vấn Thiên bay ra sau ba thước sau đó dừng lại, đứng yên không hao tổn, không có dấu hiệu bị thương.

- Cậu, cậu thật sự là... ....

Gia Cát Vấn Thiên cực kỳ kinh hãi, rõ ràng lúc này hắn đã biết Hạ Thiên thật sự là cao thủ siêu cấp, hắn thấy thực lực của Hạ Thiên đã vượt qua Kim Đan Kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.