Hoắc Nham đi ra ngoài, mười phút sau hắn đi vào, vẻ mặt có chút khó coi, hắn ngồi xuống nhìn Liễu Mộng và Hạ Thiên, bộ dạng muốn nói lại thôi.
- Có vấn đề gì sao?
Ngô An Phong nhíu mày hỏi một câu.
- Hạ tiên sinh, Liễu tiểu thư, xấu hổ quá, thật sự xin lỗi, sợ rằng chúng ta không thể mời Liễu tiểu thư đóng bộ phim này được nữa.
Vẻ mặt Hoắc Nham có vẻ rất bất đắc dĩ.
- Có ý gì?
Liễu Mộng và Hạ Thiên còn chưa nói thì Ngô An Phong đã phát hỏa:
- Hoắc Nham, anh làm gì vậy? Trước đó tôi nói cho Tưởng Hiểu Di làm nữ nhân vật chính, anh nói có người thích hợp hơn, vì vậy tôi cho anh tìm. Anh tìm được Liễu Mộng lại không thể ký hợp đồng, nói người ta không đồng ý, bây giờ tôi đồng ý, Liễu Mộng cũng đồng ý, anh lại không chịu, anh đùa giỡn tôi sao?
- Đạo diễn Ngô, anh đừng nóng, đừng nóng, thật ra đây không phải là ý của tôi, tôi vẫn luôn có ý giúp anh quay bộ phim này, vì vậy tôi mới kiên trì mời Liễu tiểu thư tham gia. Anh cũng biết rồi đấy, khí chất của Liễu tiểu thư thật sự cực kỳ thích hợp với bộ phim này...
Hoắc Nham vội vàng giải thích.
- Nếu đã cực kỳ phù hợp thì vì sao không cho cô ấy đóng phim?
Ngô An Phong căm tức cắt ngang lời của Hoắc Nham, đạo diễn lớn thường như vậy, nhưng lời nói cũng không sai.
Hoắc Nham thở dài:
- Đạo diễn Ngô, đây là ý của nhà đầu tư, tôi cũng không có biện pháp. Vừa rồi tôi đã liên hệ với đối phương, giọng điệu người ta rất kiên quyết, tôi cũng cố gắng hết sức rồi.
- Hoắc Nham, tôi cũng nói với anh, ngoài Liễu Mộng thì không ai khác có thể là nữ nhân vật chính. Đây là kịch bản của tôi, các người đầu tư thì đầu tư, không có thì thôi, tôi không tin tôi không tìm được nhà đầu tư.
Ngô An Phong rõ ràng đã hoàn toàn nổi giận, hắn trực tiếp nói ra một lời cứng rắn như vậy.
- Này, sao không cho tôi chơi trò điện ảnh.
Liễu Mộng cuối cùng cũng nói, giọng điệu rất mất hứng, nàng bất mãn nhìn Hoắc Nham:
- Chú có bệnh sao? Trước đó không lâu muốn chị đóng phim, đến khi chị thấy đóng phim có vẻ vui thì chú lại đổi ý, chú có tin chị cho ăn đòn không?
- Đúng vậy, sao lại không cho chị Mộng Mộng làm nữ nhân vật chính?
Địch Viện cũng rất khó hiểu, nàng vừa rồi còn rất vui, bây giờ vì phim không được quay mà mất luôn vị trí nhân vật phụ.
- Điều này...
Hoắc Nham có chút do dự.
- Này anh Hoắc, sao anh lại như vậy, dù sao anh cũng phải có lý do chứ?
Đái Kim có chút mất hứng.
Lúc này Hạ Thiên lại mở miệng hỏi một câu:
- Dịch Tri Ngôn là ai?
Hoắc Nham nghe được câu hỏi của Hạ Thiên thì sững sờ:
- Hạ tiên sinh, sao...Sao cậu biết?
- Đừng hỏi sao tôi biết, tôi hỏi anh tên ngốc kia là ai?
Hạ Thiên dùng giọng mất vui hỏi.
- Anh bạn, anh hỏi Dịch Tri Ngôn làm gì?
Đái Kim cũng có chút buồn bực.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Đái Kim:
- Anh biết tên ngốc Dịch Tri Ngôn sao?
- Điều này, anh bạn, tôi cùng hắn ta chưa nói là quen biết, nhưng tôi cũng biết một chút thông tin.
Đái Kim khẽ hạ thấp âm thanh:
- Đây là một thương nhân vùng duyên hải, trong tay khống chế nhiều tư bản, nhiều ít bao nhiêu thì không ai biết, nhưng nghe nói một nửa bệnh viện tư trong nước là của hắn. Khốn nổi bệnh viện chỉ là một hạng mục đầu tư của hắn mà thôi, còn có bất động sản, điện ảnh, truyền hình...Đều có liên quan, có thể nói người này là ông chủ giới tư bản.
- Đúng, em cũng đã nghe nói người này rất lợi hại, nhưng em chưa gặp hắn ta, chỉ nghe người ta nói như vậy.
Địch Viện ở bên cạnh cũng phụ họa.
- Tên ngốc Dịch Tri Ngôn có quan hệ gì với kẻ quái dị Tưởng Hiểu Di sao?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Điều này, tôi cũng không rõ lắm.
Đái Kim chợt ngây người, sau đó hắn lắc đầu:
- Việc này có liên quan gì đến Tưởng Hiểu Di?
- Hạ tiên sinh, có phải cậu và Liễu tiểu thư vừa có xung đột với Tưởng tiểu thư?
Lú này Hoắc Nham mở miệng hỏi một câu.
- Người phụ nữ quái dị đầu đau nhức chân chảy mủ kia muốn ức hiếp bọn chị, bị chị đánh cho một trận.
Liễu Mộng có chút mất hứng:
- Tiểu bại hoại, bây giờ chị rất mất hứng, chị muốn chơi điện ảnh, làm sao bây giờ?
- Muốn thì làm, không phải là tiền sao? Bây giờ chúng ta cũng không thiếu tiền.
Hạ Thiên chẳng quan tâm.
- Đúng rồi, chị có tiền.
Liễu Mộng vui vẻ, nàng nhìn Ngô An Phong:
- Này, chúng ta thương lượng nhé, tôi bỏ tiền, chúng ta tiếp tục nhé?
Ngô An Phong giật mình:
- Liễu tiểu thư, bộ phim này đầu tư rất lớn, dự toán ít nhất là năm trăm triệu, thậm chí còn nhiều hơn, cô muốn đầu tư sao?
- Năm trăm triệu?
Liễu Mộng nghiêng đầu:
- Tiểu bại hoại, không biết chị có bao nhiêu tiền, chị phải hỏi Kiều Đông Hải đã.
- Không cần hỏi, dù sao tôi cũng có tiền, tôi bỏ tiền.
Hạ Thiên không quan tâm:
- Này đạo diễn Ngô, tôi đầu tư cho ông một tỷ, ông cứ tiếp tục bấm máy, còn vấn đề sắp xếp cụ thể ông thương lượng với Kiều Đông Hải, tôi sẽ để anh ta liên lạc với ông.
- Hạ tiên sinh, cậu nói thật sao?
Ngô An Phong vẫn cảm thấy khó thể tin.
- Nói nhảm, tôi không có tâm tình nói giỡn.
Hạ Thiên có chút mất vui.
- Đạo diễn ngô, anh yên tâm, Hạ Thiên tuyệt đối có số tiền này.
Đái Kim biết rõ Ngô An Phong đang lo lắng về vấn đề gì, vì vậy hắn ở bên cạnh nói một câu. Thật ra Đái Kim cũng không biết Hạ Thiên có bao nhiêu tiền, nhưng hắn cảm thấy đối phương có thể tán đổ công chúa Sama, vì vậy khó thể không có tiền.
- Hay quá, vậy không phải tôi sẽ có thể được đóng phim với chị Mộng sao?
Địch Viện có vẻ rất hưng phấn.
- Tất nhiên là có thể.
Liễu Mộng đón lời:
- Tiểu bại hoại, cậu mau điện thoại cho Kiều Đông Hải, để cậu ấy sắp xếp cho tốt.
Hạ Thiên bị Liễu Mộng thúc giục nên không có biện pháp nào khác, đành phải điện thoại cho Kiều Đông Hải. Mà Kiều Đông Hải ở đầu dây bên kia nghe nói Hạ Thiên sắp đầu tư vào điện ảnh, hơn nữa nhân vật chính là Liễu Mộng, hắn cơ bản biết được có chuyện gì xảy ra, người này tám phần tìm nguồn vui cho Liễu Mộng mà thôi.
Tất nhiên Kiều Đông Hải cũng rất giúp đỡ hạng mục này, hắn nhanh chóng liên lạc với Ngô An Phong, sau đó hai người bàn bạc chính sự.
- Hạ tiên sinh, Liễu tiểu thư, thật sự xin lỗi.
Hoắc Nham tỏ ra xấu hổ, hắn có chút chần chừ rồi hạ giọng:
- Hai vị chú ý một chút, Dịch Tri Ngôn không dễ động vào. Còn nữa, nghe đồn Dịch Tri Ngôn và Tưởng Hiểu Di có quan hệ đặc thù, nếu hắn ra mặt cho Tưởng Hiểu Di, như vậy sẽ không xong.