Khi Lãnh Băng Băng tỉnh lại thì sắc trời đã tối, nàng muốn rời khỏi giường nhưng lại phát hiện có một đôi tay ôm lấy ngang hông, điều này làm nàng không thể đứng lên, thậm chí còn sinh ra cảm giác khó thở.
Lãnh Băng Băng thử vùng vẫy nhưng lại không thể thoát ra, nàng muốn lấy tay Hạ Thiên ra, vẫn không thành công. Nàng dùng sức rất mạnh mà vẫn khó thoát, vì sức lực của Hạ Thiên cũng không nhỏ.
- Này, thức dậy.
Lãnh Băng Băng không thể vùng ra, vì vậy chỉ còn một biện pháp là đánh thức Hạ Thiên. Trong lòng nàng có chút tức giận, lưu manh này cần phải ôm mình chặt như vậy sao? Nàng có chạy trốn mất đâu?
Nhưng Lãnh Băng Băng không biết, Hạ Thiên thật sự lo nàng chạy mất.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị thức dậy rồi sao?
Hạ Thiên cuối cùng cũng tỉnh, hắn mở to mắt nhưng không buông Lãnh Băng Băng, ngược lại còn ôm chặt hơn.
- Eo của tôi bị cậu ôm đứt mất.
Lãnh Băng Băng có chút tức giận.
Hạ Thiên trừng mắt, sau đó hắn lắc đầu:
- Cảnh sát tỷ tỷ, eo của chị có tính đàn hồi rất tốt, sẽ không đứt được.
Lãnh Băng Băng không khỏi cảm thấy chán nản, đúng là khó thể nói lý với người này.
- Thả tôi ra, tôi muốn thức dậy.
Một lát sau Lãnh Băng Băng dùng giọng bất đắc dĩ nói.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ là buổi tối, là thời gian ngủ, chị muốn thức dậy làm gì?
- Tôi đã ngủ cả buổi chiều, tất nhiên bây giờ phải thức.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Cảnh sát tỷ tỷ, người thường ngủ một giấc bảy giờ, chúng ta về nhà lúc hơn một giờ, bây giờ vừa đúng tám giờ, vẫn chưa đúng bảy giờ, vì vậy nên tiếp tục ngủ.
Hạ Thiên rất có lý do, mục đích vẫn muốn Lãnh Băng Băng tiếp tục ngủ.
Lãnh Băng Băng có chút dở khóc dở cười:
- Cậu đừng làm rộn được không? Bây giờ tôi không buồn ngủ, cậu để cho tôi ngủ nhưng ngủ không được.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi biết vì sao khó ngủ, chị chỉ cần nghe lời tôi là ngủ ngon ngay.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu nói tôi xem, tôi làm sao mới dễ ngủ.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị ngủ không được vì thiếu vận động.
Hạ Thiên chân thành nói.
- Tốt, bây giờ cậu thả tôi ra, tôi ra ngoài chạy hai vòng.
Lãnh Băng Băng căm giận nói, lưu manh này tìm khắp lý do, bây giờ lại nói nàng thiếu vận động sao?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, thật ra cũng không cần chạy ra ngoài vận động.
Hạ Thiên cười hì hì nhìn Lãnh Băng Băng:
- Chúng ta có thể làm một vận động vừa vui vẻ vừa dữ dội mà lại vừa sung sướng, loại vận động này còn tốt hơn chạy bộ, sau khi làm xong chị sẽ ngủ ngon ngay. À, nếu mỗi đêm đều làm, như vậy sau này chị sẽ không còn mất ngủ.
"Rất vui vẻ, dữ dội, sung sướng, hơn nữa mỗi đêm đều làm một lần sao?"
Lãnh Băng Băng nghe vậy mà cảm thấy không đúng, vận động theo lời nói của lưu manh sao giống như một chuyện gì đó khó nói nhỉ?
Nhưng Lãnh Băng Băng cũng không có kinh nghiệm với loại vận động này, cũng không biết có phải sẽ ngủ ngon hay không. Vì vậy nàng cũng khong biết sự việc mà Hạ Thiên nói có đúng hay không, nàng phải hỏi một câu:
- Này, rốt cuộc cậu đang nói vận động gì?
- À, vợ cảnh sát tỷ tỷ, loại vận động nà là hoạt động vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, đây là nguyên nhân mà con người có thể phát triển đến bây giờ, mà chúng ta hoạt động với nhau sẽ chê tạo ra một mầm mống tên là Hạ Lãnh... ....
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Lưu manh.
Lãnh Băng Băng không đợi Hạ Thiên nói xong, gương mặt nàng đỏ bừng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Sau khi nghe được cái tên Hạ Lãnh thì nàng cuối cùng cũng xác nhận được một điều, vận động trong miệng hắn chính là một chuyện xấu xa.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tuy tôi là lưu manh, nhưng loại vận động này không thể nói là lưu manh được...Vận động rất vui, chúng ta thử cái nhé?
Hạ Thiên đầu độc Lãnh Băng Băng.
Đáng tiếc là Lãnh Băng Băng không trúng kế, nàng trợn mắt nhìn Hạ Thiên:
- Buông ra, tôi muốn đi vệ sinh.
Hạ Thiên cuối cùng cũng buông Lãnh Băng Băng ra, khi thấy nàng nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh thì Hạ Thiên không khỏi lầm bầm buồn bực:
- Vì sao vợ cảnh sát tỷ tỷ không tin mình nhỉ? Đúng là rất vui.
Vài phút sau Lãnh Băng Băng từ nhà vệ sinh đi ra, nàng thấy Hạ Thiên còn nằm trên giường, vì vậy nói:
- Tôi đói bụng, muốn ra ngoài dùng cơm, cậu đi không?
- Cảnh sát tỷ tỷ, bụng tôi cũng chưa quá đói.
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó nói.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn hắn:
- Cậu đã lâu chưa ăn gì, sao vẫn chưa đói?
- Đúng là không quá đói.
Hạ Thiên nghiêm trang nói;
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi thấy tiêu hóa không tốt, không bằng chúng ta vận động một chút để thúc đẩy tiêu hóa?
Lãnh Băng Băng thiếu chút nữa đã tan vỡ, lưu manh chết tiệt này, sao lại háo sắc như vậy? Nói đi nói lại cũng có ý kiến hạ lưu.
- Cậu ra ngoài chạy bộ đi!
Lãnh Băng Băng tức giân nói, sau đó nàng đi ra khỏi phòng:
- Tôi đi ăn cơm, cậu có đi không?
Hạ Thiên lập tức nhảy dựng lên rồi chạy về phía Lãnh Băng Băng, sau đó hắn lầm bầm:
- Tôi biết rồi, thì ra cảnh sát tỷ tỷ đã đói bụng, không còn sức vận động, trước tiên phải lấp đầy bụng, sau đó thì tha hồ... ....
Lãnh Băng Băng lập tức sinh ra xúc động muốn bóp chết Hạ Thiên, lưu manh này sao lại như vậy?
... ....
Mười phút sau, trong một nhà hàng nhỏ ngoài khu dân cư.
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, lưu manh này vừa rồi nói không đói, bây giờ lại ăn như quỷ đói đầu thai, chỉ phút chốc đã tiêu diệt hơn phân nửa thức ăn trên bàn.
- Ông chủ, cho thêm một phần, thêm hai món nữa.
Lãnh Băng Băng nói với ông chủ nhà hàng, không gọi thêm không được, nếu không nàng ăn gì đây?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, ăn nhiều một chút, lát nữa mới có sức mà hoạt động.
Hạ Thiên nói một câu làm Lãnh Băng Băng thiếu chút nữa sinh ra xúc động táng bát cơm vào đầu hắn.
Nửa giờ sau thì bữa tối cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Thiên ăn no căng, Lãnh Băng Băng thì no tức nhưng cũng ăn không ít.
Ông chủ và nhân viên nhà hàng đã sớm dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Thiên, tuy vẻ mặt Hạ Thiên vẫn rất tự nhiên nhưng Lãnh Băng Băng lại thấy rất dọa người, nàng tranh thủ thời gian tính tiền rồi kéo Hạ Thiên đi.
- Ơ, đây không phải là cảnh sát Lãnh sao?
Hai người đi vào cổng khu dân cư, đột nhiên trước mặt vang lên một giọng nói kỳ quái, một nam một nữ đi đến, lời nói là của người đàn ông.
Người đàn ông này cao gầy tong teo, nhìn qua có chút hào hoa phong nhã, mà người phụ nữ ở bên cạnh cũng không thể không làm người khác phải chú ý. Điều này cũng không phải nàng rất đẹp, chẳng qua nàng là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhưng người phụ nữ này không thể lọt vào mắt Hạ Thiên. Mái tóc vàng của nàng không đẹp bằng Mộc Hàm, cặp mắt không đẹp như Isabella, còn dáng người, tuy cũng có hơi nóng nhưng không bỏng như cảnh sát tỷ tỷ, đúng là kém xa.
Lãnh Băng Băng nhìn người đàn ông, nàng khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau mới nghĩ ra:
- Hoắc Bân, thì ra là anh.
- Bốn năm không gặp, cảnh sát Lãnh còn nhớ ra tôi, đúng là vinh hạnh lớn.
Giọng điệu của Hoắc Bân có chút kỳ lạ, sau đó ánh mắt của hắn nhanh chóng chuyển lên người Hạ Thiên:
- Không ngờ bây giờ cảnh sát Lãnh đã có bạn trai.
- Không phải bạn trai, tôi là chồng cô ấy.
Hạ Thiên dùng giọng mất vui uốn nắn đối phương.
- Thì ra cảnh sát Lãnh đã lập gia đình, đúng là đáng mừng.
Trong mắt Hoắc Bân lóe lên cái nhìn ghen ghét, nhưng bây giờ là buổi tối, ánh đèn trong khu dân cư cũng không quá sáng, vì vậy người khác cũng khó phát hiện ra.
Hoắc Bân dừng lại một chút rồi hỏi:
- Cảnh sát Lãnh, không biết chồng em tên là gì, làm việc ở đâu?
- Hoắc Bân, điều này không liên quan đến anh.
Lãnh Băng Băng hừ nhẹ một tiếng:
- Bài học bốn năm trước chẳng lẽ không đủ cho trí nhớ của anh sao?
- Cảnh sát Lãnh, cô đang uy hiếp tôi sao?
Hoắc Bân không thèm quan tâm:
- Tôi nghe nói bây giờ không còn là ngày xưa, đại nhân vật sau lưng cảnh sát Lãnh hình như đã vào ăn cơm tù rồi, không biết có phải chăng?
- Hoắc Bân, bây giờ tâm tình tôi không tốt, anh tốt nhất đừng ép tôi ra tay.
Giọng nói của Lãnh Băng Băng trở nên lạnh lẽo.
Hạ Thiên nghe Lãnh Băng Băng nói tâm tình không tốt, hắn lập tức lo lắng và hỏi ngay:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, thằng ngu này làm chị mất vui sao?
Lãnh Băng Băng chưa trả lời thì Hoắc Bân đã nổi giận:
- Mà nói gì? Mắng tao ngu à?
- Đúng vậy, mày rất ngu.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Nếu mày không ngu thì sao làm cho cảnh sát tỷ tỷ mất vui?
- Buồn cười.
Hoắc Bân càng thêm tức giận:
- Lãnh Băng Băng, đây là đàn ông của cô sao? Chẳng ra thể thống gì.
- Hoắc Bân, đàn ông của tôi có ra gì hay không, cũn không cần anh quan tâm. Anh là người ra ngoài du học về nước, anh có gì tôi biết rất rõ, đừng nói này nọ mà không biết xấu hổ.
Giọng điệu của Lãnh Băng Băng rất khinh thường, năm xưa Hoắc Bân theo đuổi nàng nhưng không dùng thủ đoạn quang minh, vì vậy bị nàng nện cho một trận nhừ xương, sau đó được người nhà đưa ra nước ngoài du học tránh họa, nào ngờ bây giờ đã trở lại.
- Cảnh sát tỷ tỷ, đám du học này là rùa đen sao?
Hạ Thiên xen vào một câu:
- Nhưng dù tên này là rùa đen cũng không quá giống thì phải?
- Mày...Mày nói ai là rùa đen?
Hoắc Bân hổn hển nói.
- Mày vốn là rùa đen.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hoắc Bân:
- Mày không biết sao? Tao còn tưởng là mày biết? Mày thích làm rùa đen.
- Con bà nó nói bậy bạ phải không?
Hoắc Bân cuối cùng cũng nổi giận, không cần quan tâm hình tượng gì nữa:
- Nếu còn nói lung tung, bố tát cho vêu mồm.
- Bốp!
Hạ Thiên đấm lên trán Hoắc Bân, tên này té bật ngửa xuống đường. Hạ Thiên nhìn Hoắc Bân ngã chổng vó mà lầu bầu:
- Dù mày có nói lung tung hay không thì anh cũng đánh cho bỏ bú