Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1147: Chương 1147: Vẫn là nhỏ mọn như vậy.






- Tôi từ nhỏ đã không quen ngủ giường nên mới ngủ dưới đất, cậu xuống đất ngủ làm gì?

Mị Nhi tức giận hỏi.

- Vợ Mị Nhi, chị là vợ của tôi, tất nhiên tôi phải ngủ với chị, chị ngủ trên giường thì tôi ngủ trên giường, chị ngủ dưới đất thì tôi ngủ dưới đất, nếu chị ngủ ngoài đường thì tôi cũng ngủ ngoài đường.

Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.

- Nếu tôi ngủ trong đống rác?

Mị Nhi khẽ hỏi.

- Tất nhiên tôi sẽ ngủ trong đống rác.

Hạ Thiên trả lời không chút do dự.

Mị Nhi chợt trầm mặc, một lúc sau nàng mới mở miệng, giọng điệu có chút dịu dàng:

- Trên đất rất lạnh, cậu sẽ không quen đâu.

- Không sao, tôi có thể quen ngay.

Hạ Thiên lại không quan tâm, tuy hắn rất thích ngủ trên giường nhưng ngủ trên mặt đất cũng không có vấn đề, chỉ cần ôm Mị Nhi cùng ngủ cùng nhau, thật sự ngủ trong đống rác cũng không đáng ngại.

Hạ Thiên thừa dịp nói chuyện mà ôm lấy Mị Nhi, bàn tay cũng lặng lẽ bò lên đỉnh núi, đáng tiếc là tay hắn vừa đến chân núi đã bị Mị Nhi phát giác ra, nàng chụp lấy tay hắn, không cho hắn cử động.

- Đừng lộn xộn.

Mị Nhi có chút mất vui, đến lúc nào rồi mà người này vẫn còn muốn chiếm tiện nghi của nàng.

- Vợ Mị Nhi, sao chị nhỏ mọn như vậy?

Hạ Thiên có chút buồn bực, để cho hắn sờ một cái thì có gì mà không được, cuối cùng cũng là vợ hắn, sớm muộn gì cũng phải cho hắn sờ vào chứ?

- Nếu lần sau cậu nói tôi keo kiệt, tôi sẽ cho cậu lên giường ngủ.

Mị Nhi có chút tức giận, nàng sao lại trở nên keo kiệt? Nếu không cũng chẳng cho hắn nằm ở dưới đây.

Vì vậy mà Hạ Thiên được ôm Mị Nhi ngủ một đêm mà chẳng được làm gì, tuy không thể lên núi nhưng xúc cảm ở những bộ phận khác trên người nàng vẫn rất tốt, dù cách lớp quần áo da nhưng vẫn co dãn kinh người làm hắn không muốn buông tay. Tất nhiên hắn biết đó là vì cách lớp quần áo, nếu không thì xúc cảm sẽ càng thêm tuyệt vời, đáng tiếc là loại xúc cảm đó tạm thời chưa có.

Cả buổi tối Hạ Thiên không thể làm thêm điều gì, hắn chỉ thành thật ôm Mị Nhi ngủ, mà cũng không có thêm tên sát thủ nào đến quấy rối vào khoảng thời gian này, Mị Nhi cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Hạ Thiên không bao lâu sau cũng ngủ say, nhưng hắn không biết, khi hắn chìm vào giấc ngủ thì Mị Nhi lại mở mắt, giống như cả đêm không ngủ.

Tối nay tất cả các gia tộc lớn nhỏ ở thủ đô đều không bình tĩnh.

Hạ Thiên cuối cùng cũng xuất hiện, sau đó cũng làm mọi người chứng thực một sự kiện, đó chính là Hạ Thiên thật sự trọng thương, bây giờ công lực hoàn toàn biến mất, ngay cả 1 tên côn đồ bình thường cũng không làm gì được. Những sự kiện xảy ra hôm nay cũng làm cho bọn họ biết Hạ Thiên không phải 1 kẻ ai cũng xa lánh như trong tưởng tượng, cũng không giống như loại người ai cũng có thể tùy tiện xử lý, thực tế bên cạnh Hạ Thiên vẫn có sự trợ giúp.

Dù thủ đô có lời đồn Mộc Hàm đã rời khỏi Hạ Thiên, vì nàng đã ra nuớc ngoài, cũng có lời đồn Triệu gia đã phủi sạch quan hệ với hắn bây giờ hắn có vẻ giống như không còn chỗ dựa. Nhưng sự thật chứng minh, dù 2 lời đồn kia là sự thật thì Hạ Thiên vẫn rất khó đối phó, vì bên cạnh hắn xuất hiện 1 người phụ nữ xinh đẹp tuyệt sắc mặc quần áo da, người phụ nữ này đang bảo vệ Hạ Thiên.

Người phụ nữ hắc y này không những có thân thủ siêu cường, hơn nữa thân phận cũng không bình thường, nàng giết chết 4 tên cảnh sát trên đường, hơn nữa còn giết 2 tên sát thủ ở khách sạn nhưng không gặp bất kỳ phiền toái gì. Vì 2 sự kiện này lập tức có người áp chế, mà 4 tên cảnh sát cũng bị coi như tội phạm, ngay cả thi thể cũng bị nguời ta đưa đi.

Trình Hạo của Trình gia bây giờ đang nằm trong bệnh viện, 4 tên cảnh sát kia nghe nói là người của Trình gia phái ra, rõ ràng bây giờ Trình gia chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không biết làm gì khác.

Vì vậy mà cả buổi tối hầu như mọi người đều tìm cách nghe ngóng tin tức về người phụ nữ hắc y, cuối cùng cũng như bọn họ mong muốn, thân phận của người phụ nữ kia lộ ra, nhưng cũng vì vậy mà bọn họ thật sự chấn động, vô tình cảm thấy sự việc càng trở nên khó giải quyết.

Người phụ nữ hắc y kia gọi là Mị Nhi, là tổ trưởng Thiên tổ dưới Ám tổ, là cao thủ đệ nhất dưới Ám Hoàng của Ám tổ, mà làm mọi người càng thêm khiếp sợ chính là bọn họ biết được 1 thân phận khác của Hạ Thiên, đó là Ám Hoàng.

Trước đó thật ra thủ đô cũng không có bao người biết được thân phận của Hạ Thiên là Ám Hoàng, nhưng bây giờ mỗi người đều biết. Mà lúc này ai cũng hiểu vì sao Hạ Thiên bị thương nhưng vẫn tùy ý đi lại ở thủ đô và cũng hiểu vì sao Mị Nhi phải bảo vệ Hạ Thiên.

Một vài gia tộc không có thù hận đặc biệt với Hạ Thiên đã bắt đầu bỏ cuộc nửa chừng, vì bọn họ không dám đối kháng với Ám tổ. Tất nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều lùi bước.

- Nhị ca, làm sao bây giờ?

Viên gia, Viên Thế Phong đang cùng thương lượng đối sách với Viên Thế Tài.

- Không phải là 1 con đàn bà thôi sao?

Viên Thế Tài hừ lạnh 1 tiếng:

- Không có gì đáng lo cả.

- Nhưng tiểu tử kia là tổ trưởng Ám tổ, là Ám Hoàng mới, mà Ám tổ không phải chỉ có 1 người.

Viên Thế Phong có chú lo lắng:

- Em nghe nói Ám tổ rất lợi hại.

- Ám tổ là Ám tổ, Hạ Thiên là Hạ Thiên.

Viên Thế Tài khẽ hừ 1 tiếng:

- Ám tổ cũng không phải vệ sĩ tư gia, Mị Nhi kia bảo vệ Hạ Thiên chỉ vì nàng là người của Hạ Thiên, đối với Ám tổ thì bây giờ Hạ Thiên là người thường, còn có tư cách làm Ám Hoàng sao?

- Nhị ca, vậy anh bây giờ tính toán thế nào?

Viên Thế Phong nhịn không được phải hỏi.

- Tạm thời không cần làm gì cả, tất nhiên sẽ có người ra tay.

Viên Thế Tài dùng giọng không nhanh không chậm nói:

- Bây giờ Hạ Thiên chỉ có 1 vệ sĩ lợi hại mà thôi, dù Mị Nhi có lợi hại cũng không bằng Hạ Thiên trước kia, muốn đối phó với cô ta sẽ dễ hơn với Hạ Thiên. Anh tin không phải chỉ có chúng ta biết điều này, vì vậy anh cam đoan ngày mai sẽ có kẻ ra tay.

- Được, chúng ta đợi đến lúc tiểu tử kia đi tìm chết.

Viên Thế Phong khẽ gật đầu, cuối cùng hắn tức giận nói:

- Tiểu tử kia chết thì em nhất định sẽ hốt đám đàn bà của nó.

- Chú đừng nằm mơ.

Viên Thế Tài hừ lạnh 1 tiếng:

- Dù hắn chết thì phụ nữ của hắn vẫn không đến lượt cậu tiếp thu.

Viên Thế Phong tỏ ra sa sút tinh thần, vì hắn biết lời nói của Nhị ca mình là sự thật.

… …

Sáng sớm hôm sau.

Hạ Thiên mở to mắt, hắn thấy gương mặt xinh đẹp của Mị Nhi ở ngay trước mắt, chẳng biết nàng đã lấy kính râm xuống từ khi nào, vì vậy mà gương mặt tuyệt sắc của nàng lộ ra ngoài.

Hạ Thiên nhìn cặp môi anh đào mỏng của Mị Nhi mà trong lòng rung động, sau đó hắn đưa môi tới muốn hôn lén, nhưng đúng lúc này hắn thấy Mị Nhi mở mắt ra.

Hạ Thiên tiến hành được 1 nửa động tác thì không thể không dừng lại, sau đó hắn cười sáng lạn với Mị Nhi:

- Vợ Mị Nhi, sao chị thức dậy nhanh như vậy?

- Tôi có thói quen dậy sớm.

Mị Nhi khẽ trả lời, nàng cũng không nói cho Hạ Thiên, thật ra cả đêm qua nàng không ngủ.

- Vợ Mị Nhi, chúng ta thương lượng 1 chuyện được không?

Hạ Thiên chân thành nói.

- Chuyện gì?

Mị Nhi có chút kỳ quái, đồng thời cũng có chút mất tự nhiên, người này muốn thương lượng với nàng thì cần phải ghé sát vậy sao? Chỉ còn cách 2 centimét là bọn họ đối miệng với nhau rồi.

- Cho tôi hôn 1 cái được không?

Hạ Thiên nghiêm trang hỏi.

Nhưng Hạ Thiên vừa nói xong thì cơ thể đã bay lên, sau đó rơi xuống giường, thì ra hắn bị Mị Nhi ném lên.

Mị Nhi cũng không phải tức giận vì Hạ Thiên muốn hôn mình, người này rất háo sắc, hắn muốn chiếm tiện nghi của nàng cũng không có gì là lạ. Vấn đề là người này muốn chiếm thì cứ trực tiếp hôn xuống, nàng sẽ không quá coi trọng, nhưng vấn đề là hắn cứ chăm chú hỏi nàng, làm nàng không nhịn được phải ném hắn lên giường.

Mị Nhi cũng lập tức đứng lên đi về phía toilet.

- Đúng là keo kiệt, tôi phát hiện vợ Mị Nhi mới thật sự là quỷ keo kiệt, thậm chí còn keo kiệt hơn cả vợ quỷ keo kiệt.

Hạ Thiên lầm bầm nói.

Vài phút sau Mị Nhi từ trong nhà vệ sinh đi ra, nàng nhìn Hạ Thiên nằm trên giường rồi mở miệng nói:

- Đi xuống lầu ăn sáng thôi.

- Được.

Hạ Thiên ngồi thẳng lên.

Hai người nhanh chóng ra khỏi phòng, nhưng Hạ Thiên phát hiện lần này muốn ôm eo thì bị nàng tránh ra, xem ra lần này nàng thật sự tức giận.

Hai người đi thang máy xuống lầu 1, sau đó đi vào nhà hàng, khuôn viên của nhà hàng rất lớn, lúc này còn sớm, có lẽ nhiều người còn căn bản chưa ngủ dậy, tất nhiên cũng chưa chắc bọn họ sẽ đều xuống đây dùng cơm.

Sau khi ăn sáng xong thì Hạ Thiên phát hiện Mị Nhi cũng thích ăn 1 thứ, đó là bánh bao hấp.

- Tôi cảm thấy bánh bao lớn ăn ngon hơn.

Hạ Thiên thầm nghĩ, đồng thời không khỏi nhìn về phía bộ vị lồi ra của Mị Nhi, đó là bánh bao lớn thơm ngào ngạt, đúng là muốn lên cắn 1 cái.

- Hôm nay cậu muốn đi đâu?

Mị Nhi mở miệng hỏi.

- Vợ Mị Nhi, chị có địa phương nào đặc biệt không?

Hạ Thiên hỏi ngược lại.

- Không.

Mị Nhi trả lời không chút do dự.

Hạ Thiên chợt mơ hồ:

- Vợ Mị Nhi, chẳng lẽ chị không thích chỗ nào sao?

- Tôi không biết tôi thích gì.

Mị Nhi nhàn nhạt trả lời.

Hạ Thiên chợt không biết nên nói gì cho phải, 1 lúc lâu sau hắn mới mở miệng:

- Vợ Mị Nhi, không bằng chúng ta về phòng, tôi có 1 loại võ công tâm pháp muốn dạy chị.

Mị Nhi cũng không nói lời nào mà xoay người đi vào thang máy, 1 lúc sau 2 người vào phòng, nhưng cửa phòng vừa mở ra thì 1 tiếng nổ lớn vang lên.

Khi Hạ Thiên được Mị Nhi ôm nhảy ra xa, Hạ Thiên không khỏi mắng 1 câu:

- Tôi hận kẻ phát minh ra bom.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.