- Tôi không phải bạn bè của Hạ Thiên.
Ninh Khiết căm giận nói:
- Các người muốn tìm hắn cũng đừng tìm tôi làm gì.
- Mặc kệ cô có phải là bạn của Hạ thần y hay không, chúng tôi vẫn muốn mời cô một bữa cơm.
Thường Vinh rõ ràng không muốn bỏ qua.
- Chú Vinh, nói nhiều với cô ta làm gì, cô ấy không muốn đi, bắt đi là được.
Một người đàn ông trẻ tuổi sau lưng Thường Vinh dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
- Đúng vậy, chú Vinh, chú nói một lời đi, chúng cháu sẽ ra tay.
Một người đàn ông còn lại cũng phụ họa.
- Các người có đi không? Nếu không tôi báo cảnh sát.
Ba người kia vừa đấm vừa xoa không hù dọa được Ninh Khiết, lúc này nàng cầm lấy điện thoại muốn gọi 110.
Vẻ mặt Thường Vinh cuối cùng cũng không thể nhìn khá hơn:
- Cần gì phải làm tuyệt tình như vậy? Chúng tôi thật lòng chỉ muốn gặp mặt Hạ thần y bạn của cô mà thôi.
- Tôi đã nói hắn ta không phải là bạn tôi.
Ninh Khiết không thể nhịn được mà hét lớn lên:
- Đầu óc các người có vấn đề sao? Các người muốn tôi nói bao nhiêu lần mới hiểu đây?
Cuối cùng Thường Vinh cũng tỏ ra tức giận, hắn thật sự muốn nói, đúng lúc này ngoài cửa truyền đến một âm thanh:
- Đúng vậy, đúng là đầu óc có vấn đề, cô gái nhỏ mọn và cận nặng này đâu tính là bạn của tôi.
Ninh Khiết nghe được âm thanh kia vốn đang tức giận lại càng triệt để bùng phát, nàng rống lên:
- Cái gì, anh nói gì, tôi là loại nhỏ mọn sao?
- Tôi ăn của cô có vài thứ mà cô đã tức giận đến mức đập đầu vào tường, như vậy chẳng phải nhỏ mọn sao?
Người xuất hiện trước cổng văn phòng công ty chính là Hạ Thiên, hắn lười biếng đón lời Ninh Khiết, sau đó hắn kéo Mộc Hàm đi về phía Ninh Khiết.
- Tôi không phải đâm đầu vào tường, tôi chỉ là vấp ngã.
Ninh Khiết rất khó hiểu, mình sao lại xui xẻo như vậy, sao lại quen biết một tên khốn kiếp thế này?
- Dù sao cũng chẳng khác biệt gì.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Ninh Khiết rất tức giận, điều này mà chẳng khác gì nhau sao? Ngã đập đầu vào tường là bị động, trực tiếp đập vào mới là chủ động, đây căn bản không phải là một sự việc.
Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện làm cho Thường Vinh có chút bất mãn, nhưng khi thấy Hạ Thiên thì trên mặt lại lộ ra vẻ vui sướng, hắn dùng ánh mắt khách khí nhìn Hạ Thiên:
- Xin hỏi cậu là Hạ Thiên Hạ thần y phải không?
- Đúng vậy, tôi là Hạ Thiên, là thần y.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn nhìn Ninh Khiết:
- Này, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô... ....
- Hạ thần y, tôi muốn mời cậu... ....
Thường Vinh lúc này mở miệng nói.
- Này, đừng làm phiền tôi, bây giờ tôi không có thời gian, có việc gì để sau này hẵng nói.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Thường Vinh.
Thường Vinh chợt ngẩn ngơ, thái độ của Hạ Thiên làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn, mà hai người đàn ông trẻ tuổi ở phía sau lại nổi giận, một người tiến lên một bước tức giận quát:
- Sao cậu nói chuyện với chú Vinh như vậy?
Người đàn ông còn lại cũng nói:
- Chú Vinh của chúng tôi tự mình đến mời cậu xem bệnh, như vậy đã đủ nể mặt, cậu không cần phải quá kiêu ngạo không biết xấu hổ... ....
- Bốp.
Một cái tát trong trẻo vang lên, người đàn ông kia còn chưa nói xong thì đã dùng tay vuốt gò má, hắn dùng nsh mắt khó tin nhìn Mộc Hàm ở bên cạnh Hạ Thiên, vì người vừa cho hắn ăn tát chính là Mộc Hàm.
- Anh không có tư cách lớn lối với chồng tôi.
Mộc Hàm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông:
- Thường Đông Lâm dạy bảo các người như vậy sao?
Người đàn ông trẻ tuổi bị đánh vốn cực kỳ tức giận, nhưng hắn đang định mở miệng mắng người thì đột nhiên nghe Mộc Hàm mở miệng nói ra ba chữ Thường Đông Lâm, vì vậy mà vẻ mặt không khỏi biến đổi, hắn không biết nghĩ đến vấn đề gì mà chẳng dám mở miệng.
Vẻ mặt Thường Vinh cũng biến đổi, hắn nhìn Mộc Hàm, giọng nói chợt trở nên cực kỳ cung kính:
- Xin hỏi tiểu thư tên gọi là gì? Cô biết chú Lâm sao?
- Tôi là Mộc Hàm, trước tiên anh nên về hỏi Thường Đông Lâm xem tôi là ai.
Mộc Hàm lạnh lùng nói:
- Mặc kệ các người tìm chồng tôi làm gì, bây giờ tốt nhất là lập tức bỏ đi, chồng tôi bây giờ rất bận rộn, sẽ không quan tâm đến các người.
Vẻ mặt Thường Vinh chợt biến đổi vài lượt, sau đó hắn khẽ cắn môi và gật đầu:
- Được rồi Hạ thần y, chúng tôi cáo từ trước.
Rõ ràng Mộc Hàm nói vài câu đã làm Thường Vinh hoảng sợ, hắn nói xong thì lập tức dẫn theo hai người đàn ông bỏ đi, hắn cần phải về tìm hiểu rõ tình huống.
Lúc này Hạ Thiên cũng nhìn Ninh Khiết và hỏi một câu:
- Tiểu Khí Quỷ, chi có nghe tôi nói gì không vậy?
- Tôi không phải là Tiểu Khí Quỷ.
Ninh Khiết trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng thở phì phò nói. Tên khốn nạn này đúng là đáng giận, hắn ăn sạch tất cả những thứ gì có thể ăn trong nhà nàng, bây giờ còn nói nàng này nọ nữa sao?
- Được rồi, coi như cô không phải là Tiểu Khí Quỷ.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tôi muốn chữa bệnh cho chị, chị thấy thế nào?
- Không thể nào... ....
Ninh Khiết đã vô thức cảm thấy không tốt, nhưng nàng cũng có phản ứng:
- Cậu...Cậu nói gì? Cậu muốn chữa bệnh cho tôi sao?
- Đúng vậy, nếu chị không muốn bị cận và chân cà thọt thì để tôi chữa cho.
Hạ Thiên gật đầu nói.
- Cậu...Cậu cố ý đến đây là để chữa bệnh cho tôi sao?
Ninh Khiết có vẻ không nghĩ ra, tên ghê tởm kia có lòng tốt như vậy sao?
Trước đó Ninh Khiết không tin y thuật của Hạ Thiên, nhưng bây giờ nàng nghe nhiều người nói hắn là thần y, hơn nữa nàng còn xem được đoạn phim trên inte, nàng thật sự đã tin.
- Đúng vậy, nếu không chị nghĩ rằng tôi buồn quá chạy đến đây chơi sao?
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói, nếu không vì nguyên nhân nào đó thì hắn sẽ không tìm đến Ninh Khiết, người này đeo kính dày cả mét, hai chân lại cà thọt, căn bản là quá xấu, hắn không có hứng thú.
- Sao cậu có hảo tâm như vậy?
Ninh Khiết đơn giản nghĩ mãi mà không rõ, vì vậy nàng dứt khoát hỏi ngay.
Hạ Thiên cảm thấy rất kỳ quái:
- Tôi có nói tôi hảo tâm sao? Tôi trị bệnh vì muốn lấy chị làm vật thí nghiệm để áp dụng một phương pháp mới, có chút nguy hiểm.
- Cậu lấy tôi làm vật thí nghiệm?
Ninh Khiết lập tức nổi giận, người này quả nhiên không ra gì.
- Tất nhiên là bắt chị làm vật thí nghiệm, chẳng lẽ tôi phải dùng vợ mình làm thí nghiệm sao?
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên.
- Cậu...Cậu...Sao cậu vô sỉ như vậy?
Ninh Khiết lập tức bị chọc giận, người này sao lại như vậy, muốn bắt người ta làm vật thí nghiệm mà hào hùng như vậy sao?
- Này, tôi vô sỉ sao? Như vậy cô cũng có lợi, cô sẽ hết cận, hai chân cũng hết thọt, sau đó cô có thể là đại mỹ nữ, nói không chừng may mắn còn được làm vợ tôi.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Chuyện tốt như vậy, nào phải người nào cũng gặp được.
Ninh Khiết không còn gì để nói, người này đúng là không phải vô sỉ bình thường, nhưng nàng vẫn động tâm, ánh mắt nàng có thể tốt hẳn lên, chân của nàng có thể hết thọt sao