- Có một Tống Ngọc Mị rất đẹp, trên người có rất nhiều tơ đen, chị biết cô ấy không?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Mị mà hỏi.
- Không biết.
Lần này Tống Ngọc Mị trả lời rất nhanh, vẻ mặt hình như cũng không có biến đổi.
- À, thì ra là vậy.
Hạ Thiên có chút thất vọng, sau đó hắn tiếp tục hỏi một câu:
- Vậy chị có đồng ý làm vợ tôi không?
- Không muốn.
Tống Ngọc Mị vẫn trả lời không chút do dự, đầu óc của người này có vấn đề sao?
Hạ Thiên nhìn càng thêm thất vọng:
- Như vậy sao? Vậy thì tôi đi trước.
Hạ Thiên nói là đi, chỉ sau khoảnh khắc đã cách Tống Ngọc Mị hơn mười mét. Đúng lúc này Tống Ngọc Mị lại nhìn thấy một người đẹp tóc vàng tiến lên đón Hạ Thiên, ngay sau đó vẻ mặt nàng chợt biến đổi, đây không phải là Mộc Hàm cùng nằm trong bốn đóa hoa thủ đô với nàng sao?
Khi thấy Mộc Hàm ôm cánh tay của Hạ Thiên rất thân mật thì trong lòng Tống Ngọc Mị càng thêm kinh ngạc, đây rốt cuộc là ai, sao có quan hệ thân mật với Mộc Hàm như vậy?
Đám nam sinh đại học Bắc kinh lại càng căm phẫn, tên kia là ai, vừa rồi sàm sỡ với nữ thần của bọn họ, bây giờ lại thòi đâu ra một người bạn gái rất đẹp, hơn nữa còn là tóc vàng.
- Chồng, tình huống thế nào?
Mộc Hàm khẽ hỏi, vừa rồi nàng đứng ở khá xa nên không nghe được lời nói giữa Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị, nhưng nàng thấy rõ Hạ Thiên ôm Tống Ngọc Mị, chẳng qua nàng không biết chồng mình cưỡng ép người ta hay Tống Ngọc Mị muốn được vuốt ve, tất nhiên nàng cảm thấy khả năng trước là cao hơn hẳn.
- À, chị ấy có vẻ giống như không biết võ công, hình như không có quan hệ gì với Tống Ngọc Mị kia.
Hạ Thiên thuận miệng nói, vừa rồi hắn đã ôm Tống Ngọc Mị hơn chục giây không phải chỉ để kiểm nghiệm dáng người có tốt hay không, đồng thời cũng muốn xem Tống Ngọc Mị này có giống Tống Ngọc Mị kia hay không. Vì thế mà hắn phát hiện ra Tống Ngọc Mị này căn bản không biết võ công, thậm chí cơ thể còn khá yếu ớt.
- Vậy cô ấy không phải người cậu cần tìm sao?
Mộc Hàm không khỏi hỏi.
- Cũng không hẳn là như vậy.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Chị ấy biết Tống Ngọc Mị kia, hơn nữa quan hệ hai bên là rất sâu.
- Sao?
Mộc Hàm có chút kỳ quái:
- Chồng, sao cậu biết?
- Đơn giản thôi, vừa rồi khi tôi hỏi chị ấy có biết Tống Ngọc Mị kia hay không, nhịp tim của chị ấy chợt tăng lên rất nhiều.
Hạ Thiên gần đây rất thính, những biến hóa của nhịp tim Tống Ngọc Mị hắn biết rất rõ ràng.
- Chồng, vậy cậu định làm thế nào?
Mộc Hàm thật ra cũng không biết tình huống cụ thể của Tống Ngọc Mị còn lại là thế nào, Hạ Thiên chưa nói, nàng cũng không hỏi.
Hạ Thiên không nói gì, hắn đột nhiên vung tay lên, một luồng hàn tinh từ trong tay hắn phóng vào người tên vệ sĩ của Tống Ngọc Mị, sau đó hắn ôm eo Mộc Hàm rồi hôn lên bờ môi đỏ mọng.
Mộc Hàm có chút cảm giác ngoài ý muốn với hành động đột ngột của Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ ôm lấy Hạ Thiên rồi phối hợp lại rất nhiệt liệt.
Đám nam sinh ở bên kia dùng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn Hạ Thiên, tên khốn kia rõ ràng là khoe khoang trần trụi.
Lúc này Tống Ngọc Mị cũng nhìn Hạ Thiên, nàng có chút tức giận, người kia vừa rồi đã ôm nàng, hơn nữa còn hỏi nàng có muốn làm vợ hắn không. Bây giờ hắn hôn một người đẹp khác rất cuồng nhiệt trước mặt nàng, đây chẳng phải rất thái quá sao?
Đúng lúc này có bóng người lóe lên, một người đàn ông xuất hiện trước mặt Tống Ngọc Mị rồi khẽ hỏi:
- Cô không sao chứ?
Người này là vệ sĩ của Tống Ngọc Mị, vừa rồi hắn ngồi ở bên kia không nhúc nhích, bây giờ hắn phát hiện mình có thể cử động, vì vậy lập tức tiến đến trước mặt Tống Ngọc Mị.
- Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?
Tống Ngọc Mị dùng giọng không vui hỏi.
- Tôi cũng không biết rõ, nhưng có lẽ là Hạ Thiên kia đã đánh lén tôi.
Người đàn ông có chút hổ thẹn.
Tống Ngọc Mị có chút kỳ quái:
- Nghe giọng điệu của anh thì hình như có biết Hạ Thiên?
- Gần đây Hạ Thiên rất nổi tiếng ở thủ đô, được vinh danh là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ, y thuật quá mức siêu phàm.
Người đàn ông khẽ nói:
- Vài ngày trước hắn còn xâm nhập vào chỗ ở của tiểu thư, lúc này Thiên tỷ đang cho tất cả Tống gia điều ta lai lịch của tiểu tử kia, tuy còn không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng có lẽ vì tiểu thư rất coi trọng tiểu tử kia.
- Thì ra là thế.
Tống Ngọc Mị gật đầu, nàng lúc này mới hiểu, thì ra tên Hạ Thiên kia có lai lịch không tầm thường.
- Người này còn chạy thoát trong tay tiểu thư, hơn nữa tiểu thư cũng phải nhận chút thiệt thòi, bây giờ hắn đang theo dõi cô, vì vậy cô nên cẩn thận hơn một chút.
Người đàn ông còn nói thêm.
- Tôi biết rồi.
Tống Ngọc Mị nói, sau đó nàng phất tay:
- Anh về vị trí trước đi.
- Được.
Người đàn ông lách mình bỏ đi.
Tống Ngọc Mị lại ngồi bên hồ, nàng lấy ra Thiên Đạo Kinh, bộ dạng vẫn như thường, vẫn điềm nhiên đọc sách.
Khoảnh khắc này Hạ Thiên cuối cùng cũng dừng nụ hôn với hắn, sau đó hắn thầm nói một câu:
- Tại sao lại là tiểu thư đại tiểu thư gì kia?
- Chồng, cậu đang nói gì vậy?
Mộc Hàm bị Hạ Thiên hôn đến mức gương mặt đỏ bừng và thân thể mềm nhũn, lúc này nàng lại cảm thấy có chút chóng mặt, cũng không hiểu rõ lời nói của Hạ Thiên.
- Vợ, chị có biết nhà Tống Ngọc Mị ở đâu không?
Hạ Thiên hỏi.
- Biết.
Mộc Hàm đã thanh tỉnh hơn:
- Chồng, cậu muốn đi đến nhà cô ấy sao?
- À, tạm thời cũng chưa cần, để sau này xem đã.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi lắc đầu, hắn đánh không lại Tống Ngọc Mị kia, vì vậy tạm thời không nghĩ ra biện pháp đối phó. Dù trước đó hắn đã dùng ngân châm tác động lên người nàn, theo lý mà nói thì vài ngày nữa nàng sẽ chết, nhưng hắn cảm thấy nàng có thể đột nhiên phục hồi công lực và ra tay, như vậy chỉ sợ sẽ chẳng thể giết chết được.
- Chồng, bây giờ chúng ta về nhà sao?
Mộc Hàm lại hỏi.
- Về thôi, chỗ này chẳng còn gì vui.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn kéo Mộc Hàm bỏ đi.
Sau khi Mộc Hàm và Hạ Thiên bỏ đi không được bao lâu, Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng đứng lên rồi rời khỏi hồ không tên.
... ....
Thành phố Giang Hả.
Tòa nhà Hải Giang, tổng bộ tập đoàn Thiên Nam, văn phòng chủ tịch.
Diệp Mộng Oánh đang xem một trang web, bên trong là tin tức về Hạ Thiên, đệ nhất thần y vang danh thủ đô, tin tức này truyền khắp cả nước. Lúc này không có người can thiệp nên danh tiếng của Hạ Thiên có thể nói là nổi như cồn.
Diệp Mộng Oánh vốn cũng không biét những điều này, nhưng phụ tá Chu Cầm lại biết, nàng biết rõ quan hệ giữa Diệp Mộng Oánh với hạ thiên, vì vậy mới báo lại cho Diệp Mộng Oánh.
- Chủ tịch Diệp.
Đúng lúc này Chu Cầm đi đến:
- Mai Nhược Đình của nhà máy dược liệu Liễu Thị muốn gặp, có cho vào không