Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 882: Chương 882: Vương giả quay về.






Kiều gia, trong phòng khách biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.

- Lưu manh Hạ Thiên đúng là không ra gì, về Giang Hải mà không đến tìm Kiều tiểu thư trước tiên, ngược lại còn đi lêu lổng với người phụ nữ khác.

Kiều Phượng Nhi căm giận nói.

- Này Kiều Phượng Nhi, Kiều tiểu thư không quan tâm, sao bạn cứ quan tâm làm gì? Người khác không biết còn tưởng bạn đang ghen.

Kiều Hoàng Nhi nhịn không được phải nhắc nhở một câu.

- Hoàng Nhi, bạn đừng nói lung tung, chỉ có quỷ mới ghen, nhưng Kiều tiểu thư không quan tâm thì mình càng giận.

Kiều Phượng Nhi ra vẻ tức giận khó nhịn:

- Bạn nói xem Kiều tiểu thư có tốt với lưu manh hay không, cũng không cản lưu manh kia tìm vợ bé bên ngoài, còn cung cấp chỗ ăn ở cho đám vợ bé đó. Nhưng lưu manh thì sao? Vừa về đến nhà đã đến tìm vợ bé, cũng không thèm điện thoại cho Kiều tiểu thư, đúng là lương tâm vứt cho chó ăn.

- Sở Dao người ta bị tống giam, Hạ Thiên đi cứu cô ấy trước cũng là bình thường.

Kiều Hoàng Nhi cảm thấy điều này rất bình thường.

- Này, Hoàng Nhi, sao bạn lại giúp lưu manh Hạ Thiên nói chuyện? Bạn không yêu hắn rồi đấy chứ?

Kiều Phượng Nhi bất mãn nói.

- Bạn mới yêu hắn.

Kiều Hoàng Nhi trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Mỗi lần cậu đều mắng Hạ Thiên người ta như oán phụ, người ta nói yêu nhau lắm cắn nhau đau, chính là như vậy.

Kiều Hoàng Nhi cũng không tạo cơ hội cho Kiều Phượng Nhi phản bác, nàng đứng dậy đi lên lầu:

- Mình đến phòng của tiểu thư, bạn cứ ngồi đây mắng Hạ Thiên.

Kiều Hoàng Nhi vừa đi thì Kiều Phượng Nhi thật sự tiếp tục mắng Hạ Thiên:

- Hạ Thiên lưu manh đáng chết, không có tính người...

Kiều Phượng Nhi mới mắng vài câu thì sau lưng chợt vang lên một âm thanh cực kỳ quen thuộc:

- Này, không biết mắng người sau lưng là rất xấu sao?

- Trời!

Kiều Phượng Nhi lập tức kêu lên sợ hãi, nàng xoay người:

- Anh...Anh...Anh về từ khi nào?

Người đột nhiên xuất hiện chính là Hạ Thiên, hắn đang nắm tay Vương Tiểu Nha đi vào, còn những vệ sĩ của Vương Tiểu Nha thì không vào, bọn họ ở bên ngoài biệt thự.

- Cô cũng không phải là vợ tôi, cô quan tâm tôi về khi nào làm gì?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Cô vừa mắng tôi, nhưng bây giờ tôi đang bận, không có thời gian so đo với cô, cô đừng quấy rầy tôi.

Hạ Thiên nói xong thì kéo Vương Tiểu Nha lên lầu, sau đó đi vào phòng ngủ của mình rồi đóng cửa lại.

- Trời ạ, lưu manh này bây giờ còn không buông tha cho bé gái sao? Còn giữa ban ngày ban mặt, đúng là, chán ghét, lưu manh chết tiệt, không biết xấu hổ...

Kiều Phượng Nhi thấy được tình cảnh như vậy thì chợt sững sốt, sau đó nàng bắt đầu mắng ầm lên. Sau khi mắng xong thì nàng chợt phát hiện cửa phòng Hạ Thiên mở ra, nàng thấy một luồng ngân quang phóng về phía mình, đến khi nàng kịp phản ứng thì đã quá muộn, nàng phát hiện mình không thể động đây, nàng chỉ có thể ngồi trên ghế sa lông như tượng.

- Lưu manh đáng chết dám đánh lén mình...

Kiều Phượng Nhi thầm mắng trong lòng, nhưng nàng chỉ có thể mắng thầm, vì nàng có mắng thế nào thì cũng không phát ra âm thanh, tất nhiên người ta sẽ không nghe thấy gì.

Hơn một tháng trước Hạ Thiên rời khỏi Giang Hải thì người biết được cũng không nhiều, hôm nay hắn quay về, chỉ một giờ sau toàn thành phố Giang Hải đã có rất ít người không biết.

Đối với người Sở gia, những ngày qua bọn họ cảm thấy có chút ngột ngạt, là bá chủ giang hồ Giang Hải, thực tế Đại tiểu thư Sở Dao bị người ta khống chế nhưng không làm gì được, lại bị cảnh sát chụp về trại. Tuy Đại tiểu thư giết chết một cảnh sát trước mặt nhiều người, nói theo lý thì bị bắt chỉ là lẽ thường, nhưng điều này cũng làm cho bọn họ mất mặt.

Không lâu trước đó, nếu là côn đồ gặp được người của Sở gia sẽ cực kỳ tôn kính, cả đám gọi đại ca, còn hy vọng có tể tiến vào trong hàng ngũ. Nhưng những ngày qua gặp lại đám côn đồ thì thái độ của chúng xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, điều này làm cho đám người Sở gia cảm thấy rất ngột ngạt. Đáng tiếc là bọn họ không có biện pháp, dù Sở gia có lợi hại thì cũng chỉ là giang hồ, làm việc chỉ có thể âm thầm trong bóng tối, những chuyện phạm pháp đã làm không ít, nhưng trước nay chưa từng phát sinh sự việc giết chết một cảnh sát trước mặt bao người, vì vậy Sở gia khó thể cứu Đại tiểu thư Sở Dao ra ngoài.

Nhưng hôm nay một tin tức phấn chấn truyền đến, Hạ Thiên đã về, Thiên ca trong truyền thuyết đã về đến Giang Hải, sau đó Thiên ca làm ra một chuyên mà khó ai tưởng được. Hắn trực tiếp đến trại tạm giam đưa Đại tiểu thư ra ngoài, người trong trại không ai dám ngăn cản.

Khi nghe được tin tức này thì người Sở gia đều cảm thấy Hạ Thiên quá kiêu ngạo, đồng thời bọn họ cũng cảm thấy giải hận, những cảm giác ngột ngạt khó hiểu những ngày qua đã tan biến. Lúc này bọn họ hận không thể truyền tin cho tất cả, vì vậy mà tin tức Hạ Thiên quay về đã được truyền đi cực nhanh.

- Biết cái gì gọi là vương giả quay về chưa? Đây là vương giả quay về, thành phố Giang Hải là thiên hạ của Thiên ca, Sở đại tiểu thư chúng ta là phụ nữ của Thiên ca, dù giết chết một tên cảnh sát thì sao? Con bà nó, có chuyện gì chứ?

Đám người khoác lác bên ngoài như vậy, rõ ràng là không an phận.

Nếu nói theo phương diện nào đó, người này cũng không tính là nói khoác, rất nhiều người biết Giang Hải thật sự là thiên hạ của Hạ Thiên, hắn quay về thật sự là vương giả quay về, nói vậy cũng không quá.

Nhưng đối với một số người thì Hạ Thiên quay về chưa hẳn là tin tức tốt.

Lúc này trong san vận động của trường đại học Giang Hải, có một số người đang đá bóng, trên khán đài có một nam một nữ, bọn họ đang xem đá bóng, thực tế lại đang nhỏ to nghị luận.

Một nam một nữ này không phải là ai khác, chính là Masako Kimura và Sơn Hạ Cương đến từ tokyo Nhật Bản, còn có Kim Dân Hạo đến từ Hàn Quốc.

- Tiểu thư, Hạ Thiên đã quay về, Sở Dao đã được hắn cứu ra, tên vệ sĩ bị thương trong bệnh viện cũng đã được hắn cứu tỉnh, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?

Kim Dân Hạo khẽ hỏi.

- Chúng ta là sinh viên, chỉ cần lo học tập là được.

Masako Kimura thản nhiên nói.

- Nhưng, tiểu thư, cô không muốn báo thù sao?

Kim Dân Hạo không nhịn được nói.

- Hạ Thiên vừa về, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ vợ mình rất chặt, lúc này ra tay chỉ có tác dụng ngược, vì vậy chúng ta cần kiên nhẫn chờ đợi, tìm kiếm cơ hội.

Trong mắt Masako Kimura lóe lên cái nhìn hận thù nhưng giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh:

- Tôi không đánh giá thấp Hạ Thiên nhưng đánh giá thấp phụ nữ của hắn, Sở Dao đáng lý phải chết lại may mắn giết chết tên cảnh sát kia, nếu không thì tên cảnh sát sẽ để lộ hành tung của chúng ta, chuyện lần này cho thấy hành động của chúng ta vẫn có khe hở, cần phải càng thêm cẩn thận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.