Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 664: Chương 664: Xài tiền của người khác thì không đau lòng.






- Hừ, đừng nói đùa, đây là mười triệu, dù đem cô ấy bán đi cũng không đáng giá như vậy, đừng nói chỉ làm sính lễ.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn nghiêm trang nói:

- Đúng vậy, đây là sính lễ.

- À, tốt quá.

Vân Tiểu Đông dùng hai tay ôm một mớ tiền nói:

- Mẹ, chúng ta phát tài rồi.

Chu Hoa thấy tình cảnh như vậy mà không khỏi cảm thán, thần y chết tiệt này đúng là quá phóng khoáng, tuy hắn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, nhưng hắn sẽ không đưa ra nhiêu đó tiền cho một con đàn bà.

- Đúng là xài tiền người khác thì không đau lòng.

Hạ Thiên không đau lòng, Chu Hoa thì thật sự đau lòng, tiền này vốn là của hắn, nếu chơi ngôi sao ca sĩ, ít nhất cũng đủ rong chơi với chục em.

Chu Hoa nhìn Vân Thanh mà cảm thấy tiền này thật sự có giá trị, luật sư này rất xinh đẹp, dáng người ngon ăn, điện nước đầy đủ, trước nhọn sau cong, tuyệt đối không kém ngôi sao. Hơn nữa luật sư này lại là loại phụ nữ đàng hoàng, khá hơn rất nhiều so với đám ngôi sao ăn tạp. Vì vậy mà lúc này Chu Hoa đã có chút hối hận, nếu sớm biết như vậy thì hắn sẽ ngoan ngoãn trả thù lao, sau đó lấy tiền ra chơi luật sư, như vậy sẽ lời hơn.

Ánh mắt hai tên vệ sĩ ở phía sau Chu Hoa lại càng nóng bỏng, bọn họ đi theo Chu Hoa cũng không phải ngày một ngày hai, cũng chẳng phải chưa từng thấy tiền, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được nhiều tiền như vậy.

- Tiểu Đông, đừng làm rộn, bỏ tiền đó ra.

Vân Thanh nói.

- Mẹ, đây là tiền của chúng ta, sao phải buông ra?

Vân Tiểu Đông mở to mắt, vẻ mặt rất khó hiểu.

- Đừng làm loạn, đây không phải tiền của chúng ta.

Vân Thanh khẽ quát, nói đùa sao, nàng cũng không dám thu số tiền này, đây là mười triệu, nàng tuy lương cao hơn hẳn người thường nhưng mỗi năm cũng chỉ có được vài trăm ngàn. Tuy luật sư ngẫu nhiên cũng kiếm được số tiền lớn, nhưng nàng nghĩ rằng mình sẽ phải mất hơn mười năm mới có được mười triệu, nếu nói nàng không động lòng thì là giả, nhưng nàng biết nếu lấy số tiền kia thì sợ rằng sẽ trở thành tình nhân cho Hạ Thiên.

- Mẹ, đây là tiền của chú xấu xa đưa cho mẹ, tất nhiên sẽ là của chúng ta.

Vân Tiểu Đông rất hùng hồn:

- Chú xấu xa muốn mẹ làm vợ, tất nhiên chú ấy phải đưa sính lễ. Hơn nữa mẹ đã đồng ý làm vợ chú ấy, sao không thu tiền? Trên tivi nói, nếu phụ nữ không thu tiền thì đàn ông sẽ nghĩ rằng nàng không đáng tiền.

- Con nói bậy bạ gì đó?

Vân Thanh tức giận nói:

- Sau này không cho phép con xem những thứ tầm bậy trên ti vi nữa.

Vân Thanh bây giờ sinh ra một loại xúc động mới, nàng cảm thấy một Vân Tiểu Đông tinh khiết bị những chương trình trời ơi kia độc hại, nếu không thì nàng là một cô bé, soa có thể biết được những vấn đề kia? Nàng nói đến những vấn đề của người lớn, như vậy là không được.

- Mẹ, thường ngày mẹ đều không có ở nhà, cũng không có thời gian đưa con ra ngoài chơi, tất nhiên con cũng chỉ có thể xem ti vi mà thôi.

Vân Tiểu Đông có chút uất ức:

- Mẹ xem, bây giờ chú xấu xa cho chúng ta nhiều tiền như vậy, mẹ mà nhận thì khỏi cần ra ngoài kiếm tiền, có thể ở nhà với con, như vậy sẽ có nhiều thời gian chơi đùa với con hơn.

Vân Thanh lúc này không biết phải nói sao cho phải, nàng biết mình bận rộn, thời gian cùng chơi đùa với Vân Tiểu Đông là rất ít, dù có Lê An ở nhà, nhưng dù sao Lê An cũng là một cô gái nông thông, có rất nhiều chuyện không hiểu. Lê An cũng chỉ có thể chăm sóc cho Vân Tiểu Đông, vì vậy bình thường Vân Tiểu Đông ở nhà chỉ biết xem ti vi, nhưng điều này cũng không có biện pháp, ai bảo Vân Thanh phải đi làm kiếm tiền, nếu không sao có thể nuôi gia đình?

- Tiểu Đông, sau này mẹ sẽ dành nhiều thời gian cho con, nhưng số tiền này không phải là của chúng ta.

Vân Thanh đến bên cạnh Vân Tiểu Đông nói.

- Nhưng chú xấu xa không phải cho mẹ sao?

Vân Tiểu Đông nhìn Hạ Thiên:

- Chú xấu xa, chú nói với mẹ đi, có phải tiền này là của chúng ta không?

- Đúng vậy, là của các người.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Mẹ nghe thấy chưa, chú xấu xa đã nói rõ rồi đấy.

Vân Tiểu Đông rõ ràng rất muốn số tiền này, thật ra nàng còn nhỏ, cũng không có bao nhiêu quan điểm về tiền. Nàng chỉ biết có nhiều tiền thì sau này mẹ không cần phải đi làm, vì vậy nàng ôm tiền mà chẳng chịu buông tay.

Vân Thanh dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, nàng cảm thấy người này căn bản là kẻ châm ngòi thuốc nổ, xem ra nàng muốn giải quyết vấn đề thì trước tiên phải giải quyết hắn mới được.

- Cậu theo tôi đến đây.

Vân Thanh kéo Hạ Thiên đi vào một gian phòng đối diện, trước tiên nàng có một chuyện muốn nói rõ với Hạ Thiên.

- Điều này...Hạ thần y... ....

Khi thấy Hạ Thiên chuẩn bị đi vào một gian phòng khác thì Chu Hoa không khỏi hô lên một câu.

- Làm gì vậy?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Chu Hoa:

- Sao chú còn ở đây?

- Điều này...Hạ thần y, tay của tôi, không biết anh có thể... ....

Chu Hoa rất cẩn thận, hắn sợ sẽ làm Hạ Thiên nổi giận.

Hạ Thiên cuối cùng cũng nhớ ra vấn đề, hắn tiện tay lấy ra ngân châm đâm hai cái lên tay phải của Chu Hoa, sau đó nói:

- Được rồi, chú đi nhanh, đừng lượn lờ trước mặt vợ anh, nếu không chị ấy sẽ mất vui.

Chu Hoa bóp bóp tay, hắn phát hiện tay của mình đã hồi phục, vì vậy mà cực kỳ vui mừng, sau đó hắn liên tục gật đầu:

- Vâng, vâng, Hạ thần y, tôi đi ngay, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt luật sư Vân.

Chu Hoa vội vàng xoay người bỏ đi, lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là chạy đi thật xa khỏi khu vực có Hạ Thiên và Vân Thanh. Hắn cũng không có ý nghĩ quay lại cướp mười triệu, dù hắn sạt nghiệp cũng không dám.

Lúc này Vân Thanh kéo Hạ Thiên vào phòng rồi thuận tay đóng cửa lại.

- Chị Vân Thanh, chị kéo tôi vào, muốn vào thế giới của riêng hai người sao?

Hạ Thiên cười hì hì hỏi.

- Hạ tiên sinh... ....

Vân Thanh vừa mở miệng thì Hạ Thiên đã cát lời:

- Chị Vân Thanh, chị không nên xưng hô như vậy, tôi đã là chồng chị, bây giờ chị có thể gọi tôi là chồng, tất nhiên chị cũng có thể trực tiếp gọi tên tôi, tôi cũng không ngại.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Được rồi, Hạ Thiên, tôi nhớ tôi đã nói với cậu, tôi đã hơn ba mươi, đúng không?

Vân Thanh không muốn tiếp tục dây dưa trên vấn đề xưng hô, tất nhiên nàng sẽ không thể gọi Hạ Thiên là chồng.

Hạ Thiên khẽ gật đầu:

- Đúng vậy, chị Vân Thanh, chị đã từng nói như vậy, nhưng tôi cũng đã nói, tôi thích phụ nữ lớn tuổi hơn, tôi không ngại chị hơn ba mươi.

- Tôi đã hơn ba mươi, bây giờ còn chưa có đàn ông, cậu không thấy kỳ quái sao?

Vân Thanh cắn răng, tuy nàng cảm thấy nói ra vấn đề này có chút mất tự nhiên, nhưng vì vấn đề giải quyết khúc mắc với Hạ Thiên mà nàng có thể bỏ ra bất kỳ cái giá nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.