Hạ Thiên nói câu đầu không lừa gạt Diệp Mộng Oánh, nhưng câu sau lại là:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, đáng lý ra ngày hôm qua tôi đã đến tìm chị, nhưng vì có chút chuyện xảy ra, vừa rồi vừa muốn đến tìm thì chị điện thoại, chúng ta thật sự là tâm hữu linh tê.
Trợ lý Chu Cầm của Diệp Mộng Oánh lặng lẽ lui ra ngoài, trước đó không lâu Diệp Mộng Oánh từ thủ đô quay về, Chu Cầm chợt phát hiện Diệp Mộng Oánh khác hẳn trước đó, trở nên đẹp hơn, dáng người trưởng thành hơn, cũng có hương vị của phụ nữ. Lúc đó Chu Cầm khẳng định đã có chuyện gì đó xảy ra với Diệp Mộng Oánh ở thủ đô.
Lúc này Chu Cầm nhìn Hạ Thiên, nàng nghe được lời xưng hô của Diệp Mộng Oánh với Hạ Thiên, vì vậy nàng hiểu Diệp tiểu thư này đã bị Hạ thần y đắc thủ. Dù nàng là phụ nữ cũng không khỏi cảm thấy có chút đố kỵ Hạ Thiên, vị Hạ thần y này thật sự có bản lĩnh nhưng cũng quá may mắn, Diệp Mộng Oánh là nữ hào phú thành phố Giang Hải, mới như vậy đã bị hắn nắm vào trong tay, như vậy nửa đời sau của hắn xem như không còn quá nhiều ưu sầu.
Khi thấy Chu Cầm đi ra ngoài đóng cửa lại thì Diệp Mộng Oánh cũng không còn cẩn trọng, nàng dựa lên người Hạ Thiên.
- Cuối cùng cậu cũng về.
Diệp Mộng Oánh có chút vui vẻ:
- Tôi tưởng cậu còn ở lại thủ đô.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, mỗi ngày chị nhớ đến tôi, có phải như vậy làm gầy hẳn ra không?
Hạ Thiên lúc này dùng giọng nghiêm trang hỏi một câu:
- Tôi muốn kiểm tra xem chị có gầy hay không.
- Không gầy.
Diệp Mộng Oánh khẽ cười:
- Bây giờ thân thể tôi rất tốt, có thể ăn có thể ngủ, thậm chí có người hoài nghi tôi mang thai.
Hạ Thiên dùng hai tay lục lọi rất lâu trên người Diệp Mộng Oánh, sau đó hắn cười hì hì nói:
- Đúng là không gầy.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi hỏi một câu:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, bây giờ chị không mang thai, nhưng chị có muốn sinh con không? Nếu chị muốn thì chúng ta hoàn toàn có thể.
- Tôi...Tôi cảm thấy khá tốt, thật ra tôi còn muốn chờ vài năm nữa.
Diệp Mộng Oánh đỏ mặt:
- Nhưng nếu cậu muốn thì tôi hoàn toàn có thể.
- Vậy thì chờ vài năm nữa.
Hạ Thiên trả lời ngay:
- Dù sao bây giờ về sau chúng ta còn sống cùng nhau ít nhất vài trăm năm nữa.
- Ừ!
Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu, thật ra nàng cảm thấy Hạ Thiên vẫn còn rất trẻ con, nàng thấy Hạ Thiên sẽ không muốn sinh con, nếu nàng sinh con thì sợ rằng hắn sẽ bận rộn tối tăm mặt mày.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, bây giờ tôi có thể ghi cách điều chế cho chị, mà chị thích điều chế thứ gì?
Hạ Thiên ôm Diệp Mộng Oánh ngồi xuống ghế làm việc, sau đó đặt Diệp Mộng Oánh ngồi lên đùi mình, sau đó hắn hỏi một câu.
Diệp Mộng Oánh thật sự đã sớm có suy xét:
- Chồng, tuy cách điều chế của cậu đều là phương thuốc, nhưng tôi nghĩ rằng thuốc thường được quản lý rất nghiêm, cục dược phẩm quản lý rất chặt. Vì vậy tôi nghĩ rằng chúng ta dứt khoát chuyển sang kinh doanh sản phẩm bảo vệ sức khỏe. À, chồng, cậu có cách điều chế đồ trang điểm và Phong Nhũ Sương, liệu cậu có cách điều chế nước hoa không?
- Có, mỹ nữ tỷ tỷ, thật ra những thứ này đều là sản phẩm dùng trong đô thị.
Hạ Thiên trả lời.
- Đúng rồi, chồng, những cách điều chế này liệu có quy trình đặc biệt gì không?
Diệp Mộng Oánh chợt nhớ đến một sự kiện, nàng lập tức hỏi.
- Có một vài quá trình tương đối đặc biệt, nhưng cũng có vài quá trình rất phổ thông.
Hạ Thiên trả lời:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, những quy trình sản xuất đặc biệt, tôi cũng chỉ cần nói phương pháp cho chị biết là được.
- Ừ, được.
Diệp Mộng Oánh cũng không khách khí, đây là đàn ông của nàng, tất nhiên nàng không có gì phải khách khí. Hơn nữa công ty Thần Y được thành lập, nàng cũng chừa ra số cổ phần lớn nhất cho Hạ Thiên.
Lần này Diệp Mộng Oánh thật sự cũng không cần quá nhiều cách điều chế, vì nàng cảm thấy lần đầu tiên tạo ra quá nhiều sản phẩm cũng không quá tốt, đến lúc đó mở rộng sẽ rất phiền. Vì vậy lần này nàng quyết định sản phẩm chỉ là một loại nước hoa và hai sản phẩm bảo vệ sức khỏe nhằm vào người già và người suy nhược, cộng thêm Phong Nhũ Sương và một đồ trang điểm, tổng cộng có năm sản phẩm.
Hạ Thiên cũng ở trong phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh cả buổi sáng, sau khi hắn tự đưa ra cách điều chế cho Diệp Mộng Oánh thì quyết định kiểm tra xem nàng có đầy đặn hơn không. Lần này hắn kiểm tra rất triệt để, đến mức phải cởi tất cả quần áo của nàng, còn lấy tay xoa bóp từng bộ phận. Cuối cùng hắn mới đưa ra một kết luận, mỹ nữ tỷ tỷ hình như đầy đặn hơn một chút, dáng người ngày càng tốt.
Giữa trưa.
Chu Cầm nhìn Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh ăn mặc chỉnh tề rời khỏi phòng làm việc mà vẻ mặt không khỏi đỏ lên, nàng liên tục canh giữ bên ngoài vì sợ có người xông vào. Tuy nàng không tận mắt nhìn thấy hai người kia làm gì bên trong, nhưng bên trong ngẫu nhiên truyền ra những tiếng rên rỉ, điều này làm nàng biết rõ có chuyện gì. Thực tế thì đến bây giờ hai áng mây hồng trên mặt Diệp Mộng Oánh còn chưa tán đi, điều này cũng làm nàng biết có chuyện gì xảy ra.
Diệp Mộng Oánh tuy cảm thấy ánh mắt khác thường của Chu Cầm, nhưng nàng cũng không quan tâm. Nàng cũng không lén làm gì với đàn ông nào khác, nàng chỉ cùng "hoạt động" với chồng mình mà thôi, không có gì không được.
Diệp Mộng Oánh ôm cánh tay Hạ Thiên đi ra bên ngoài, Diệp Mộng Oánh nhìn hành lang rồi đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng không khỏi khẽ hỏi:
- Chồng, Hinh Hinh biết cậu về chưa?
- Chị Hinh à? Có lẽ vẫn còn chưa biết.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi trả lời.
- Nếu không thì cậu đến công ty của cô ấy một chuyến, chúng ta cùng nhau đi dùng cơm.
Diệp Mộng Oánh đề nghị.
- Được rồi, mỹ nữ tỷ tỷ, chị ở đây chờ tôi.
Hạ Thiên gật đầu, hắn đã đến đây, tất nhiên phải đến xem chị Hinh.
- À, tôi chờ cậu ở thang máy.
Diệp Mộng Oánh lên tiếng, nàng buông lỏng cánh tay của Hạ Thiên.
Hạ Thiên lóe lên rồi biến mất, khoảnh khắc sau hắn đã xuất hiện ở cửa ra vào của công ty công nghệ Lam Thiên, sau đó hắn đi vào bên trong không nhanh không chậm.
- Ủa, Hạ Thiên sao?
Người đầu tiên phát hiện ra Hạ Thiên chính là Khổng Mính, nàng có vẻ rất kinh ngạc, sau đó nàng lớn tiếng nói một câu:
- Tôn Hinh Hinh, cậu ra đây, đàn ông nhà cậu đã đến.
- Khổng Mính, ồn ào gì vậy?
Giọng nói của Tôn Hinh Hinh từ trong phòng làm việc truyền ra, ngay sau đó nàng đã đến bên cửa:
- Đừng nói lung tung, Hạ Thiên còn đang...Á... ....
Tôn Hinh Hinh còn chưa dứt lời thì đã hô lên một tiếng:
- Hạ Thiên, cậu...Cậu đã quay lại rồi sao?
Tôn Hinh Hinh không đợi Hạ Thiên trả lời mà trực tiếp chạy tới nhào vào lòng Hạ Thiên, ánh mắt chợt đỏ.
- Này Hạ Thiên, cậu đã trở lại, nếu cậu không quay lại thì sợ rằng Hinh Hinh sẽ bị nạy đi mất.
Khổng Mính ở bên cạnh nói một câu.
- Khổng Mính, bạn nói gì vậy?
Tôn Hinh Hinh lập tức nôn nóng:
- Hạ Thiên, cậu đừng nghe cô ấy nói lung tung, không có chuyện này đâu.
- Tôn Hinh Hinh, thật sự không có ai theo đuổi bạn sao?
Khổng Mính cũng ra vẻ vô tội.
- Chị Hinh, tên nào không biết sống chế muốn có ý với chị?