Nhìn theo bóng dáng quay người đầy dứt khoát của Tiêu Dương, Lâm Tiểu Thảo giật mình. Một lúc lâu sau đột nhiên ánh mắt của cậu ta sáng bừng lên. Kiên định và tự tin, đó là những gì người ta có thể đọc được qua ánh mắt cậu. Lâm Tiểu Thảo vụt chạy về phía trước.
Điều kiện tiên quyết là phải đuổi kịp anh ấy!
Lâm Tiểu Thảo không hề do dự chút nào. Hơn nữa, trước đó cậu ta đã ở bên cạnh và quan sát thấy Tiêu Dương đã chạy không ít hơn mười vòng. Cứ cho là thể lực của Tiêu Dương tốt hơn nữa, cậu ta vẫn dư sức đuổi theo Tiêu Dương trong hoàn cảnh này.
Gió sớm cắt qua mặt, cuốn theo cái lạnh như cắt da cắt thịt.
Tiêu Dương giữ vững tốc độ không nhanh không chậm. Ở sau hắn, Lâm Tiểu Thảo không nói tiếng nào, đuổi theo sát nút.
Một vòng…
Ba vòng...
Bảy vòng…
Đôi mắt của Lâm Tiểu Thảo lộ ra vẻ khiếp sợ, mỗi lúc càng lộ rõ hơn. Cậu ta hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Dương vẫn đang chạy ở phía trước, nhàn nhã như đang tản bộ.
Lâm Tiểu Thảo bắt đầu thở gấp, áo cũng đã ướt đẫm mồ hôi, hai chân dường như nặng dần, tốc độ di chuyển không còn ổn định. Nhưng bóng người ở phía trước Lâm Tiểu Thảo vẫn không có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào, vẫn thản nhiên mà chạy.
Mười vòng...
Mười hai vòng...
Lâm Tiểu Thảo có cảm giác hai chân của mình nặng như đeo chì, mỗi một bước chân của cậu ta bây giờ phải cần đến một nguồn lực khổng lồ, ngốn hết toàn bộ năng lượng trong cơ thể cậu ta. Toàn thân của Lâm Tiểu Thảo mệt mỏi rã rời. Mắt nhìn thấy bóng người ở phía trước mỗi lúc càng cách xa nhiều hơn, Lâm Tiểu Thảo cố căng mắt ra nhìn thẳng về phía trước, hai hàm răng cắn chặt lại, cố gắng dồn hết sức lực di chuyển từng bước, từng bước một về phía trước.
Tiêu Dương càng tỏ ra mạnh mẽ thì lại càng khiến cho Lâm Tiểu Thảo dấy lên hy vọng được Tiêu Dương chỉ giáo cho đôi lời.
Lâm Tiểu Thảo biết rõ, có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất của cậu ta.
Trình độ học lực của Lâm Tiểu Thảo không cao, bây giờ cậu ta chỉ có thể dựa vào chút thể lực để làm công tác của một bảo vệ gác cổng.
Có lẽ, lúc này chính là cơ hội đổi đời của cậu ta?
Đầu óc của Lâm Tiểu Thảo bắt đầu có dấu hiệu bị choáng, cũng giống như đôi chân nặng như chì, cậu ta bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Những ý nghĩ rời rạc mơ hồ xuất hiện trong trí óc của cậu ta. Tuy nhiên, cậu ta vẫn cắn chặt hàm răng, kiên trì chạy tới trước...
Trước mắt của Lâm Tiểu Thảo, bóng dáng của Tiêu Dương mỗi lúc càng xa dần...
Thực hiện xong một vòng chạy, Tiêu Dương dừng lại, quay người về phía sau nhìn Lâm Tiểu Thảo.
Lúc này Lâm Tiểu Thảo thật giống như là cái tên Lâm Tiểu Thảo, thân hình của cậu ta giống như một cây cỏ đang lung lay trong gió, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể làm cho nó ngã rạp.
Cực hạn.
Đôi mắt của Tiêu Dương rất tinh tường, hắn nhìn thấy cơ thể của Lâm Tiểu Thảo đã đạt tới cực hạn.
Toàn thân của Lâm Tiểu Thảo kéo căng, chỉ có ý chí của cậu ta vẫn còn bướng bỉnh. Cậu ta bất chấp tất cả, không muốn đầu hàng, ý chí của cậu ta điều khiển đôi chân nặng như chì kéo lê từng bước, từng bước... di chuyển chậm chạp như một chú ốc sên.
- Cực hạn chỉ dùng để đột phá.
Tiêu Dương nhìn Lâm Tiểu Thảo, nhàn nhạt nói.
Mỗi một bước chân của Lâm Tiểu Thảo, giống như bị vạn người kéo lại. Cậu ta vô cùng mệt mỏi, đau đớn, hầu như là đang lê từng bước.
- Anh ấy đang ở phía trước... Mình chỉ cần cố gắng bước vài bước là tới đích!
Trong lòng Lâm Tiểu Thảo không ngừng gào thét, cậu ta cần phải cố gắng hết sức, không thể bỏ cuộc giữa chừng. Lâm Tiểu Thảo rơi vào trạng thái mơ hồ, đôi mắt như bị hoa...
Một bước... rồi lại một bước nữa...
Bốp!
Bỗng nhiên, Lâm Tiểu Thảo có cảm giác đôi chân của mình dường như có chút gì thay đổi. Một tiếng vang thanh thúy vọng ra từ đó, truyền tới não cậu khiến cả người cậu chấn động!
Trong khoảnh khắc đó, có một nguồn lực không hiểu từ đâu xuất hiện trên đôi chân nặng như đeo chì của mình, bỗng chốc nguồn lực đó lập tức lan tỏa từ chân lên đến toàn thân, thấm vào cơ thể, làm cho cơ thể của cậu ta vốn đang trì trệ giờ đây lại được khôi phục một ít sức lực.
- Đây là...
Lâm Tiểu Thảo vô cùng vui mừng, cậu ta tận dụng cơ hội quí hơn vàng này, dồn toàn bộ sức lực còn lại để tiến về phía trước.
- Đột phá rồi!
Tiêu Dương nhìn về phía Lâm Tiểu Thảo đang chạy thẳng tới trước, khóe miệng cong lên thành nụ cười.
Mỗi môt người đều có điểm cực hạn, chỉ là không giống nhau mà thôi.
Tiêu Dương đã nhìn thấy tố chất của Lâm Tiểu Thảo, cậu ta đã tiếp cận tới điểm cực hạn, thì cậu ta nhất định có thể phá vỡ cực hạn của bản thân! Đương nhiên để phá vỡ giới hạn của cơ thể vẫn cần thật nhiều nghị lực và lòng kiên trì.
Lâm Tiểu Thảo đã làm được rồi.
- Huynh nghỉ ngơi chút đi.
Tiêu Dương bình thản nói với Lâm Tiểu Thảo.
Phịch!
Lâm Tiểu Thảo lập tức ngã ra đất theo hình chữ đại, ngực của cậu ta phập phồng, miệng liên tục thở hổn hển. Bây giờ Lâm Tiểu Thảo mới hưởng thụ được cái tuyệt vời của không khí buổi sáng sớm. Lâm Tiểu Thảo hớp lấy từng ngụm không khí mà cứ ngỡ như vừa mới nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp thấp thoáng trong làn sương trắng. Vì không thể chạm vào nàng mà cậu ta chỉ đành cố sức lắng nghe, nghe cho thật kỹ…
Lâm Tiểu Thảo nằm yên như vậy ước chừng mười phút.
Cậu ta đã dần dần hồi phục sức khỏe, nhẹ nhàng giơ lên hạ xuống tay mình, rồi lại xiết chặt nắm đấm. Đôi mắt của Lâm Tiểu Thảo phát ra tia sáng, mừng rỡ nhảy dựng lên, nhìn về phía Tiêu Dương mà gọi:
- Tiêu ca, đây là...
- Chúc mừng huynh đột phá được cực hạn của mình.
Tiêu Dương cười.
- Đột phá cực hạn?
Lâm Tiểu Thảo vung vẩy nắm đấm.
- Bất quá hôm nay chỉ là tình huống đặc biệt.
Tiêu Dương dặn dò Lâm Tiểu Thảo:
- Lúc đột phá cực hạn phải nắm chắc thời cơ. Mù quáng tìm cách phá vỡ giới hạn chỉ bị phản tác dụng mà thôi. Đã thế còn làm cơ thể bị thương! Điểm này huynh phải nhớ lấy.
Lúc này Lâm Tiểu Thảo càng thêm tin tưởng và nể phục Tiêu Dương, cậu ta vui vẻ gật đầu liên tục, đồng thời gấp gáp mở miệng hỏi:
- Tiêu ca, vậy khi nào mới là thời cơ tốt nhất để đột phá cực hạn kế tiếp?
Đôi mắt của Tiêu Dương nhìn thẳng vào Lâm Tiểu Thảo, cười nhẹ, nói:
- Cái đó phải xem bản thân huynh.
Dứt lời, Tiêu Dương xoay người cất bước trở về hướng phòng ngủ.
- Tiêu...
Lâm Tiểu Thảo ngừng lại, không nói nữa. Cậu ta cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, cẩn thận nghiền ngẫm câu nói của Tiêu Dương. Thật lâu sau, dường như cậu ta hiểu ra gì đó, gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, dõi theo bóng lưng đang xa dần, hai nắm đấm siết chặt lại.
Sáng sớm trên sân trường có không ít sinh viên. Có người chạy nhanh trong gió, người thì ngồi ở một góc vắng, trên ghế đá hoặc đứng dưới mái hiên, lớn tiếng đọc diễn cảm.
Không khí thanh xuân nở rộ, sức sống tràn đầy.
Lúc Tiêu Dương trở về phòng ngủ đã gần tám giờ.
Sau khi lịch sự chào hỏi các cô gái bước ra khỏi cửa ra vào, hắn bước vào phòng bảo vệ.
Mùi hương thơm ngát.
Tiêu Dương lơ đãng nhìn quanh, thấy trên bàn có chén cháo thịt nạc nóng hổi, phía dưới còn đè lên một tờ giấy nhỏ.
Tiêu Dương bước tới, nhẹ nhàng rút tờ giấy ra đọc.
- Họa bỉ nhân mỹ.
Bốn chữ đơn giản, nét bút xinh đẹp pha lẫn sự cứng rắn.
Tiêu Dương mỉm cười đặt tờ giấy xuống chỗ cũ, nói nhỏ với mình:
- Họa do nhân xuất.
Hắn ta tắm rửa bằng nước lạnh rồi thay một bộ quần áo khô mát.
Nhân lúc bát cháo còn nóng hắn ăn luôn, thuận tay cầm chìa khóa rồi sải bước ra khỏi phòng bảo vệ, tiến tới bãi đỗ xe.
Chery QQ màu đỏ rực rỡ. Tiêu Dương mở cửa xe, ngồi xuống chiếc ghế lái, tay vô thức hướng về phía cuối tay lái, ngẫm nghĩ một hồi nhưng không ấn nút.
Hắn khởi động xe, cảm thụ chiếc xe sau khi đã được sửa chữa.
- Tốt hơn trước nhiều.
Tiêu Dương có loại xúc động muốn lái xe tông vào xe Ferrari một lần nữa, làm thế có lẽ xe sẽ được chữa tốt hơn.
Tất nhiên, vì nửa đời sau của mình, Tiêu Dương đành phải cố gắng kềm chế ý nghĩ này.
Hành trình từ Phục Đại đến nhà trọ Thu Tâm không đến hai mươi phút.
Sau khi xuống xe, Tiêu Dương đến thẳng lầu ba, nhấn chuông cửa.
Trong căn hộ, Bạch Tố Tâm còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, hiếm khi cô được một buổi sáng không cần phải đến lớp, không ngờ lại bị chuông cửa đánh thức.
- Chị lại không mang theo chìa khóa à?
Bạch Tố Tâm quen tay mở cửa.
- Tiêu Dương?
Vô thức, Bạch Tố Tâm mở to hai mắt, đầu óc của cô lúc này mới tỉnh táo được một chút.
Cô không ngờ mình lại quên việc Tiêu Dương sẽ tới vào buổi sáng.
Bấy giờ đôi mắt Tiêu Dương đang dán chặt trên cơ thể Bạch Tố Tâm không cách nào dứt ra được.
Bộ áo ngủ váy liền thân màu hồng nhạt, mềm mại trơn bóng, mặt cô như bạch ngọc, da thịt trắng hơn tuyết, ánh mắt lười biếng giống hệt một mỹ nhân vừa mới tỉnh giấc, hương thơm cơ thể thoang thoảng chẳng lúc nào không tập kích người khác. Bộ ngực sữa căng cứng trong chiếc váy ngủ, bờ mông trẻ trung hồn nhiên, đường cong hoàn mỹ, một cây trâm cài tóc cô vừa tiện tay kẹp vội trêu ghẹo những sợi tóc mai vừa khéo tạo thành một vẻ đẹp khó nói hết bằng lời.
Tiêu Dương đứng đơ ra như một tên ngốc, trố mắt ra mà nhìn chằm chằm vào phía trước…
Đến bây giờ, Bạch Tổ Tâm mới sực tỉnh, cô định thần lại, đôi mắt sáng ngời, hét lên một tiếng, rồi đột ngột xoay người trở về phòng.
- Hoa nhường nguyệt thẹn, đúng là nét đẹp trời cho.
Tiêu Dương cảm khái một tiếng, một tiếng cót két khẽ vang ra, Quân Thiết Anh ngồi trên chiếc xe lăn từ từ đi tới.
Vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, rất có thần thái, mái tóc được chải chuốt chỉnh tề rủ xuống phần cổ, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, đôi mắt thanh tịnh, mơ hồ tỏa ra những tia sáng chói lọi. Hai chân vắt ngang chiếc khăn lông trắng tinh, che lại gánh nặng trầm trọng mà Quân Thiết Anh phải đeo gần hai mươi năm.
Đưa mắt nhìn về phía Tiêu Dương, hai má lúm đồng tiền hiện lên trên nụ cười, nói:
- Anh đã đến rồi.
- Chào buổi sáng.
Tiêu Dương gật đầu. Quen việc dễ làm, hắn đi tới, đẩy xe lăn, từ từ đi ra ngoài cửa, cứ mỗi ba bước lại quay đầu nhìn ra sau một lần, hỏi:
- Tố Tâm cô nương không đến tiễn cô à?
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Chị Tố Tâm có lẽ ngủ lại rồi, có điều chắc đại tỷ sắp trở về ...Ai da! Tiêu Dương, chậm một chút! Chậm một chút...
Xe lăn chạy nhanh nhưng vẫn vững vàng lao đến thang máy.
Thần kinh của Tiêu Dương căng thẳng, tim bắt đầu đập kịch liệt, hắn dùng tốc độ nhanh nhất bế Quân Thiết Anh vào trong xe.
Cherry QQ màu đỏ giống như cơn gió lốc bay thẳng ra.
Lao nhanh trên đường, Tiêu Dương có cảm giác lưng mình thấm ướt mồ hôi lạnh. Hắn chẳng có bao nhiêu dũng khí để đối mặt với ánh mắt ẩn chứa sát khí của Bạch Khanh Thành!
Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương, không nhịn cười được liền cười khẽ.
Khi tới trường học thì đã chín giờ.
Tiêu Dương dừng lại, mở cốp xe lấy chiếc xe lăn ra, tiến lên mở cửa rồi xoay người ôm Quân Thiết Anh xuống xe.
- Sáng nay học ở đâu?
Quân Thiết Anh mở laptop ra:
- Chín giờ rưỡi, lầu một phòng số ba, lớp lý luận về chủ nghĩa Mác Lê Nin, giáo sư chủ nhiệm là...
Quân Thiết Anh bỗng tạm ngừng, sau đó nói tiếp:
- Tôn Tư Minh.
Đối với cái tên này, Quân Thiết Anh vẫn có vài phần mẫn cảm.
Bây giờ đã gần chín giờ ba mươi rồi, Tiêu Dương đưa Quân Thiết Anh tới phòng học.
- Tiết học này mất bao nhiêu phút?
Tiêu Dương lên tiếng hỏi thăm.
- Bốn mươi lăm phút.
Quân Thiết Anh nói nhỏ.
Hai người bước vào lớp học trước khi tiết học bắt đầu mười phút. Vẫn như thường ngày, họ ngồi ở vị trí cuối cùng, gần chỗ cửa ra vào. Tiêu Dương tiện tay lấy một cái ghế đặt bên cạnh Quân Thiết Anh.
- Các bạn sinh viên.
Lúc này, lớp trưởng tạm thời là Dương Hoàn Nghị đứng lên, cất gọng to rõ nói:
- Cô giáo Tô có thông báo, mọi người học xong môn lý thuyết thì ở lại phòng học, cô Tô sẽ tổ chức một buổi họp lớp.
Lời nói vừa dứt, trong phòng học mọi người reo lên mừng rỡ.
- Lớp trưởng, chuyện này chẳng phải đã nói rõ rằng của bệnh tình cha cô Tô đã có chuyển biến tốt đẹp?
Khuôn mặt của lớp trưởng Dương Hoàn Nghị cũng mỉm cười:
-Nghe cô giáo Tô nói là đã được một vị thần y ra tay cứu chữa tận tình.
Mọi người lại một lần nữa xôn xao, họ chụm lại thành từng nhóm bảy tám người, bàn tán thảo luận sôi nổi.
- Thần y? Trên thế giới này thật sự có thần y à?
- Cô lậu quả văn à, Thần Châu đại địa kỳ nhân dị sự tầng tầng lớp lớp, ngoài ra còn có rất nhiều người kỳ dị khác sống ở chung quanh chúng ta.
- Làm sao cậu biết?
- Cái này... Thì tôi cũng chỉ đoán thôi.
Trong phòng học bỗng vang lên một tiếng cười lớn.
Chẳng mấy chốc đã ccó tiếng giày da gõ vang trên sàn nhà vọng đến phòng học, lập tức các học sinh liền quay lại, ngồi vào vị trí của mình, phòng học trở lại yên tĩnh.
Ở cửa chính, một bóng người có một cái bụng phệ, đeo một cặp mắt kính, bộ mặt béo như bị sưng lên, nhìn khá là buồn cười.
Người đó chính là Tôn Tư Minh, một trong những chủ nhiệm trong phòng Giáo vụ!
Tôn Tư Minh chậm chạp cất bước đi về phía bục giảng, ánh mắt nhìn lướt qua phía dưới, dừng đúng nơi Tiêu Dương đang ngồi.
Bỗng nhiên...
BỐP! ! !
Quyển sách trên tay nặng nề vỗ xuống bàn, giọng nói bén nhọn của Tôn Tư Minh vang cả lớp học.
- Thời gian lên lớp, người không liên quan lập tức đi ra ngoài!!!
Việt