Hư khí nhất vân.
Đối với võ giả cổ võ mà nói, hư khí thực khí phân chia, tề tựu ở đan điền như đám mây, cho nên dùng chữ vân để miêu tả cảnh giới chi khí.
Nhất vân đến cửu vân, mỗi một tầng, thực lực đều có sự tăng vọt.
Ngô Thiên Đức chỉ mới chạm đến cánh cửa hư khí, sắp ngưng thành cảnh giới vân. Còn Tiêu Dương thi triển thực lực của hắn, Ngô Thiên Đức xem ra, tuyệt đối là hư khí nhất vân.
Nếu không phải y còn có cái để trông cậy vào, Ngô Thiên Đức chỉ sợ sẽ phải chạy trốn rồi.
Lưỡi đao lợi hại khiến cho không khí xung quanh thấp xuống vài phần.
Tiêu Dương đứng chắp tay, ánh mắt nhìn lướt qua vòng chiến. Thanh Diễm Xã dưới sự suất lĩnh của Vệ Chính Tín đã chiếm cứ thế thượng phong. Mà năm mươi bảo vệ cổng cũng không gặp được nguy hiểm gì. Điều khiến cho Tiêu Dương kinh ngạc chính là Tô Tiểu San.
Vốn tưởng rằng Tô Tiểu San nhất thời háo thắng mà đi theo. Không nghĩ tới, cô động thủ chẳng chút nương tay. Tuy Vệ Chính Tín đã phái ra mười mấy người phụ trách bảo vệ Tô Tiểu San, nhưng theo cuộc chiến trước mắt, biểu hiện của Tô Tiểu San không hề kém cỏi bất cứ người đàn ông nào. Nhiều thành viên Bích Lân Đường bị cô đánh ngã xuống đất.
Điều lo lắng duy nhất trong lòng Tiêu Dương cũng biến mất. Hắn nhìn Ngô Thiên Đức, nhàn nhạt nói:
- Là họ Lê bảo ngươi phái người đến Phục Đại gây rối?
- Hừ.
Ngô Thiên Đức hừ lạnh, khẽ động thanh đường đao:
- Cậu không phải nói không thích nói nhảm sao?
- Đúng vậy.
Tiêu Dương một bước vọt thẳng lên.
Tốc độ cực nhanh.
Đồng tử Ngô Thiên Đức mãnh liệt co lại, đường đao trong tay xẹt qua trước người, phát ra đao hoa màu trắng bạc.
- Cẩn thận.
Tiêu Dương cau mày, thân ảnh nghiêng sang một bên, hữu kinh vô hiểm tránh được một đao của Ngô Thiên Đức.
- Thân pháp không tệ. Đáng tiếc, cho dù có đạt đến hư khí nhất vân cũng không đạt đến tình trạng đao thương bất nhập. Cậu không bằng đao của Ngô Thiên Đức tôi đâu.
Ngô Thiên Đức cười lạnh.
Đao pháp chính là thứ mà y vô cùng tự tin.
Bộ đao pháp cao thâm đã trở thành lợi khí của Ngô Thiên Đức ở Bích Lân Đường, khiến người nghe phải sợ mất mật.
Ánh đeo rét lạnh, phô thiên cái địa lao đến Tiêu Dương.
Quý phi say rượu.
Đao nhanh.
Thân pháp của Tiêu Dương cũng nhanh, vừa vặn tránh né công kích của Ngô Thiên Đức.
- Chỉ biết tránh né.
Ngô Thiên Đức cười lạnh, từng bước ép sát, bức lui Tiêu Dương đến bên cạnh một cái bàn.
- Không phải vừa rồi còn hung hăng lắm sao?
Ngô Thiên Đức không buông tha cho bất kỳ một cơ hội châm chọc nào.
- Đây là đao pháp của ngươi?
Lúc này, Tiêu Dương vẫn một mực tránh né bỗng nhiên lên tiếng.
Ngô Thiên Đức lạnh lùng nhìn Tiêu Dương. Trong mắt Tiêu Dương, y dường như nhìn thấy một sự thất vọng.
Thất vọng?
Ánh mắt Ngô Thiên Đức rét lạnh, đường đao vung lên:
- Chịu chết đi.
Ánh đao hạ xuống.
- Đao pháp như vậy chẳng có gì hơn.
Thân ảnh Tiêu Dương trượt sang bên cạnh, tùy thời cầm lên một cái ghế, hung hăng nện xuống Ngô Thiên Đức.
Hô.
Thế công mãnh liệt.
Ngô Thiên Đức lui về phía sau, lưỡi đao bổ về phía trước, đánh rớt chiếc ghế.
Vèo.
Trước mắt lại có một thân ảnh phóng tới.
- Muốn chết.
Ngô Thiên Đức cười lạnh.
- Tàn ảnh?
Một đao của Ngô Thiên Đức trực tiếp xuyên qua bóng người, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
- Ngươi rất thông minh.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng.
Phanh.
Ngô Thiên Đức đang muốn quay người, một chưởng phong nặng nề đập vào lưng của y.
Phụt.
Phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh Ngô Thiên Đức lao về phía trước.
Loảng xoảng.
Đường đao trong tay cũng rơi xuống.
Ngô Thiên Đức lại phun thêm một ngụm máu tươi, ánh mắt xẹt qua sự khó tin, khó khăn giương mắt nhìn thân ảnh đang từng bước một đến gần mình.
- Cậu…cậu…
Ngô Thiên Đức cảm giác sự đau đớn sau lưng đã lan đến ngực, không ngừng lui người về phía sau.
Tiêu Dương chậm rãi đi đến, dùng chân gảy nhẹ, thanh đường đao rơi vào trong tay hắn.
Hàn quang lập lòe.
- Rất sắc bén.
Tiêu Dương tự nói, sau đó từng bước ép sát Ngô Thiên Đức.
Ngô Thiên Đức kinh hãi, tiếp tục lui về phía sau, cho đến khi đụng phải vách tường, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, cố gắng trấn định:
- Cậu…cậu muốn thế nào?
Tiêu Dương cũng không trả lời, thanh đường đao dùng tốc độ quỷ dị chém sang một bên.
Xùy.
Hét thảm một tiếng, sau lưng Tiêu Dương, một thân ảnh cầm dao bầu bị lưỡi thanh đường đao cắt qua cổ tay, máu chảy ra, dao bầu rơi xuống, cơ thể cũng ngã ngược về phía sau.
Lúc này, đồng tử Ngô Thiên Đức co lại mãnh liệt, mang theo sự không thể tưởng tượng, nhìn Tiêu Dương:
- Rốt cuộc cậu là ai?
Nhìn một đao vừa nãy, đao pháp của Tiêu Dương tuyệt đối cao hơn y.
Nhìn khuôn mặt của hắn, tuổi tác chỉ khoảng hai mươi, nhưng lại có được thực lực khủng bố như vậy.
- Hẳn là…
Ngô Thiên Đức kinh hãi nói:
- Cậu là…người ở đó?
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Ngô Thiên Đức, trong lòng nghi hoặc. Cái gì gọi là người ở đó?
Nửa ngày sau, Tiêu Dương lên tiếng:
- Ngươi cho rằng vậy thì cứ vậy đi.
Ra vẻ cao thâm.
Thần sắc Ngô Thiên Đức lại càng trắng bệch, toàn thân không khỏi run rẩy:
- Tôi…tôi…
- Tự chặt một tay.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
Nghe xong, Ngô Thiên Đức không tự chủ mà lạnh run.
- Không…không được…Tôi…sư phụ của tôi là…
Hưu.
Ánh đao hóa thành một đạo ngân sắc lao đến.
- A….
Ngô Thiên Đức kêu thảm, máu chảy ra như suối. Cánh tay phải đã bị chặt đứt.
Không chút nương tay.
Tiếng kêu thảm dẫn đến không ít sự chú ý. Khi nhìn thấy Ngô Thiên Đức đang nằm trong vũng máu, đám người Bích Lân Đường đều trố mắt, chiến ý hoàn toàn biến mất.
Chủ tướng đã chết, nào ai còn ý chí chiến đấu nữa chứ?
Trái lại, sĩ khí của Thanh Diễm Xã tăng lên như cầu vồng.
Đánh chó mù đường.
- Sư phụ của ngươi là ai, ta không có hứng thú.
Tiêu Dương ném thanh đường đao dính máu:
- Ta chỉ biết, Thiên Đường tối nay nhất định phải biến thành Địa Ngục.
Tiếng kêu rên, máu tươi xuất hiện khắp nơi.
- Báo cảnh sát.
- Mau báo cảnh sát.
Một số người Bích Lân Đường bị bức đến đường cùng, khàn giọng gầm rú.
Đối với bọn họ, báo cảnh sát chính là một sự sỉ nhục.
Nhưng trong tình huống này, bọn họ tình nguyện ngồi tù.
Ngô Thiên Đức có nằm mơ cũng không nghĩ ra, mười vạn đồng tưởng rằng dễ nuốt, lại đưa đến một ác mộng ma quỷ.
Từ Thiên Đường biến thành Địa Ngục.
Thanh Diễm Xã đã đánh tan người của Bích Lân Đường.
Chiến cuộc đã không còn lo lắng.
Con đường này từ trước đến nay không ai quản lý. Nhưng hôm nay, người của Bích Lân Đường hận không thể hô cha gọi mẹ, hy vọng cảnh sát để ý đến mình.
Bên ngoài, gió lạnh đìu hiu.
Trước cửa quán bar Thiên Đường, những chiếc xe ngừng lại.
Tuy biết rõ bên trong đang diễn ra cuộc chiến đẫm máu, nhưng người bên ngoài lại không có ý định báo cảnh sát, chỉ đứng từ xa nhìn vào, bàn tán thắng bại của cuộc chiến.
- Lúc này, Thanh Diễm Xã có chuẩn bị mà đến. Bích Lân Đường chỉ sợ đã gặp nguy hiểm rồi.
- Chưa chắc. Nơi này là địa bàn của Bích Lân Đường. Hơn nữa, còn có Đường đao Ngô Thiên Đức tọa trấn.
- Đúng, nghe nói gần đây lão Nhị của Thanh Diễm Xã làm phản, nguyên khí của Thanh Diễm Xã đã bị đại thương. Bây giờ chưa chắc là đối thủ của Bích Lân Đường.
- Có người đi ra.
Đột ngột, có một tiếng kinh hô vang lên.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía cổng quán bar Thiên Đường.
Đồng thời ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Dĩ nhiên là…
Không ai nghĩ đến, người dẫn đầu đi ra là người mặc trang phục bảo vệ Phục Đại.
Một người thanh niên có gương mặt anh tuấn cùng với cô gái duy nhất trong đội đang sóng vai bước ra, sau lưng là đám bảo vệ cổng Phục Đại.
Tuy người nào cũng dính đầy máu, nhưng thần sắc hưng phấn lại không che giấu được.
- Thống khoái. Thật sự là thống khoái. Haha…
Lâm Tiểu Thảo cười ha hả.
- Đên nay là lần đầu tiên, tôi đường đường chính chính bảo vệ tôn nghiêm bảo vệ cổng của mình.
- Người không phạm ta, ta không phạm người. Địch nhân khi dễ trên đầu ta, ta cũng nên hung ác mà phản kích.
- Tiêu ca, cảm ơn Tiêu ca. Tiêu ca vạn tuế.
Trong đội ngũ vang lên thanh âm ca ngợi.
Cuộc chiến đã chấm dứt, chuyện còn lại cần xử lý giao cho Vệ Chính Tín. Y kinh nghiệm phong phú, tất có thể xử lý thỏa đáng hết thảy. Điều này không cần Tiêu Dương quan tâm.
- Các vị huynh đệ.
Tiêu Dương ngừng lại, quay đầu nhìn mọi người:
- Bây giờ chúng ta phân thành hai nhóm. Ai không bị thương thì về trước. Ai bị thương thì đến bệnh viện chữa trị. Chi phí điều trị không cần lo lắng. Tô cô nương sẽ thanh toán cho mọi người.
………
Tô Tiểu San im lặng nhìn thoáng qua Tiêu Dương. Bổn cô nương có nói như vậy sao? Chưa thấy qua người nào biết làm thịt người như hắn ta?
- Cảm ơn Tô lão sư. Tô lão sư chính là người tốt.
- Tô lão sư còn trẻ như vậy, chúng ta nên gọi là Tô tỷ tỷ thì đúng hơn.
Bảo vệ cổng Phục Đại phân thành hai nhóm rời khỏi. Sau đó, Tiêu Dương cũng lên xe của Tô Tiểu San. Chiếc xe màu đỏ biến mất chỗ đường rẽ.
Thần sắc của hai người bên đường đều ngốc trệ.
Tình huống trước mắt chỉ có một khả năng.
- Bích Lân Đường…thất bại?
- Đêm nay qua đi, quán bar Thiên Đường sẽ đổi chủ.
- Thực lực của Thanh Diễm Xã vẫn khủng bố như vậy.
Hô.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, Tiêu Dương ngồi bên cạnh vị trí tài xế, hai chân kẹp lại, lặng yên không nói gì.
- Không nghĩ đến, hình tượng của cậu trong các anh bảo vệ rất cao.
Tô Tiểu San lên tiếng.
Tiêu Dương mỉm cười khiêm tốn.
- Nhưng cũng không che giấu được bản sắc hèn mọn của cậu.
Tô Tiểu San đối với hành vi của Tiêu Dương trong tủ quần áo vẫn canh cánh trong lòng.
………
Im lặng một hồi, Tiêu Dương nhìn ra bên ngoài:
- Tô cô nương, con đường này dường như không phải trở về Phục Đại?
- Tôi biết.
Tô Tiểu San nhàn nhạt đáp.
- Nàng…
Tiêu Dương do dự, sau đó lấy hết dũng khí thăm dò:
- Tô cô nương, hẳn là…nàng muốn đi mướn phòng?