Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 92: Chương 92: Phản kích chiến của bảo vệ cổng




Gió lạnh đảo quanh trước cổng trường Phục Đại.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng.

Vệ Chính Tín trầm ngâm hồi lâu, tinh quang hiện lên trong mắt.

- Được, tối nay sẽ để cho quán bar Thiên Đường triệt để biến mất.

Vệ Chính Tín trầm giọng nói:

- Trong khu Dương Phổ, Bích Lân Đường và Thanh Diễm Xã không chia trên dưới, hơn nữa còn có ân oán. Đêm nay, Tiêu huynh đệ đã có chi tâm diệt bọn chúng, tôi cũng không ngại mà thử sức một lần.

Ánh mắt Vệ Chính Tín hiện lên vài phần kích động.

Y đã từ miệng của Tô Tiểu San biết được, Đằng Ưng Thụy làm phản, Tô Thiên Nam bị ám toán, người đứng sau lưng chính là đường chủ Bích Lân Đường, Từ Đinh.

Kể từ đó, mối thù giữa Bích Lân Đường và Thanh Diễm Xã lại càng bất động đái thiên.

Nếu có thể trong một lần hành động chiếm được quán bar Thiên Đường, đối với việc Thanh Diễm Xã vì Đằng Ưng Thụy làm phản mà nguyên khí bị tổn thương, tuyệt đối là chuyện tốt.

- Tiêu huynh đệ, tôi đi chuẩn bị. Mười phút sau, chúng ta xuất phát.

Sau khi quyết định, Vệ Chính Tín cũng không chần chừ, xoay người đi sang một bên, móc điện thoại ra.

Muốn tấn công quán bar Thiên Đường, nơi tụ tập của Bích Lân Đường, chỉ bằng một trăm người, tuyệt đối không đủ.

Tiêu Dương không để ý đến đám người Bích Lân Đường đang kêu rên trên mặt đất, quay người nhìn đám người Lâm Tiểu Thảo, nhàn nhạt nói:

- Lâm huynh, các người thu dọn hiện trường, sau đó trở về nghỉ ngơi đi.

Nghe xong, Lâm Tiểu Thảo khẽ giật mình.

Sau đó lớn tiếng nói:

- Tiêu ca, đây không phải là chuyện của riêng anh.

Lâm Tiểu Thảo cầm chặt cái chảo, kiên định nói:

- Nơi này là nơi mà tất cả chúng ta đều cùng phải bảo vệ. Bây giờ lại bị người ta phá hoại. Tiêu ca, anh nuốt không trôi cơn tức này, tôi cũng vậy. Tôi cũng muốn đến quán bar Thiên Đường.

Rồi lập tức quay người, nói với tất cả bảo vệ cổng sau lưng:

- Các người đưa hết dao cho tôi. Tôi chém hết mới quay về.

Nghe xong, Tiêu Dương lập tức dở khóc dở cười:

- Lâm huynh…

- Tôi không có nói đùa.

Lâm Tiểu Thảo nghiêm túc nói.

- Lão tử cũng nuốt không trôi cơn tức này.

Một bảo vệ cổng vọt ra, cầm chặt con dao trong tay:

- Tiểu Thảo, dao này tôi không cho anh mượn dùng được.

Bịch, bịch, bịch.

Rất nhiều người vọt ra, lên tiếng nói cùng nhau đến quán bar Thiên Đường.

Nói cho cùng, đám bảo vệ cổng này đều là những thanh niên huyết khí phương cương. Lão Phương già nhất cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi. Ban ngày, bảo vệ bị đánh, bọn họ đã nhẫn nhịn trong bụng. Đêm nay lại bị người ta đánh nữa, không triệt để phản kích, về sau bảo vệ cổng Phục Đại sẽ bị người ta khi dễ nữa thì sao?

Trận chiến này nhất định phải chiến.

Mà trận chiến này cũng dùng để chấm dứt một ân oán.

Một trận chiến lấy lại thanh danh cho bảo vệ cổng Phục Đại.

- Các người…

Lâm Tiểu Thảo mở to mắt, khóc không ra nước mắt, nói:

- Chẳng lẽ bảo tôi cầm cái thứ đồ chơi này tấn công quán bar Thiên Đường?

Lâm Tiểu Thảo ai oán nhìn cái chảo trong tay mình.

- Vị huynh đệ kia, cậu muốn dùng vũ khí nào, cứ lên tiếng, tôi sẽ cung cấp cho cậu.

Vệ Chính Tín cất bước đi đến, trầm giọng nói.

- Thật sao?

Lâm Tiểu Thảo vui vẻ nói:

- Tôi muốn một thanh đao, càng lớn càng tốt.

- Lâm huynh.

Tiêu Dương cau mày, nhìn Lâm Tiểu Thảo và đám bảo vệ cổng sau lưng, sắc mặt ngưng trọng:

- Các vị huynh đệ, các người hãy nghĩ thông suốt, đêm nay chúng ta xác thực là người bị hại. Đánh bại đám tạp chủng này cũng xem như là sự phòng vệ chính đáng của chúng ta. Nhưng, một khi tấn công quán bar Thiên Đường…

Tiêu Dương ngừng lại rồi nói tiếp:

- Nó sẽ biến thành tụ chúng ẩu đả. Nếu truyền đến tai lãnh đạo trường, chỉ sợ chúng ta sẽ bị đuổi việc.

Lời nói vừa ra, không ít người bắt đầu do dự, nhưng vẫn không ai lùi bước.

- Sợ cái gì? Cùng lắm thì không làm nữa thôi.

Nằm ngoài dự kiến của mọi người, người lên tiếng lại là Tiểu Vũ.

- Đêm nay chúng ta bị khi dễ, nếu không xả cơn tức này, cho dù có làm nữa cũng chẳng còn ý nghĩa.

- Lão tử sẽ không phí máu vô ích. Hôm nay xem như liều một lần, liều mạng với đám tạp chủng kia.

Rất nhiều bảo vệ cổng kích động lên.

Vệ Chính Tín ở một bên cũng cảm thấy kinh ngạc. Bảo vệ cổng của một trường học khó có thể đoàn kết được như vậy. Hơn nữa còn dám đổ máu của mình. Từ ánh mắt của bọn họ, đều lấy Tiêu Dương làm trung tâm.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tiêu Dương đã dựa vào sức mạnh của mình chinh phục bọn họ. Đêm nay lại vì bọn họ mà đưa ra quyết định tấn công quán bar Thiên Đường, lại càng chinh phục tinh thần bọn họ hơn.

Một đoàn đội chỉ cần có một người làm lãnh đạo, như vậy, lực ngưng tụ của đội ngũ sẽ đạt đến một sức mạnh cường đại chưa từng có.

Giống như bảo vệ cổng Phục Đại ngày hôm nay.

Ánh mắt Tiêu Dương khẽ động, nhìn chằm chằm bảo vệ cổng Phục Đại.

Lúc này, đèn xe sáng lên.

Két.

Chiếc xe dừng lại.

Cộp.

Một người mang giày cao gót xuất hiện.

- Tô lão sư…

- Tô cô nương.

Tô Tiểu San bước vội đến, nhìn Tiêu Dương đầu tiên:

- Như thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?

Tiêu Dương lắc đầu:

- Không có việc gì. Tô cô nương, tại sao nàng lại đến đây?

- Là chúng tôi thông báo cho Tô cô nương.

Lâm Tiểu Thảo lên tiếng.

Lúc này, tảng đá trong lòng Tô Tiểu San cũng rơi xuống:

- Không có việc gì là tốt rồi.

Chuyện phát sinh tối nay khiến cho cô có chút trở tay không kịp. Mặc dù đã thông báo cho Vệ tam thúc, nhưng cô cũng vẫn nhịn không được mà chạy đến.

- Tiêu huynh đệ, thời gian cũng đã đến rồi.

Vệ Chính Tín lên tiếng.

Tiêu Dương gật đầu:

- Tô cô nương, ở đây đã không còn việc gì. Nàng về nghỉ ngơi trước đi.

- Các người muốn đi đâu?

Tô Tiểu San hiếu kỳ hỏi.

- Tính sổ một chuyện.

………….

…………

Vèo! Vèo! Vèo!

Không khí trong xe rất bình tĩnh.

Hơn mười chiếc xe lao nhanh trên đường.

Mục tiêu, quán bar Thiên Đường.

Sau khi biết được ý định của Tiêu Dương, Tô Tiểu San cũng tỏ vẻ muốn đi theo. Vốn tưởng rằng Tiêu Dương sẽ phí một phen nước miếng ngăn cản, không nghĩ đến hắn lại trực tiếp đồng ý. Hơn nữa còn nhanh chóng lên xe, thẳng đến quán bar Thiên Đường.

- Tô cô nương, phiền nàng giúp ta một việc.

Tiêu Dương nhẹ giọng phá vỡ không khí im lặng.

- Giúp cái gì?

Tô Tiểu San lên tiếng.

- Sau khi đến nơi, nàng phụ trách trông xe là được.

Tô Tiểu San cau mày:

- Tiêu Dương, tuy tôi không thích đến mấy nơi như vậy. Nhưng tối nay đã đến rồi, tôi tuyệt đối không nương tay.

Tiêu Dương nhìn Tô Tiểu San. Tô Tiểu San không cam lòng yếu thế nhìn trừng trừng Tiêu Dương.

Nửa ngày sau.

Tiêu Dương nhẹ nhàng chuyển ánh mắt, nhàn nhạt nói:

- Nếu như nàng vẫn khăng khăng đi theo, vậy nàng phải làm một chuyện.

- Chuyện gì?

Tô Tiểu San hỏi.

- Không được rời khỏi ta mười bước.

- Tôi đồng ý.

Tô Tiểu San sảng khoái đáp ứng.

- Đã đến rồi.

Vệ Chính Tín ngồi đằng trước xen vào nói.

Trên một con đường, cơ hồ cứ cách năm mươi mét lại có một quán ăn đêm. Còn chính giữa con đường là quán bar Thiên Đường tráng lệ, cao quý.

Ngoại trừ quán bar, những cửa hiệu khác đều đã đóng cửa. Không ít thân ảnh ngã trái ngã phải muốn nằm luôn trên đường.

Tại không ít những cửa hiệu ven đường, những đôi nam nữ phóng túng tùy ý hôn nhau. Dưới sự kích thích của độ cồn, bàn tay của người đàn ông không ngừng sờ soạng thân hình người phụ nữ. Thậm chí thỉnh thoảng còn vang lên tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ mê tình. Quần áo trên người bị kéo từ dưới lên hoặc từ trên xuống, mơ hồ lộ ra bộ ngực sữa trắng tinh.

Cuộc sống bắt đầu về đêm tràn đầy không khí thối nát.

Hơn mười chiếc xe, đi đầu là những chiếc xe jeep bình thường, đằng sau là những chiếc xe có thể chở hơn mười người.

Lao thẳng đến quán bar Thiên Đường.

Cảnh tượng này khiến không ít người bên đường chú ý. Nhưng cũng không ai ý thức được, là Thanh Diễm Xã và bảo vệ cổng Phục Đại liên thủ lại với nhau.

Một đường thẳng đến.

- Chậc chậc, thật là uy phong. Không biết Bích Lân Đường có hành động gì hay không?

- Đội hình này chỉ sợ phải có đến ba bốn trăm người.

- Đây chính là hành động lớn.

Tuy con đường này là của Bích Lân Đường, lấy quán bar Thiên Đường làm hạch tâm. Hơn nữa, không ít quán bar khác trên đường cũng đều là sản nghiệp của Bích Lân Đường, nhưng cũng có không ít những sản nghiệp không phải của Bích Lân Đường. Đương nhiên, những thế lực này chỉ được coi là tam lưu, không thể bằng Bích Lân Đường. Thậm chí có thể nói, bọn họ muốn gia nhập Bích Lân Đường, đối phương cũng chưa chắc đã tùy ý tiếp nhận.

Ngô Thiên Đức phái năm mươi người do Vương Huy dẫn đội phụ trách bảo vệ khu vực xung quanh. Hôm nay, toàn bộ đã được gọi đến Bích Lân Đường, cho nên xe của đám người Vệ Chính Tín mới một đường thông hành đến thẳng quán bar Thiên Đường. Trên đường còn la hét chói tai.

- Thiên Đường.

Tiêu Dương ngồi trong xe, thoáng nhìn khu vực cách trăm mét phía trước. Một bảng hiệu rất lớn màu đỏ nhìn chói mắt vô cùng.

Ngoài cửa quán bar Thiên Đường, hơn mười thành viên Bích Lân Đường đang đứng ngậm điếu thuốc trong miệng, thảo luận chuyện giữa đàn ông và đàn bà. Khi đèn xe chiếu đến, liền vô thức nhìn sang.

- Là của ai vậy?

Một người cau mày lên tiếng.

Bọn họ không nhận được thông báo gì cả.

Sau vài lần nhìn nhau, mọi người cất bước tiến lên.

Một thanh âm chói tai vang lên.

Mười mấy chiếc xe đậu trước cửa quán bar Thiên Đường chưa đến ba mét.

Cánh cửa xe đẩy ra, một gương mặt lạnh lùng, thần sắc cương nghị bước ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn mười mấy người phía trước.

Chậm rãi tiến lên.

- Đứng lại, các người là ai?

Một gã quát lớn.

Tiêu Dương liếc qua mười mấy người này, bước chân vẫn chậm rãi đi thẳng.

- Mẹ nó, có nghe lão tử nói gì không?

Người này giơ cao ống sắt trong tay:

- Mày là ai?

- Bảo vệ cổng Phục Đại.

Tiêu Dương đột nhiên vọt thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.