- Đế sư đại nhân, có chuyện này bản tướng quân không biết nên nói hay không?
Mạnh Hổ vừa nói vừa bước về phía trước vài bước, thoạt nhìn động tác vô cùng tự nhiên, giống như người đang nói chuyện phiếm hành động theo bản năng mà thôi, tuyệt đối không ai có thể từ hành động của hắn mà liên tưởng rằng hắn có ý định đánh lén. Ít nhất Nhạc Mông cách đó không xa cũng không nghĩ đến chuyện này, bởi vì bọn võ sĩ áo đen vây quanh bốn phía như hổ đói rình mồi. Đối mặt với mấy trăm Thần Cơ nỏ trong khoảng cách gần như vậy, cho dù bản lãnh của Mạnh Hổ có cao cường đến mức nào cũng khó tránh khỏi kết cục bị vạn tiễn xuyên tâm.
Ánh mắt Sử Di Viễn bỗng nhiên thoáng qua một vẻ vô cùng giảo hoạt, giọng xảo trá:
- Ủa, ngươi cứ nói ra xem, thật ra là chuyện gì?
Mạnh Hổ lại khẽ bước tới nửa bước, miệng đáp:
- Đế sư đại nhân, là về chuyện của ngài.
Hai mắt vốn khép hờ của Sử Di Viễn khẽ động, ung dung hỏi:
- Chuyện của lão phu sao? Chuyện gì vậy?
Mạnh Hổ nhìn quanh một chút, nhân cơ hội lại tiến tới hai bước nửa, giọng ra vẻ thần bí:
- Đế sư đại nhân, ở đây nhiều người quá, e rằng không tiện nói!
Sử Di Viễn khẽ hừ một tiếng, đưa tay vuốt vuốt chòm râu dê, trầm giọng nói:
- Bình sinh lão phu hành sự không cần phải che giấu tai mắt người khác, có gì mà không thể nói?
Mạnh Hổ ra vẻ do dự xoa xoa hai tay, bắt đầu giả như lơ đãng lại tiến thêm về phía trước vài bước, lúc này khoảng cách giữa Mạnh Hổ và Sử Di Viễn chỉ còn không tới hai mươi bước. Một tên võ sĩ áo đen thủ ở phía sau Sử Di Viễn lập tức cảnh giác, bước lên một bước lớn tiếng quát:
- Đứng lại, nếu còn dám bước tới nửa bước, đừng trách ta giết không tha!
- Giết không tha? Bây giờ mới nhớ ra sao, chậm quá rồi!
Mạnh Hổ cười ha hả hai tiếng, thân hình to lớn đột ngột vọt tới nhanh như chớp. Tên võ sĩ áo đen đứng chắn trước mặt Sử Di Viễn chỉ thấy hoa mắt, ngay sau đó một luồng sức mạnh như bài sơn đảo hải đã nặng nề đánh vào ngực hắn. Tên võ sĩ áo đen kia chỉ thấy ngực mình đột nhiên nghẹn lại, dường như cả thế giới bên ngoài trong khoảnh khắc ép vào ngực hắn, thậm chí không kịp kêu lên tiếng nào đã hoá thành một đống thịt vụn nằm trên mặt đất.
Mạnh Hổ đã dốc hết toàn lực, tốc độ lại cực nhanh nên đã đánh tên võ sĩ áo đen chắn trước mặt Sử Di Viễn nát như tương, đến lúc này chỉ còn lại hắn và Sử Di Viễn, không còn trở ngại nào khác. Mạnh Hổ cười gằn một tiếng, xoè tay phải ra chộp thẳng vào yết hầu Sử Di Viễn, đương nhiên không phải là hắn muốn bóp chết Sử Di Viễn, mà chỉ muốn khống chế hắn làm con tin, với địa vị tôn sư cao quý của Sử Di Viễn, làm con tin hẳn có thừa tư cách.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đội mắt vốn khép hờ của Sử Di Viễn đột ngột bừng mở, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mạnh Hổ sáng ngời, giống như ngay từ đầu lão già này không hề nhắm mắt vậy. Trong lòng Mạnh Hổ bỗng giật thót lên, thầm kêu không tốt, chẳng lẽ lão già này là một cao thủ thâm tàng bất lộ hay sao?!
Nhưng chuyện đã đến nước này, Mạnh Hổ cũng không còn đường thối lui, chỉ có thể cố gắng miễn cưỡng bắt người.
Khẽ quát một tiếng, bàn tay phải của Mạnh Hổ vẫn giữ nguyên thế chộp vào cổ họng Sử Di Viễn, nhưng sức mạnh vốn lúc đầu chỉ dùng ba thành giờ đã gần như dốc hết toàn lực, chỉ cầu mong sao một kích này có thể thành công. Chuyện này quan trọng đến tính mạng, không thể có chút sai lầm nào, nếu như thất thủ có lẽ hôm nay phải bỏ mạng tại nơi này.
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay trái của Sử Di Viễn vốn đang bất động đột ngột xuất ra một quyền đánh thẳng vào tay phải Mạnh Hổ. Vốn hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, hơn nữa Mạnh Hổ cũng đã quyết tâm nên không hề có ý tránh né. Lập tức quyền trái của Sử Di Viễn đã đánh trúng vào hổ khẩu của quyền phải Mạnh Hổ, một luồng lực lượng mênh mông mạnh mẽ ép tới, gần như đánh cho hổ khẩu của Mạnh Hổ tơi tả.
Lòng Mạnh Hổ thầm kinh hãi, thầm nghĩ quả nhiên lão già Sử Di Viễn này đúng là một cao thủ thâm tàng bất lộ rồi, cho dù không bì kịp với đẳng cấp của Yến Trường Không và Thu Trường Lâm, nhưng cũng không kém bao nhiêu! Trong lúc Mạnh Hổ còn đang thầm kinh hãi, muốn tiếp tục hạ sát thủ để bắt giữ Sử Di Viễn làm con tin, đột nhiên hắn cảm thấy một cảm giác tê dại rất nhỏ từ gân mạch bên tay phải nhanh chóng truyền vào cơ thể. Mạnh Hổ chưa kịp có phản ứng gì, cảm giác tê dại đó đã lan tràn tới nách, công thẳng vào tim!
Không xong, e rằng trong tay lão già Sử Di Viễn kia ngầm giấu độc châm, chính mình nhất thời thiếu suy xét đã trúng kế của hắn, chỉ là không biết đây là loại độc gì, không ngờ lại phát tác nhanh chóng như vậy!
Vừa thoáng nghĩ như vậy, Mạnh Hổ chợt cảm thấy toàn thân bủn rủn, bát mạch vô lực, không thể nào ngưng tụ được chút sức lực nào, ngay lập tức, quyền trái của Sử Di Viễn thuận thế đánh mạnh vào huyệt Khí Hải trên người Mạnh Hổ. Huyệt Khí Hải vốn là trọng huyệt trên người, là nguồn của kỳ kinh bát mạch, bất chợt trúng đòn nặng như vậy, cho dù Mạnh Hổ có võ nghệ tuyệt thế cũng phải biến thành thư sinh trói gà không chặt.
Lập tức Mạnh Hổ hự một tiếng, thân hình mềm nhũn ngã xuống ngay tại chỗ.
Những diễn biến này xảy ra liên tiếp trong một thời gian rất ngắn, gần như là chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, hết thảy đều đã kết thúc.
Đến khi bọn Nhạc Mông và đám võ sĩ áo đen xung quanh kịp có phản ứng, Sử Di Viễn đã bắt được Mạnh Hổ.
Sử Di Viễn đưa tay điểm liên hồi lên thân thể Mạnh Hổ, liên tiếp phong bế mấy nơi huyệt đạo, lúc này mới ngửa mặt lên trời cười to:
- Mạnh Hổ ơi Mạnh Hổ, cho dù ngươi gian xảo như cáo, mạnh mẽ như hổ, cũng không thể nào thoát khỏi mưu kế của lão phu, ha ha ha...
Mạnh Hổ hự lên một tiếng đau đớn nhưng không hé răng nửa lời, từ trước tới nay được làm vua thua làm giặc, lúc này đành bó tay chịu trói mà thôi, muốn giết muốn mổ như thế nào là do lão, mình còn có thể nói được gì đây! Nếu muốn trách chỉ có thể tự trách mình võ nghệ chưa cao, không đủ cảnh giác, mới có thể mắc kế lão già âm hiểm này. Chẳng qua phải nói rằng, lão già Sử Di Viễn này quả thật vô cùng âm hiểm, bình thường giả vờ như là một thư sinh yếu ớt trói gà không chặt, không ngờ lại là một cao thủ tuyệt thế! Không thể ngờ được, quả thật không thể nào ngờ được!
Thấy Mạnh Hổ không nói nửa lời, Sử Di Viễn đâm ra cụt hứng, đành hừ hừ hai tiếng:
- Mạnh Hổ, ngươi cũng không cần cảm thấy uỷ khuất, có thể buộc lão phu phải lặn lội ngàn dặm xa xôi tới biên giới phía Bắc hẻo lánh này, đích thân thiết kế toàn bộ âm mưu ám toán ngươi, ngươi nên cảm thấy tự hào mới phải! Lão phu cũng phải thừa nhận rằng Mạnh Hổ ngươi thật sự rất mạnh, nếu như giao thủ đường đường chính chính, lão phu chưa chắc đã là đối thủ của ngươi. Cho dù là có sự giúp đỡ của Thần Cơ doanh, một trong ba đại doanh của Ngự Lâm quân, cũng chưa chắc đã có thể giữ ngươi lại được!
Những lời này của Sử Di Viễn cũng là nói thật, với võ nghệ của Mạnh Hổ, vừa rồi tuy rằng tám trăm tinh binh của Thần Cơ doanh đã bao vây hắn vô cùng chặt chẽ, tám trăm Thần Cơ nỏ cũng đã tập trung vào người hắn. Nhưng nếu như hắn thật sự liều mạng đột phá vòng vây, quả thật chưa chắc đã có thể giết hắn tại nơi đây, muốn bắt sống lại càng không có khả năng. Cho nên Sử Di Viễn mới không tiếc đem thân mình vào vòng nguy hiểm, dùng bản thân mình làm mồi nhử khiến cho Mạnh Hổ mắc câu, chính là vì muốn bắt giữ Mạnh Hổ.
Trong toàn bộ kế hoạch của Sử Di Viễn, Mạnh Hổ là một nhân vật vô cùng quan trọng.
Đầu tiên là vì muốn củng cố địa vị và quyền thế của mình, tuy rằng hiện tại Sử Di Viễn đã là đế sư của đế quốc, nhưng bọn quý tộc nguyên lão trong Viện nguyên lão dường như vẫn không chịu phục tùng. Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, bởi vì Sử Di Viễn chưa từng lập được công lớn, cũng không có gốc rễ vững chắc ở Lạc Kinh. Nhưng lần này Sử Di Viễn bắt sống được Mạnh Hổ, danh vọng lập tức thăng một bước lên trời, hơn nữa từ nay về sau, Mông Diễn sẽ càng thêm tin tưởng Sử Di Viễn hắn.
Kế đến là vì muốn bóp chết sự uy hiếp của Mạnh Hổ từ trong trứng nước, tuy rằng hiện tại Mạnh Hổ chưa tạo thành uy hiếp gì lớn đối với Sử Di Viễn, thậm chí có rất nhiều lúc hai người còn có mối lợi chung. Nhưng theo như tầm nhìn của Sử Di Viễn, Mạnh Hổ này khẳng định sẽ trở thành mối uy hiếp lớn nhất của hắn trong tương lai, sau này chờ đến khi Mạnh Hổ đủ lông đủ cánh, lúc ấy có muốn thu thập cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên Sử Di Viễn phải thừa dịp hiện tại Mạnh Hổ còn chưa đủ lông đủ cánh mà thu thập hắn.
Về nguyên nhân thứ ba thì không thể nói ra cho người ngoài biết được, việc này chỉ có mình Sử Di Viễn biết mà thôi, hắn muốn mượn Mạnh Hổ để thực hiện một chuyện.
Lúc này Nhạc Mông cũng giục ngựa tới gần, ôm quyền hành lễ với Sử Di Viễn:
- Ty chức chúc mừng đế sư đại nhân bắt được phản tướng Mạnh Hổ.
Sử Di Viễn khoát tay, từ trên mây trở về với thực tại, cất tiếng đáp:
- Tướng quân Nhạc Mông, đa tạ sự phối hợp của ngươi lần này, sau khi quay về kinh, tự nhiên lão phu sẽ báo cáo với hoàng đế bệ hạ tất cả mọi chuyện.
Nhạc Mông tỏ ra khiêm tốn:
- Ty chức không dám!
Sử Di Viễn không để ý tới Nhạc Mông nữa, quay đầu lại dặn dò bọn võ sĩ áo đen sau lưng:
- Người đâu, áp giải phản tặc Mạnh Hổ đi, phải trông chừng cẩn thận, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát.
Có hai tên võ sĩ áo đen như lang như hổ vọt tới, mang Mạnh Hổ ra phía sau. Lúc này Sử Di Viễn ra lệnh cho đám võ sĩ áo đen vẫn còn bày trận bốn phía:
- Thu quân, trở về kinh!
Nhìn theo Sử Di Viễn và đám tướng sĩ Thần Cơ doanh rời khỏi, lúc này Nhạc Mông mới ghìm cương quay đầu ngựa lại, quát to với bọn Sa Phá Lang, Lôi Trì:
- Truyền lệnh của ta, toàn quân chấn chỉnh đội hình, chuẩn bị đuổi giết cánh quân phản loạn phá vòng vây, phải tiêu diệt bọn chúng cho bằng được!
- Dạ!
Lôi Trì, Sa Phá Lang ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
--------------
Bên ngoài Hồ Lô cốc, ở đại trại hậu quân của Văn Hổ.
Dưới sự giáp công hai mặt trước sau của Man nhân và cận vệ quân của Trương Hưng Bá, rốt cục Hậu quân của Văn Hổ không còn ngăn nổi, bị ép buộc phải mở đường.
Lúc Man nhân và cận vệ quân hợp quân lại với nhau, Hùng Bá Thiên trông thấy Trương Hưng Bá giữa đám loạn quân, vội vàng ghìm cương quay đầu ngựa lớn tiếng hỏi:
- Hưng Bá, Đại thủ lĩnh ở đâu?
- Đại thủ lĩnh?
Trương Hưng Bá ngây ra một lúc, hỏi ngược lại:
- Đại thủ lĩnh là ai vậy?
Hùng Bá Thiên vội đáp:
- Chính là tướng quân, tướng quân đâu rồi?
Trương Hưng Bá đưa tay chỉ về phía sau, đáp lớn:
- Tướng quân đang chém giết cùng với địch ở phía sau, ngài ra lệnh cho ta đi trước phá vây, theo kế hoạch đã định mà đi đại hoang nguyên, ngài sẽ hội hợp với chúng ta sau!
- Cái gì?
Hùng Bá Thiên đột ngột trợn trừng hai mắt ngưng giọng nói:
- Tướng quân bảo chúng ta đi trước sao?
Trương Hưng Bá ừ một tiếng, vừa quay đầu lại đã thấy Cổ Vô Đạo giục ngựa đến bên cạnh, vội lấy phong thư trong ngực áo ra, lại cởi bội đao xuống đưa cho hắn:
- Quân sư, đây là phong thư do tự tay tướng quân viết ra, còn có bội đao tuỳ thân của tướng quân, tướng quân bảo ty chức chuyển giao cho quân sư. Tướng quân còn dặn dò, nếu ai có gan dám không tuân theo quân lệnh của ngươi, có thể dùng bội đao này chém bay đầu hắn!
Cổ Vô Đạo nghe vậy tỏ ra nghiêm nghị vội vàng nhận lấy phong thư và bội đao của Mạnh Hổ, vẫn ngồi trên lưng ngựa bóc thư do Mạnh Hổ tự tay viết ra xem. Sau khi Cổ Vô Đạo xem thư xong lập tức sắc mặt đại biến, nói với Hùng Bá Thiên và Trương Hưng Bá:
- Hai vị tướng quân, tướng quân có lệnh bảo chúng ta lập tức rút lui, tiến thẳng về phía đại hoang nguyên!
- Sao?!
- Cái gì?!
Cổ Vô Đạo vừa dứt lời, chẳng những Trương Hưng Bá lắp bắp kinh hãi, Hùng Bá Thiên cũng nhíu mày bực bội:
- Quân sư ngươi nói gì? Lập tức lui lại!?
- Đúng!
Cổ Vô Đạo gật mạnh đầu, giơ phong thư trên tay ra, trầm giọng nói:
- Lập tức lui lại, đây là quân lệnh của tướng quân!
Trương Hưng Bá vội la lên:
- Nhưng tướng quân vẫn còn kẹt trong vòng vây của địch!
- Lão tử không đi!
Hùng Bá Thiên rít giọng nói:
- Không cứu được tướng quân ta sẽ không đi, chúng ta là dũng sĩ của đại hoang nguyên, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc thủ lĩnh của mình!
- Các ngươi thật là hồ đồ!
Cổ Vô Đạo vội la lên:
- Với võ nghệ của tướng quân, mấy ngàn quân địch bên ngoài Bàn Long cốc làm sao có thể ngăn cản ngài được? Hơn nữa không còn bị đại quân liên luỵ, tướng quân có thể ung dung thoải mái vượt qua đại hoang sơn mà không cần đi theo ngã Hồ Lô cốc. Chỉ sợ chúng ta chưa đi đến sườn Bắc đại hoang sơn, tướng quân đã tới đại thảo nguyên Mạc Nam trước, các ngươi lo lắng gì chứ?
Những lời này của Cổ Vô Đạo thật ra chính là sự thật, vốn Mạnh Hổ cũng đã nghĩ như vậy, cho nên mới bảo Trương Hưng Bá dẫn bốn trăm cận vệ quân đi trước phá vây. Sở dĩ hắn ở lại cản phía sau chính là tự tin quân của Nhạc Mông không có khả năng giữ hắn lại, nhưng Mạnh Hổ tuyệt đối không ngờ, lão già độc địa Sử Di Viễn này lại lén lút mang theo tám trăm tay nỏ của Thần Cơ doanh Ngự Lâm quân mai phục trong đại doanh của Nhạc Mông, vì thế không kịp đề phòng mà mắc bẫy.
Trương Hưng Bá và Hùng Bá Thiên cùng kêu lên tức tối, không hề có vẻ muốn rút lui chút nào.
Keng!
Tiếng kim loại chạm nhau vang lên trong trẻo, Cổ Vô Đạo đã rút ra thanh bội đao mà Mạnh Hổ giao cho hắn, gằn giọng quát:
- Bội đao của tướng quân ở đây, ai dám không tuân theo quân lệnh, giết chết không tha! Bản quân sư nhắc lại một lần nữa, lui, lập tức lui lại!
Trương Hưng Bá và Hùng Bá Thiên lúc này biến sắc, bực bội hừ một tiếng giật cương quay đầu ngựa lại, quát to với các tướng sĩ của mình ở phía sau:
- Tướng quân có lệnh lập tức lui lại, lui lại...
--------------
Hoàng cung Lạc Kinh, trên điện Quang Minh.
Mông Diễn đã có sáu phần tửu ý, đang thoải mái gối đầu lên chiếc đùi trắng nõn như ngọc của một ả phi tần, còn có hai ả phi tần khác mặc áo dệt bằng tơ trong suốt ngồi bên cạnh, đang xoa bóp đùi cho hắn. Lại có một ả phi tần nữa mặc áo lụa đỏ trong suốt, toàn thân toát ra vẻ hấp dẫn mê người, ả này đang hớp một hớp mỹ tửu, sau đó dùng cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào của mình mang hớp rượu ấy mớm cho Mông Diễn.
Mông Diễn uống cạn hớp rượu trong miệng mỹ nhân, xong liếm liếm môi ra vẻ thèm khát, nở nụ cười dâm đãng:
- Thơm, thơm quá...
Mỹ nhân áo đỏ rực lửa quay đầu lại liếc Mông Diễn một cái hớp hồn, bỗng giơ đôi tay lên khẽ vỗ hai cái, lập tức có hai đội cung nữ cầm trong tay nhạc khí Hoàng gia từ hai bên điện đi ra. Những âm thanh dìu dặt vang lên khắp trong đại điện, hai đội cung nữ vừa đàn hát vừa múa, những chiếc xiêm y mỏng như cánh ve sầu làm nổi bật lên những đường cong đầy cám dỗ. Mỹ nhân khoác chiếc áo mỏng bằng lụa đỏ nhẹ nhàng đi tới trước đội múa, sao đó khẽ giạng chân hoa tay múa, xuân quang phát tiết, Mông Diễn không khỏi cảm thấy tim đập thình thịch, lửa dục bừng bừng.
- Bệ hạ, bệ hạ....
Giữa lúc Mông Diễn đang nuốt nước miếng ừng ực, dục vọng trong lòng bắt đầu bốc lên cao, đột nhiên bên ngoài đại điện vang lên thanh âm bén nhọn chói tai.
Bị người khác quấy nhiễu làm mất hứng, Mông Diễn không khỏi nổi giận trong lòng, tức tối hừ một tiếng ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy tên tổng quản nội thị đang hớt ha hớt hãi xông vào đại điện, ù té chạy thẳng tới trước mặt Mông Diễn, vừa thở dốc vừa nói:
- Bệ hạ, có tin mừng, có tin mừng!
Mông Diễn cố nén lửa giận trong lòng, hỏi lại:
- Tin mừng ở đâu vậy?
Tên tổng quản nội thị hít sâu một hơi, lúc này mới trầm tĩnh lại, đáp:
- Bệ hạ, đế sư đại nhân đã bắt được Mạnh Hổ, đang trên đường áp giải về Lạc Kinh!
- Cái gì?!
Sáu phần tửu ý của Mông Diễn lập tức không cánh mà bay, chiếc đùi mà hắn đang gối đầu cùng với những tấm thân mềm mại nõn nà trước mắt dường như đều mất đi sức hấp dẫn. Mông Diễn lập tức bật người ngồi dậy, lớn tiếng quát hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Đế sư thật sự đã bắt được Mạnh Hổ rồi sao?
Tên tổng quản nội thị đưa lên một phong thư khẩn:
- Đây là thư hoả tốc của đế sư đại nhân, xin mời bệ hạ xem qua.
Mông Diễn đưa tay tiếp lấy phong thư mở ra xem qua, không nhịn được mừng rỡ trong lòng, ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha, tốt, tốt quá, thật là tốt quá!
Mỹ nhân áo đỏ yểu điệu đi đến bên cạnh Mông Diễn, tấm thân xinh đẹp mềm mại sà hẳn vào lồng ngực Mông Diễn, nũng nịu hỏi:
- Bệ hạ, tên Mạnh Hổ này là ai vậy? Không ngờ bắt được hắn bệ hạ lại cao hứng như vậy!
- Ái phi nàng không biết tên Mạnh Hổ này lợi hại đến mức nào đâu!
Mông Diễn cười hắc hắc, đưa tay choàng ngang qua vòng eo nhỏ nhắn mê người của mỹ nhân, lớn tiếng dặn dò tên tổng quản nội thị:
- Đi, lập tức đem tin bắt được Mạnh Hổ tuyên cáo cho thiên hạ biết, hừ hừ, lần trước thằng nhãi này lên kinh có thể nói là đã hưởng hết vinh dự cao nhất. Hoàng thúc dùng nghi lễ tiếp đón anh hùng đế quốc tiếp đãi hắn, còn dùng nghi lễ Hoàng gia đón hắn trên đại lộ khải hoàn, tiếp nhận sự hoan hô của dân chúng. Nhưng lần này, hắc hắc, trẫm cũng sẽ đón hắn trên đại lộ khải hoàn, nhưng là áp giải thị chúng, chịu sự mắng chửi của vạn dân!
--------------
Thành Lạc Kinh, trong phủ Yến vương.
Mông Nghiên tới phủ Yến vương, bất quá người nghênh đón nàng không phải là Yến vương Mông Khác mà là Mông Cương, Mông Cương chính là con trai lớn của Yến vương Mông Khác.
Trong đại sảnh của vương phủ, sau khi hành lễ với nhau, Mông Nghiên hỏi Mông Cương với giọng lo lắng:
- Vương huynh, vẫn không có tin tức gì của hoàng thúc sao?
Vẻ mặt Mông Cương cũng đầy lo lắng, lắc đầu đáp:
- Không có, cho đến bây giờ vẫn không có tin tức gì của phụ thân.
Mông Nghiên lại nói:
- Sau khi hoàng thúc mất tích một cách ly kỳ, Tổng đốc Đông Bộ Lý Vũ, Tổng đốc Tây Bộ Dạ Cao còn có Diệp Hạo Thiên ở Tây Lăng cùng với toàn bộ hai mươi vạn đại quân đóng bên ngoài thành Tây Lăng cũng mất tích theo, chẳng lẽ không có một chút tin tức gì của bọn họ sao?
Vẻ mặt Mông Cương tỏ ra ảm đạm lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, cho dù bây giờ phụ thân mình có thể an toàn trở về, e rằng không thể nào đoạt lại được quyền thế trước kia. Từ sau khi Mông Diễn đăng quang, hắn lập tức tiến hành cải cách nhân sự trong triều vô cùng dứt khoát, số tay chân thân tín của phụ thân lớp thì chết lớp thì bỏ trốn, còn lại không được bao nhiêu. Cho dù vẫn còn sót lại một ít người âm thầm ẩn nấp, cũng chỉ là đám tép riu mà thôi, không thể làm được chuyện gì lớn...
Mông Nghiên thở dài, vẻ mặt âu lo:
- Nếu như hoàng thúc không trở về, để cho Mông Diễn tiếp tục làm xằng bậy như vậy, e rằng đế quốc sẽ lâm vào tình cảnh khó khăn.
- Vương muội ăn nói cho cẩn thận!
Sắc mặt Mông Cương khẽ biến, vội hạ giọng khuyên nhủ:
- Những lời đại nghịch bất đạo như vầy không nên đem ra nói lung tung bên ngoài, nếu để cho tai mắt của hoàng đế bệ hạ nghe thấy, vậy không tốt chút nào! Lúc đó cho dù là trưởng lão Viện nguyên lão Hàn Thuyết Hàn lão gia tử ra mặt cũng không thể bảo vệ được muội đâu!
- Tốt nhất là hắn giết luôn cả tiểu muội đi!
Mông Nghiên căm giận nói:
- Dù sao hắn cũng đã giết Đại hoàng huynh và Tam hoàng huynh, giết thêm tiểu muội nữa cũng không phải là nhiều! Trong mắt của hắn đã không còn luân thường huynh đệ, tình nghĩa huynh đệ, càng không phân trắng đen phải trái. Rõ ràng đại quân Tây chinh tan tác dưới tay của hắn, đúng ra hắn không nên đổ tội lên đầu Mạnh Hổ, lại càng không nên đoạt lấy công lao của Mạnh Hổ về mình.... Ôi, thật không biết hoàng thúc nghĩ như thế nào, cho dù có di chiếu của phụ hoàng, cũng không thể để cho một kẻ vô tình vô nghĩa, không biết phân biệt thị phi như Mông Diễn đăng cơ! Đây chính là một kiếp nạn của đế quốc, chuyện khác không nói chỉ nói về Mạnh Hổ, người lợi hại như vậy, vạn nhất nếu hắn muốn khởi binh tạo phản....
- Hắn không tạo phản được đâu!
Mông Nghiên vừa dứt lời, bên ngoài đại sảnh đột nhiên vang lên một thanh âm trong trẻo lạnh lùng, chợt có một bóng người cao gầy đi tới.
Mông Cương, Mông Nghiên nhìn lại, thì ra người tới là Hàn Sở, cũng là cháu ruột của trưởng lão Viện nguyên lão Hàn Thuyết. Chính là kẻ ngày trước trên tiệc rượu vì Mông Nghiên mà ra tay với Mạnh Hổ, kết quả cuối cùng thì ai nấy cũng đều biết, với tu vi thấp kém của Hàn Sở, quả thật không chịu nổi một chiêu dưới tay Mạnh Hổ. Chẳng qua những lời vừa rồi của Hàn Sở lại làm cho hai người Mông Cương và Mông Nghiên giật mình kinh hãi, nhất là Mông Nghiên.
Hàn Sở ôm quyền thi lễ với hai người, cất cao giọng nói:
- Hàn Sở tham kiến công chúa điện hạ, tham kiến tiểu vương gia!
Mông Cương đáp lễ, nhưng Mông Nghiên là không thèm đáp lễ, cau mày hỏi:
- Hàn Sở, những lời vừa rồi của ngươi là có ý gì?
Hàn Sở cười nhạt nói:
- Công chúa, vừa rồi hoàng đế bệ hạ đã tuyên cáo khắp thiên hạ, nghịch tặc Mạnh Hổ đã bó tay chịu trói ở Hồ Lô cốc, chỉ vài ngày nữa sẽ được áp giải về kinh!
- A!?
Mông Nghiên nghe vậy thân thể mềm mại khẽ run lên, khuôn mặt trắng nõn diễm kiều thoáng chốc trở nên trắng bệch.
--------------
Năm ngày sau, trên sườn Bắc của đại hoang sơn.
Hùng Bá Thiên vừa bước chân lên triền núi, chợt cảm thấy trước mắt mình rộng rãi sáng sủa hẳn ra. Quét mắt nhìn quanh một vòng, chỉ thấy phía trước trời xanh mây trắng, đại thảo nguyên mênh mông bát ngát từ dưới chân kéo dài đến mút tầm nhìn, địa thế vô cùng bằng phẳng, thậm chí không gợn chút đồi gò nào, kéo dài hơn mười mấy dặm. Một con sông nhỏ uốn lượn chảy qua, bên bờ con sông nhỏ nước xanh trong ấy rải rác những nóc chiên bao*, khói trắng đang từ những chiên bao ấy bốc lên cao, hoà quyện với mây trắng trên trời thành một khối.
(*chiên bao: tên gọi một loại lều của dân du mục sống trên thảo nguyên thời cổ, đáy hình tròn, đỉnh hình chóp có cửa sổ thông khí, tiện tháo ráp.)
Sau ba ngày hành quân gấp rút vượt qua biết bao khó khăn gian khổ, Hùng Bá Thiên suất lĩnh đám Man nhân cùng với Trương Hưng Bá suất lĩnh cận vệ quân rốt cục đã bỏ rơi được đám truy binh của Nhạc Mông lại phía sau, thuận lợi tiến vào đại thảo nguyên Mạc Nam.
Một tràng tiếng bước chân nhộn nhịp vang lên, Trương Hưng Bá và Cổ Vô Đạo cũng đã bước lên sườn núi, phía sau hai người cách đó không xa, hơn hai ngàn Man nhân, hơn năm trăm công nhân mang theo từ hành tỉnh Tây Bộ cùng với hơn hai trăm cận vệ quân tinh nhuệ còn sót lại đang ẩn nấp trong cánh rừng rậm rạp bên dưới sườn núi. Bởi vì đế quốc Tinh Hà có xây dựng một pháo đài quân sự cách đó không xa, toà pháo đài này hiển nhiên dùng để đề phòng quân của đế quốc Quang Huy theo đường nhỏ mà đánh lén. Tuy rằng pháo đài này tối đa chỉ có chừng hai ba trăm kỵ binh đóng quân ở đó mà thôi, mang tính cảnh giới nhiều hơn là phòng thủ, nhưng bọn Cổ Vô Đạo cũng không dám khinh thường.
Cổ Vô Đạo thở ra một hơi thật dài, đưa tay chỉ vào mấy chục chiên bao ven bờ con sông nhỏ cách đó không xa:
- Kia hẳn là quân đội của đế quốc Tinh Hà lưu lại, tối hôm nay chúng ta sẽ âm thầm xử lý bọn chúng, sau đó vẫn y theo kế hoạch đã định, cải trang thành quân khinh kỵ binh Bắc Phương dọc đường cướp bóc, thẳng tiến về phía Đông. Hiện tại đế quốc Quang Huy và đế quốc Tinh Hà vẫn còn trong trạng thái chiến tranh, tinh tức không thông, cho dù đế quốc Quang Huy đem hành tung của chúng ta tiết lộ cho đế quốc Tinh Hà, bọn họ cũng chưa chắc chịu tin!
- Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?
Trương Hưng Bá ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao không đợi tướng quân đến hội hợp rồi hẵng đi?
- Đúng vậy!
Hùng Bá Thiên cũng nói:
- Tướng quân còn chưa đến đây hội hợp, chúng ta sao thể đi được?
- Chúng ta không thể ở lâu tại nơi này...
Cổ Vô Đạo lắc đầu:
- Quân của Nhạc Mông phía sau có thể đuổi tới bất cứ lúc nào, mà phía trước lại là địa bàn của Thân vương Nam Bộ Phong Khinh Dương của đế quốc Tinh Hà. Tên Phong Khinh Dương này ta có biết, hắn là một nhân vật lợi hại, so ra còn lợi hại hơn Thân vương Nam Bộ cũ là Tần Xuyên, vạn nhất hắn đánh hơi được chút gì, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!
- Hơn nữa...
Cổ Vô Đạo ngừng một chút, lấy phong thư tự tay Mạnh Hổ viết trong lồng ngực ra:
- Trong thư tướng quân cũng đã có dặn dò, nếu như trên đường mọi người bị thất lạc nhau thì không cần phải chờ, mà phải lập tức theo kế hoạch đã định tiến về hướng Đông, thẳng đến đại hoang nguyên mới dừng lại. Ý của tướng quân ta tin các ngươi cũng hiểu được, đoạn hành trình xa xôi ngàn dặm chạy ngang qua hai đại thảo nguyên Mạc Nam, Mạc Đông đến đại hoang nguyên là vô cùng hung hiểm. Cho dù là tướng quân cũng không biết rốt cục có thể có bao nhiêu người còn sống đi tới đại hoang nguyên, tóm tại cứ đến được người nào hay người ấy, còn về tướng quân...
Trương Hưng Bá và Hùng Bá Thiên đồng thanh hỏi:
- Tướng quân như thế nào?
Cổ Vô Đạo hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Tướng quân võ nghệ cao cường, thiên hạ mênh mông rộng lớn như vậy sao không đi được chứ? Chúng ta có gì phải lo lắng? Chỉ sợ chúng ta chưa kịp đến đại hoang nguyên, tướng quân đã đuổi kịp, hoặc có thể ngài đã đến đại hoang nguyên trước đang chờ chúng ta!
Những lời Cổ Vô Đạo nói ra như chém đinh chặt sắt, chân thật đáng tin, trong lòng hắn cũng thật sự nghĩ như vậy. Với võ nghệ của Mạnh Hổ, thiên hạ bao la rộng lớn như vậy ai có thể ngăn cản Mạnh Hổ đây? Nếu như có quân đội cản trở, quân của đế quốc Quang Huy có lẽ còn có thể nhờ vào vây khốn quân của Mạnh Hổ mà vây khốn Mạnh Hổ. Nhưng bây giờ bên cạnh Mạnh Hổ đã không còn ai, hơn trăm cận vệ quân đi theo e rằng đã chết hết toàn bộ, bây giờ Mạnh Hổ chỉ có một mình không bị ai làm liên luỵ, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ còn ai có thể ngăn được hắn?
Trương Hưng Bá và Hùng Bá Thiên nhìn nhau, Trương Hưng Bá không nhịn được gật gật đầu:
- Chuyện này cũng đúng, với võ nghệ của tướng quân đích xác không ai có thể ngăn cản được ngài.
Hùng Bá Thiên cũng phụ hoạ:
- Chuyện này ta thừa nhận, với võ nghệ của tướng quân, có chúng ta đi theo cũng chỉ làm cho ngài vướng bận tay chân, thôi được, chúng ta cứ lên đường trước, không đợi tướng quân nữa!
- Đúng vậy!
Cổ Vô Đạo thở ra một hơi dài nhẹ nhõm:
- Hai vị tướng quân cũng nên đi nghỉ ngơi sớm đi, buổi tối còn phải chém giết một trận, chém giết xong rồi phải gấp rút hành quân suốt đêm.
- Bao nhiêu đó có gì đáng kể?
Hùng Bá Thiên cười ha hả:
- Hai ba trăm con dê của đế quốc Tinh Hà dưới chân núi kia, một mình ta cũng có thể dẹp sạch bọn chúng, ha ha!
- Chỉ giỏi khoác lác!
Trương Hưng Bá tỏ ra mất hứng:
- Ý ngươi muốn nói là, các huynh đệ của lão tử chỉ là đồ chơi, không theo kịp một mình ngươi sao?
- Không phải ta nói như vậy!
Hùng Bá Thiên nói:
- Chỉ là võ nghệ của Trương Hưng Bá ngươi quả thật là kém cỏi, ngay cả Mã Tứ Phong còn không thu thập được!
- Ngươi... Thật là vô lý!
Trương Hưng Bá cả giận:
- Tuy rằng ta không thu thập được Mã Tứ Phong, nhưng thu thập Hùng Bá Thiên ngươi vẫn thừa sức!
- Ngươi cũng bớt khoác lác đi một chút!
Hùng Bá Thiên cười lớn:
- Ngoài tướng quân ra, Hùng Bá Thiên ta không sợ ai cả! Ngươi sao? Ta chỉ cần một tay cũng có thể trói cổ ngươi!
- Được rồi, được rồi!
Thấy hai người chuẩn bị gây gổ, Cổ Vô Đạo nở nụ cười khổ lên tiếng can thiệp:
- Hai vị tướng quân cũng đừng cãi nhau nữa, tối hôm nay không phải là cơ hội tốt cho các ngươi so tài sao? Bản quân sư sẽ làm trọng tài, ai giết được nhiều quân đế quốc Tinh Hà hơn, người đó sẽ là người có võ nghệ cao hơn!
Trương Hưng Bá liền nói:
- Được, cứ quyết định như vậy đi!
Hùng Bá Thiên cũng nói:
- So thì so, ai sợ ai nào?!
--------------------------------