Tư Đồ Duệ thở dài, nói với giọng nặng nề:
- Tướng quân Trường Không, chuyện đáng lo bây giờ không phải là vấn đề Đông chinh thành hay bại, mà là phải đối mặt ra sao với sự phản kích điên cuồng của đế quốc Quang Huy! Nhanh thì một tháng, chậm thì nửa tháng, đế quốc Quang Huy chắc chắn sẽ phát động cuộc chiến xâm lấn toàn diện với chúng ta, chúng ta phải sớm có sự chuẩn bị đề phòng.
Yến Trường Không nghiêm mặt:
- Tổng đốc đại nhân muốn nói là, cục diện hỗn loạn bên trong đế quốc Quang Huy đã kết thúc rồi sao?
Tư Đồ Duệ lại thở dài, nói với vẻ đau khổ:
- Trước ngày hôm nay, cục diện bên trong đế quốc Quang Huy có lẽ vẫn còn mơ hồ không rõ, hỗn loạn vô cùng, thế nhưng qua ngày hôm nay, cục diện đã hoàn toàn đổi khác. Bằng vào uy danh mới vừa đánh bại bản Tổng đốc, Mông Diễn đã ở vào thế không ai có thể tranh chấp ngôi báu hoàng đế của đế quốc Quang Huy với hắn nữa, cuộc chiến tranh chính trị bên trong đế quốc Quang Huy đã kết thúc.
Phải nói chuyện này là xảy ra ngoài ý muốn.
Vốn hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Tư Đồ Duệ, thậm chí ngay cả Thu Vũ Đường của đế quốc Minh Nguyệt cũng cho rằng cuộc Đông chinh của Tư Đồ Duệ có ít nhất sáu thành có thể thành công. Thế nhưng Tư Đồ Duệ và Thu Vũ Đường không ngờ Mông Diễn lại bị tư tình nhi nữ làm cho đầu óc hôn mê, càng không ngờ tới Mông Diễn có thể bất chấp tất cả dẫn quân đoàn cận vệ một mình vượt ngàn dặm chạy tới cứu viện Tây Lăng.
Chuyện quân đoàn cận vệ của Mông Diễn tiến quân một mình, đối với đế quốc Minh Nguyệt vốn là chuyện tốt, bởi vì chỉ cần đánh tan quân đoàn cận vệ của Mông Diễn, đế quốc Quang Huy trong một thời gian ngắn không thể nào phái ra quân cứu viện, Tư Đồ Duệ có thể chậm rãi ra tay thu thập Mạnh Hổ và quân thủ bên trong thành Tây Lăng.
Tuy nhiên…
Tư Đồ Duệ vạn lần không ngờ, cuộc chiến Nữ Nhi hà ở thế tất thắng lại thất bại trong gang tấc vì Liêm Đao kỵ sĩ đoàn. Chuyện cuộc chiến Nữ Nhi hà thất bại trong gang tấc dẫn đến lần Đông chinh này thất bại hoàn toàn, cho nên chuyện Liêm Đao kỵ sĩ đoàn thất bại càng là chuyện ngoài ý muốn trong những chuyện ngoài ý muốn!
Có ai nghĩ rằng, Liêm Đao kỵ sĩ đoàn lại thất bại dưới tay một đám kỵ binh Man nhân?
Một chuỗi liên tiếp những chuyện ngoài ý muốn cuối cùng tạo thành cục diện không thể nào cứu vãn hôm nay, không ngờ cuộc Đông chinh của Tư Đồ Duệ lại ngoài ý muốn đưa Mông Diễn lên ngôi báu thành công. Chuyện này phải nói là một chuyện mỉa mai rất lớn, Tư Đồ Duệ nhập ngũ từ năm mười tám tuổi, chưa từng thất bại lần nào, thế nhưng hôm nay, hắn đã thất bại rành rành không thể nào chối cãi!
Cuối cùng, thất bại của lần Đông chinh này hoàn toàn là do kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ, cho nên món nợ này Tư Đồ Duệ ghi trên người Mạnh Hổ. Thật ra ngay từ đầu cuộc Đông chinh, Mạnh Hổ đã cho Tư Đồ Duệ và đại quân đế quốc Minh Nguyệt của hắn nếm nhiều đau khổ, không ngờ cuối cùng quả thật thua trong tay tên khốn ấy.
Còn Mông Diễn chẳng qua là nương nhờ ánh hào quang của Mạnh Hổ mà thôi.
Rất nhanh Yến Trường Không đã nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối, thần sắc ngưng trọng:
- Tổng đốc đại nhân, nếu quả thật Mông Diễn đăng quang ngôi báu của đế quốc Quang Huy, e rằng không chịu để yên. Tên này hiếu chiến thành tánh, đến bây giờ ty chức vẫn còn nhớ rõ bộ dạng khoa trương kiêu ngạo của hắn lúc đi sứ sang nước ta ba năm về trước.
- Đúng vậy.
Tư Đồ Duệ vuốt vuốt trán, thấp giọng nói:
- Mông Diễn hiếu chiến thành tánh, hắn tuyệt đối sẽ không để yên, cho nên chúng ta phải sớm chuẩn bị. Lúc này vấn đề lớn nhất chính là quốc khố gần như trống rỗng, lần Đông chinh này đế quốc tổn thất gần mười vạn tướng sĩ, chỉ nội món tiền tử tuất và trợ cấp cũng là một con số khổng lồ, quốc khố của ta chỉ sợ không đủ chi ra!
Yến Trường Không và Cảnh Trung thần sắc ngưng trọng, cùng lúc gật đầu.
Trên mặt Tư Đồ Duệ đột nhiên lộ vẻ cô đơn, bùi ngùi thở dài:
- Cho nên, bản Tổng đốc quyết định tạm mượn lương thực và tiền bạc của ba phủ Hà Đông, Hà Nam, Tam Giang, thà để cho dân chúng của đế quốc Quang Huy chịu khổ, vẫn còn đỡ hơn để cho dân chúng của đế quốc Minh Nguyệt chúng ta chịu khổ. Bản Tổng đốc vốn không muốn hạ thủ với bá tánh bình dân tay không tấc sắt, nhưng chuyện tới nước này cũng không còn cách nào khác nữa!
Sắc mặt Cảnh Trung khẽ biến, lời nói của Tư Đồ Duệ rõ ràng là muốn cướp bóc ba phủ Tam Giang, Hà Nam và Hà Đông!
Thế nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu như Tư Đồ Duệ không cướp ba phủ ấy, vậy lần Đông chinh này của hắn coi như lỗ vốn, tiền tử tuất của mười vạn tướng sĩ hy sinh hắn sẽ không có cách nào phát được. Lại còn số lương thực thiếu hụt cũng không có cách bổ sung, nếu như sắp tới đế quốc Quang Huy cử đại quân xâm lấn, đế quốc Minh Nguyệt lấy gì ngăn cản?
- Bản Tổng đốc muốn trong vòng mười ngày phải thu gom cho đủ số tiền bạc và lương thực.
Sắc mặt Tư Đồ Duệ nhanh chóng nghiêm túc trở lại, nói với Yến Trường Không:
- Cho nên sư đoàn số Hai của ngươi phải bảo vệ ngã ba cửa ngõ này. Nơi đây là con đường bắt buộc phải đi từ Tây Lăng đến Tam Giang và Hà Đông, trong vòng mười ngày tuyệt đối không thể để cho quân đoàn cận vệ của Mông Diễn qua đây.
Yến Trường Không lập tức đứng thẳng người, lớn tiếng đáp:
- Dạ!
o0o
Thành Tây Lăng, đại sảnh của phủ Tổng đốc.
Triệu Thanh Hạm đang bày tiệc tẩy trần thết đãi Mông Diễn, Sử Di Viễn và các tướng lĩnh cao cấp. Số người tham dự ngoài trừ chủ tế Tây Bộ La Đạo Nam và bọn quý tộc, chủ tế Tây Bộ, còn có các tướng lĩnh của quân đoàn Tây Bộ như Mạnh Hổ, Chiến Ưng, Chu Tiến, Bạch Hỉ.
Thật ra quân hàm của bọn Chiến Ưng chỉ là liên đội trưởng, vốn không có tư cách tham dự yến hội hôm nay, nhưng lúc này cả quân đoàn Tây Bộ ngoại trừ quân đoàn trưởng là Triệu Thanh Hạm và sư đoàn trưởng sư đoàn số Bốn là Mạnh Hổ, không còn tướng lĩnh cao cấp nào khác nữa, cho nên chỉ có thể để bọn Chiến Ưng tham gia yến tiệc.
Nơi chủ vị ở phía Bắc đại sảnh, Mông Diễn ngồi bên phải, Triệu Thanh Hạm ngồi bên trái.
Từ bên trái Mông Diễn trở xuống là người của quân đoàn cận vệ.
Từ bên phải của Triệu Thanh Hạm trở xuống là quý tộc và chủ tế Tây Bộ, quan quân của quân đoàn Tây Bộ. Thị nữ vừa mới dâng rượu và thức ăn lên, Triệu Thanh Hạm liền nâng chén rượu đứng dậy nói với Mông Diễn:
- Chén rượu đầu tiên Thanh Hạm xin kính hoàng tử điện hạ, cảm tạ điện hạ không ngại đường xa ngàn dặm dẫn quân chạy tới cứu viện Tây Lăng.
- Không dám!
Mông Diễn vội vàng đứng dậy, đang muốn nhân cơ hội nói vài câu xã giao thân thiện, Triệu Thanh Hạm không để cho hắn kịp nói gì liền uống một ngụm. Mông Diễn ngẩn ngơ, không thể làm gì khác hơn là nuốt lời xuống bụng, cũng hớp một ngụm rồi ngồi xuống với vẻ buồn bực không vui.
Đợi thị nữ châm rượu lần nữa, Triệu Thanh Hạm nâng chén nói với Sử Di Viễn, Phác Tán Chi:
- Chén rượu thứ hai, Thanh Hạm xin kính hai vị tiên sinh và năm vị tướng quân, nếu như không nhờ hai vị tiên sinh bày mưu tính kế, cùng năm vị tướng quân huyết chiến tại Nữ Nhi hà, Tư Đồ Duệ sẽ không rút binh, vòng vây ở Tây Lăng cũng không được mở.
Bọn Sử Di Viễn vội vàng đứng dậy, nâng ly uống cùng Triệu Thanh Hạm.
Hai chén rượu đã qua, trên mặt Triệu Thanh Hạm đã xuất hiện vài ráng đỏ, nhìn qua càng xinh đẹp hơn lúc bình thường.
Triệu Thanh Hạm lại bảo thị nữ châm rượu cho mình, sau đó nâng chén rượu lên mỉm cười nói với La Đạo Nam và bọn Mạnh Hổ:
- Đây là chén rượu thứ ba, Thanh Hạm xin kính La chủ tế và các vị thúc bá, còn có toàn thể tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ. Nếu như không phải toàn thể tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ xả thân phấn đấu, thành Tây Lăng sẽ không thể giữ vững cho tới hôm nay. Nếu không nhờ La chủ tế và các vị thúc bá khẳng khái giúp đỡ, quyên tặng một nửa tài sản và ruộng đất, thành Tây Lăng cũng không thể giữ được cho tới hôm nay. Thanh Hạm đại diện cho mấy vạn tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ và mấy trăm vạn dân chúng của hành tỉnh Tây Bộ cám ơn các người.
Dứt lời, Triệu Thanh Hạm ngửa cổ uống một hơi cạn sạch chén rượu trên tay, Mạnh Hổ và các tướng lĩnh của quân đoàn Tây Bộ cũng vội vàng cạn chén. Chỉ có La Đạo Nam lộ vẻ lúng túng, nâng chén lên uống cũng không được, không uống cũng không được, do dự một hồi lâu mới lộ vẻ hung hăng nín thở uống cạn.
Mông Diễn ngồi ở chủ vị bên trái lộ ra vẻ âm trầm, vốn hắn đã chuẩn bị sẵn trong bữa tiệc sẽ nói ra chuyện ép bức quyên tặng, dĩ nhiên không phải mục đích là nhằm vào Triệu Thanh Hạm, mà là muốn bắt Mạnh Hổ ra khai đao, thứ nhất để an ủi La Đạo Nam và bọn quý tộc Tây Bộ, thứ hai có thể nhân cơ hội diệt trừ tình địch đáng sợ là Mạnh Hổ.
Thế nhưng bây giờ, Triệu Thanh Hạm đã nhanh hơn một bước đem mọi chuyện trút hết lên người mình, chuyện Mạnh Hổ ép bức quyên tặng cũng bị nàng nói thành chuyện La Đạo Nam khẳng khái quyên tặng. Nếu như Mông Diễn còn muốn nhắc tới chuyện ép bức quyên tặng, sẽ không tránh khỏi làm căng thẳng mối quan hệ giữa hắn và Triệu Thanh Hạm, đây là chuyện mà Mông Diễn không hề mong muốn.
Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người ai cũng có tâm sự trong lòng.
Triệu Thanh Hạm chưa từng uống rượu bao giờ sau ba chén rượu đã có vẻ say, không ngờ trước mặt mọi người lại đưa cổ tay trắng muốt ra, mắt ngó Mạnh Hổ nũng nịu nói:
- Hổ, đầu thiếp cảm thấy hơi choáng váng, đỡ thiếp ra phía sau.
Nói xong, Triệu Thanh Hạm đưa mắt nhìn Mông Diễn, bọn Sử Di Viễn nói với giọng có vẻ áy náy:
- Nhị điện hạ, hai vị tiên sinh và năm vị tướng quân, Thanh Hạm chịu không nổi hơi men, xin được thất lễ. Xin La chủ tế và các vị thúc bá bồi tiếp các người, mọi người nhất định phải tận hứng!
Mạnh Hổ vẻ nghiêm túc sải bước tiến tới ôm eo dìu Triệu Thanh Hạm bước đi.
Mạnh Hổ không quan tâm tới tên tình địch Mông Diễn, hắn đã đáp ứng với Lôi Minh là sẽ chiếu cố Triệu Thanh Hạm, từ giây phút ấy, trong lòng hắn đã xem Triệu Thanh Hạm như nữ nhân của mình. Mặc dù Mông Diễn thân là hoàng tử cao quý, nhưng Mạnh Hổ cũng không phải người dễ hù doạ, hắn đã chuẩn bị sẵn đường lui ở đồn điền Thanh Ngưu, cùng lắm thì trở về Thanh Ngưu sơn làm đại vương sơn tặc!
Thấy Mạnh Hổ và Triệu Thanh Hạm ôm nhau rời khỏi, Mông Diễn ghen tức đến mặt mày xanh mét, tay phải dần dần siết chặt, rốt cục nghe bốc một tiếng, chén rượu lưu ly hảo hạng đã bị hắn bóp nát!
La Đạo Nam ngồi bên tay phải kinh ngạc đến mức cằm gần chạm đất, thầm nghĩ tên Mạnh Hổ này quả thật cũng ỷ mạnh quá mức, không ngờ hắn không coi tên tình địch Mông Diễn ra gì cả!
Triệu Thanh Hạm ngoan ngoãn như một người vợ mới, vì muốn cắt đứt vọng tưởng của của Mông Diễn nên thỉnh thoảng ôm siết lấy Mạnh Hổ trước mắt mọi người. Thật là cay cú, quả thật giống hệt mẫu thân nàng, năm đó mẫu thân Triệu Thanh Hạm không phải cũng bị đương kim hoàng đế nhìn trúng hay sao? Nhưng mẫu thân Triệu Thanh Hạm cũng giống hệt như Triệu Thanh Hạm hôm nay, không ngờ cũng rút lui trong bữa tiệc cùng với Triệu Nhạc ngay trước mặt đương kim hoàng đế.
Hừ, đúng là mẹ nào con nấy!
Giật mình một hồi, trong lòng La Đạo Nam cũng không khỏi thầm cười trộm.
Chuyện đã lớn đến mức này, Mạnh Hổ không chết cũng khó, Triệu Nhạc người ta chính là Công tước Tây Bộ, nhưng ngươi là cái gì? Triệu Nhạc có thể tranh đoạt nữ nhân với đương kim hoàng đế, nhưng ngươi dựa vào cái gì dám tranh đoạt nữ nhân với Mông Diễn?
Xoảng!
Mông Diễn không thể nhịn được nữa ném chén rượu đã vỡ trong tay xuống đất, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Sử Di Viễn và Phác Tán Chi vội đứng dậy cáo lỗi với La Đạo Nam, sau đó cũng rời khỏi, bọn Hàn Phong tự nhiên cũng không ở lại thêm nữa, vội vàng rời khỏi theo bọn Sử Di Viễn. Chỉ trong thoáng chốc, người của quân đoàn cận vệ đã đi hết, một bữa tiệc tẩy trần ngon lành như vậy cũng không ăn được.
Đưa mắt nhìn theo bọn Mông Diễn trước sau rời khỏi, La Đạo Nam lắc đầu, lẩm bẩm:
- Chắc chắn xảy ra chuyện, chắc chắn xảy ra chuyện rồi…