Hổ Lang Chi Sư

Chương 30: Chương 30: Chức Trách Của Quân Nhân




- Rút lui?

Lôi Minh ngạc nhiên nói:

- Tại sao phải rút lui? Rút đi nơi nào?

Mạnh Hổ hạ giọng nói:

- Bất cứ nơi nào cũng được, tóm lại không thể nào ở lại pháo đài Hà Tây nữa!

Lôi Minh cau mày nói:

- Tại sao? Pháo đài Hà Tây chính là nơi đóng quân của sư đoàn số Bốn chúng ta.

Mạnh Hổ không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lôi Minh:

- Lần này ta dẫn các huynh đệ đuổi theo quân địch thẳng về phía Tây hơn hai trăm dặm, gần như đuổi sát đến biên giới của đế quốc Minh Nguyệt, kết quả ngươi đoán thử xem chúng ta đã gặp chuyện gì?

Lôi Minh theo bản năng ý thức được có chuyện nghiêm trọng, gấp giọng hỏi:

- Các ngươi gặp cái gì?

- Kỵ binh!

Ngón tay Mạnh Hổ nhịp nhịp lên bàn:

- Rất đông khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt! Nói ra thì đúng là quá may mắn, nếu không phải đối phương phát hiện ra đám tàn binh kia nhưng lại không biết có chúng ta đang đuổi theo, cho nên ở khoảng cách còn rất xa chúng đã nổi lên kèn hiệu, nếu không một ngàn năm trăm người chúng ta có lẽ đã phơi thây ngay tại đó.

- Sao? Rất đông kỵ binh?

Lôi Minh thất thanh la lên:

- Nhưng trong quân đoàn Thanh Châu của Tư Đồ Duệ chỉ có một số rất ít kỵ binh mà thôi, cũng không thành lập đội kỵ binh.

- Vấn đề ở chỗ đó!

Mạnh Hổ mắt lộ vẻ lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Trong quân đoàn Thanh Châu căn bản là chưa thành lập đội kỵ binh, thế nhưng ở hạp cốc Hà Tây lại xuất hiện một số kỵ binh rất đông đảo, chuyện này nói lên điều gì? Chỉ có thể nói rõ một chuyện, Tư Đồ Duệ điều số kỵ binh đó từ châu quận khác tới!

Lôi Minh nghiêm giọng hỏi:

- Tư Đồ Duệ chỉ là Tổng đốc Thanh Châu, e rằng không có quyền điều động kỵ binh từ các châu quận khác?

- Tư Đồ Duệ không có quyền điều binh, chẳng lẽ hoàng đế đế quốc Minh Nguyệt cũng không có sao?

Mạnh Hổ ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Lão Lôi, chuyện đã quá rõ ràng rồi, đế quốc Minh Nguyệt đế quốc đã tập hợp một số lượng quân đội rất lớn ở biên giới, cuộc chiến tranh xâm lược đã gấp như sét đánh ngang mày. Đây mới chính là điểm quan trọng, chúng ta dùng không tới năm ngàn quân ô hợp đại phá hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo, làm cho quân của đế quốc Minh Nguyệt sa sút tinh thần nghiêm trọng, nếu như ngươi là Tư Đồ Duệ, ngươi sẽ làm thế nào?

- Vậy…

Lôi Minh không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh:

- Dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy pháo đài Hà Tây, lấy đầu ngươi tế cờ, lấy máu ngươi rửa nhục, làm cho phấn chấn tinh thần ba quân tướng sĩ!

- Vậy cũng phải!

Mạnh Hổ ánh mắt nghiêm trọng gật đầu, nói:

- Chậm thì đến giữa trưa mai, nhanh thì nửa đêm nay, đội khinh kỵ binh tiên phong của đế quốc Minh Nguyệt sẽ đến pháo đài Hà Tây. Cho nên thời gian còn lại của chúng ta đã không còn nhiều nữa, trước khi mặt trời lặn hôm nay, chúng ta phải rút khỏi pháo đài Hà Tây, nếu không, sau đó có muốn chạy cũng không được!

Lôi Minh trầm tư một hồi, đột nhiên nói với giọng cương quyết:

- Hổ Tử, chúng ta không thể rút lui!

Mạnh Hổ thầm thở dài một tiếng nhưng không nói gì, thật ra phản ứng của Lôi Minh hắn đã có thể đoán trước.

Không đợi Mạnh Hổ lên tiếng, Lôi Minh nói tiếp:

- Hổ Tử ngươi có từng nghĩ qua, nếu như bây giờ chúng ta rút khỏi pháo đài Hà Tây, liên đội số Năm có thể bảo toàn, nhưng cả hành tỉnh Tây Bộ sẽ mất đi lá chắn thứ nhất, quân của đế quốc Minh Nguyệt có thể ung dung tiến thẳng vào, đến lúc đó sẽ có biết bao thành trì sụp đổ, sinh linh đồ thán?

Mạnh Hổ chỉ im lặng, đây là do quan điểm của hắn và Lôi Minh khác nhau.

Mạnh Hổ không phải là người của đế quốc Quang Huy, thậm chí còn không phải là người ở thế giới này, cho nên trong lòng hắn không có một chút đồng cảm nào với đế quốc Quang Huy. Sự sống chết của dân chúng đế quốc Quang Huy không nằm trong sự quan tâm của hắn, điều duy nhất mà Mạnh Hổ lo lắng chính là chức trách trưởng quan, chỉ huy cho tốt liên đội số Năm, bảo vệ tính mạng cho các tướng sĩ của mình.

Thế nhưng Lôi Minh thì khác, Lôi Minh là người sinh ra và lớn lên ở đế quốc Quang Huy, vị trí đế quốc Quang Huy trong lòng hắn cao hơn tất cả!

Lôi Minh đột nhiên đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn về đế đô xa xa ở hướng Đông, nói một cách bình tĩnh:

- Hổ Tử, lúc ta còn rất nhỏ, ta có hai nguyện vọng. Thứ nhất là sau này lớn lên có thể làm một tên tướng quân, thứ hai là sẽ có một ngày chết trên chiến trường vì đế quốc Quang Huy, sau đó người ta sẽ khắc tên ta trên bia đá tưởng niệm trên quảng trường Hoàng gia ở đế đô.

Mạnh Hổ nói với giọng cực kỳ lãnh khốc:

- Lão Lôi, lòng trung thành của ngươi với đế quốc ta rất cảm động, hoàng đế bệ hạ tôn kính cũng sẽ rất cảm động. Nhưng hoàng đế bệ hạ không thể nào biết hết tất cả những gì đang phát sinh ở nơi đây, lại có những người sẽ không vì chuyện này mà cảm động, lại càng không cấp cho ngươi bất cứ một tên binh sĩ viện quân nào. Ta có thể nói cho ngươi rõ, ngươi chỉ là con chốt thí trên bàn cờ mà thôi, tử thủ pháo đài Hà Tây sẽ là tử thủ theo đúng nghĩa đen, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ gì nữa!

Trên mặt Lôi Minh bỗng nhiên nổi lên một vẻ hào hùng, cao gọng nói:

- Hổ Tử, ta với ngươi đã sống chung hơn một năm nay, ngươi còn không hiểu tính của ta hay sao? Lôi Minh ta tuyệt không trở thành một kẻ ham sống sợ chết mà từ bỏ lý tưởng của mình, ta là một quân nhân, vì đế quốc mà hy sinh thân mình, chết trên chiến trường chính là vinh quang của ta!

- Huống chi, pháo đài Hà Tây là nơi đóng quân của sư đoàn số Bốn, mà ta là sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn, chưa có quân lệnh mà tự tiện bỏ nơi đóng quân rút đi chỗ khác, Hổ Tử ngươi có biết đó là tội danh gì không? Đối với một tên tướng quân mà nói, đó là một sự sỉ nhục không thể nào tẩy xoá!

Nói đến nước này, Mạnh Hổ biết rằng Lôi Minh đã quyết tâm tử thủ.

Hít thật sâu một hơi, Mạnh Hổ trầm giọng nói:

- Được thôi, nếu đã như vậy, không rút lui, chúng ta tử thủ pháo đài Hà Tây!

Mạnh Hổ không thèm quan tâm đến đế quốc Quang Huy còn hay mất, cũng không thèm quan tâm sự sống chết của dân chúng trong đế quốc, nhưng không thể nào không quan tâm đến sinh tử của Lôi Minh. Cách xử thế của bậc đại trượng phu là có thù phải trả, có ơn phải đền, Lôi Minh là ân nhân cứu mạng của Mạnh Hổ, Mạnh Hổ hắn tuyệt đối sẽ không nhân lúc Lôi Minh gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn, càng không thể bỏ đi.

- Không, Hổ Tử ngươi nói sai rồi!

Lôi Minh khoát tay, lạnh nhạt nói:

- Không phải chúng ta, là ta!

- Ngươi!?

Mạnh Hổ nói với vẻ không vui:

- Ngươi có ý gì?

- Hổ Tử ngươi đừng vội, trước tiên hãy nghe cho hết lời của ta.

Lôi Minh cười nhạt, nói tiếp:

- Tử thủ Hà Tây tuy nói là tử thủ, nhưng cũng không thể thật sự tử thủ, chúng ta cần bàn về chiến lược, lần trước không phải đã thủ rất tốt hay sao? Thác Bạt Đảo tuy rất lợi hại, cũng không phải đã bị chúng ta thu thập sao? Lần này cũng vậy, Hổ Tử ngươi hãy dẫn theo một phần binh sĩ tuần tra bên ngoài, để ta ở lại giữ pháo đài.

Lão Lôi ơi lão Lôi, ngươi xem ta là tên ngốc hay sao? Ngươi chỉ muốn chịu chết một mình sao?

Mạnh Hổ cười khổ, lắc đầu nói:

- Tư Đồ Duệ cũng không phải là Thác Bạt Đảo, nếu Tư Đồ Duệ dễ dàng đối phó như thế, vậy hắn không phải là Tổng đốc Thanh Châu của đế quốc Minh Nguyệt! Ba năm trước, sư đoàn số Bốn của chúng ta không phải đã bị hắn cho một mồi lửa đốt tất cả thành tro ở Tuyệt Vọng cốc hay sao? Huống chi lần này Tư Đồ Duệ cũng không phải chỉ mang đến hai vạn đại quân mà thôi, rất có thể là mười vạn, hai mươi vạn, thậm chí có thể còn nhiều hơn nữa, trong đó đa số là khinh kỵ binh, nếu như chúng ta phân tán binh lực chính là tìm chết.

Ý nghĩ trong lòng đã bị Mạnh Hổ nhìn ra, Lôi Minh cũng cảm thấy khó xử, chỉ biết nói với vẻ cảm khái:

- Hổ Tử, bất luận việc lớn nhỏ gì ta cũng có thể nghe theo ngươi, duy nhất có việc này… ta sẽ quyết định! Cho dù thế nào đi nữa, ta vẫn là sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn, là cấp trên của ngươi, ngươi phải nghe lời ta!

Mạnh Hổ lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Lão Lôi, ngươi xem ta như một kẻ bỏ huynh đệ mà chạy trối chết hay sao?

Lôi Minh trong lòng cảm khái, khuyên nhủ:

- Hổ Tử, không phải ngươi thường nói, đại trượng phu có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm hay sao? Ta tử thủ pháo đài Hà Tây chính là chuyện nên làm, ngươi không thể chết một cách vô ích ở chỗ này, đó là chuyện không nên làm! Ngươi phải giữ lại tính mạng để còn có thể giương cao đại kỳ của sư đoàn số Bốn, còn phải báo thù cho ta và các huynh đệ tử trận, hãy nghe ta, không nên làm theo ý riêng của mình!

Mạnh Hổ vội la lên:

- Ta không phải là làm theo ý riêng của mình, ta chỉ…

Hai người còn đang tranh chấp, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm của Triệu Thanh Hạm:

- Lôi Minh tướng quân, Mạnh liên đội trưởng, các ngươi có ở đây không?

- Triệu Thanh Hạm?

Lôi Minh ngạc nhiên nói:

- Nàng tới làm gì?

- Triệu Thanh Hạm!?

Mạnh Hổ trong lòng thoáng động, vội nói:

- Đúng rồi, sao ta lại quên mất nàng nhỉ!

Lôi Minh nghiêm giọng nói:

- Hổ Tử, ngươi muốn làm gì?

Mạnh Hổ cười hắc hắc, gằn giọng nói:

- Lão Lôi, ta biết là ngươi đã quyết tâm sống chết cùng với pháo đài Hà Tây, đó là chức trách của ngươi, cũng là vinh quang của ngươi, ta cũng không ngăn cản. Thế nhưng nếu ngươi không muốn trở thành con chốt thí, không muốn cho tất cả các huynh đệ phải cùng nhau chết ở nơi đây, vậy lát nữa đừng nói gì cả, chỉ cần làm theo ánh mắt của ta là được!

Lôi Minh nghiêm giọng nói:

- Ít ra ngươi cũng phải cho ta biết ngươi muốn làm gì chứ?

- Lát nữa ngươi sẽ biết!

Mạnh Hổ đột nhiên nở một nụ cười tàn khốc, ngẩng đầu lên nói:

- Có phải là Thanh Hạm tiểu thư không? Mời vào!

Lai bun` ngu~ nua~ ro`i. To^'i post ti'p.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.