- Đánh cuộc?
Trong mắt Yến Trường Không lập tức hiện lên vẻ cảnh giác, nghiêm nghị hỏi:
- Đánh cuộc gì vậy? Ngươi muốn kéo dài thời gian phải không?
- Kéo dài thời gian?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Kéo dài thời gian để làm gì, kéo dài thời gian để bố trí mai phục trên đường về doanh của ngươi, sau đó bắt sống ngươi chăng? Ngươi cũng không khỏi quá đề cao ta rồi, ở nơi hoang vu hẻo lánh này muốn bắt cao thủ như ngươi không phải là chuyện dễ dàng. Huống chi đứng ở ngọn núi lẻ loi này nhìn từ trên cao xuống, bốn phía có động tĩnh gì sao thể thoát khỏi tầm mắt của ngươi chứ?
Yến Trường Không thoáng nghĩ cũng cảm thấy thư thái, lạnh nhạt nói:
- Vậy rốt cục ngươi muốn làm gì?
Mạnh Hổ khẽ cười, lạnh nhạt nói:
- Không muốn làm gì cả, chỉ muốn đánh cuộc với ngươi.
- Hừ!
Yến Trường Không bực mình hừ một tiếng, quát lên:
- Nếu muốn đánh cuộc cũng được, chỉ cần ngươi bằng lòng bó tay chịu trói!
- Không phải là ngươi muốn bắt sống ta sao?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Được rồi, chỉ cần ngươi có thể đánh cuộc thắng ta, đừng nói là bắt sống, ta còn bằng lòng bán mạng cho đế quốc Minh Nguyệt, thế nào?
- Sao?
Yến Trường Không ngưng trọng:
- Làm sao lại có chuyện tốt như vậy?
Mạnh Hổ lại nói:
- Thế nhưng nếu như ngươi thua cuộc, vậy phải bán mạng cho ta!
Yến Trường Không cau mày trầm tư một hồi, nghĩ rằng thử nghe một chút điều kiện đánh cuộc chắc cũng không có hại gì, dù sao quyền quyết định đánh cuộc hay không cũng là ở hắn. Nếu như không muốn đánh cuộc, tiếp tục động thủ liều mạng với Mạnh Hổ cũng chưa muộn, lập tức hỏi:
- Nói đi, đánh cuộc ra sao?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Đánh cuộc thử xem cuộc chiến Tây Lăng thắng bại ra sao!
- Hả?
Yến Trường Không kinh ngạc:
- Đánh cuộc thắng bại của cuộc chiến Tây Lăng?
- Không sai!
Mạnh Hổ cao giọng:
- Nếu như quân của ngươi đánh thắng cuộc chiến Tây Lăng, vậy thì ta thua. Bắt sống ta, giết ta hay muốn ta ra sức cho đế quốc Minh Nguyệt, đó là tuỳ ngươi định đoạt. Nhưng nếu như quân của ngươi đánh không thắng, vậy thì ngươi thua rồi, ngươi phải bán mạng cho ta. Đánh cuộc như vậy có công bằng hay không?
Yến Trường Không xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, lạnh nhạt nói:
- Đánh cuộc như vậy quả thật công bằng. Nhưng ta dựa vào cái gì có thể tin được ngươi? Vạn nhất ngươi thua cuộc nhưng vứt bỏ tín nghĩa qua một bên thì làm sao?
Mạnh Hổ lộ vẻ giận dữ:
- Nam tử đại trượng phu một lời đáng giá ngàn vàng. Ngươi xem ta có giống một tên tiểu nhân nói không giữ lời hay không?
Yến Trường Không ngẩng mặt lên nhìn sắc trời, chỉ thấy khắp nơi mây đen vần vũ, dãy núi xa xa chỉ còn là bóng đen nhàn nhạt. Nếu tiếp tục ở đây tốn công vô ích đánh tiếp với Mạnh Hổ cũng chưa chắc chiếm được ưu thế gì. Đúng như lời Mạnh Hổ, nếu còn tiếp tục đánh nữa cho dù đánh tới sáng ngày mai cũng chưa chắc có thể phân thắng bại, không bằng thừa dịp rút lui.
Lại nói mặc dù Mạnh Hổ giảo hoạt khó đối phó, nhưng Yến Trường Không có lòng tin tuyệt đối ở Tư Đồ Duệ. Tư Đồ Duệ thân trải trăm trận, tung hoành sa trường mấy chục năm nay chưa hề thất bại, lần này dĩ nhiên cũng sẽ không thất bại. Công chiếm Tây Lăng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, cho nên trường đánh cuộc với Mạnh Hổ này có thể nói là chỉ thắng không thua.
Nghĩ tới đay, Yến Trường Không không còn do dự nữa, cao giọng nói:
- Được, bản tướng quân chấp nhận trường đánh cuộc này!
Mạnh Hổ cười hăng hắc, ôm quyền thi lễ Yến Trường Không:
- Tướng quân Trường Không, thứ lỗi ta không thể phụng bồi.
Dứt lời, Mạnh Hổ lập tức dẫn Tất Điêu Tử, Báo Tử và mười mấy tên lão binh xoay người rời khỏi ngọn núi, Yến Trường Không cũng không có ý ngăn trở, thật ra cũng không thể ngăn được. Mắt thấy trời đã tối, ở trên đỉnh núi cũng đã thấy tình hình trong núi, Yến Trường Không cũng không ở lại đỉnh núi làm gì nữa, liền dẫn đội cận vệ trở về đại doanh không nhắc tới việc này nữa
Lúc đang xuống núi, Tất Điêu Tử tiến đến gần hỏi Mạnh Hổ:
- Tướng quân, ngài thật sự muốn đánh cuộc với Yến Trường Không sao?
Mạnh Hổ cười gian giảo, hỏi ngược lại:
- Đánh cuộc chỉ có thắng không thua, tội gì không cuộc?
- Chỉ thắng không thua?
Tất Điêu Tử ngạc nhiên:
- Tướng quân muốn nói quân của đế quốc Minh Nguyệt chắc chắn sẽ thất bại?
Mạnh Hổ lắc đầu:
- Kết quả cuối cùng của cuộc chiến Tây Lăng như thế nào rất khó nói, nhưng trường đánh cuộc kia Yến Trường Không chỉ có thua mà không thể thắng!
- Đó là…
Tất Điêu Tử không hiểu:
- Ty chức không hiểu, vì sao trường đánh cuộc kia Yến Trường Không chỉ có thua mà không thể thắng?
- Đánh cuộc với ta, Yến Trường Không vẫn còn ngu ngốc lắm, hắc hắc,
Mạnh Hổ cười nhẹ hai tiếng:
- Lão Tất ngươi nghĩ xem, nếu như quân của đế quốc Minh Nguyệt bất lợi trong cuộc chiến Tây Lăng, chắc chắn sẽ rút lui toàn quân, đến lúc đó hành tỉnh Tây Bộ không còn chiến sự, quân đế quốc Minh Nguyệt thất bại đó chính là sự thật rành rành không ai có thể chối cãi, đúng không?
Tất Điêu Tử gật đầu:
- Đúng vậy.
Mạnh Hổ lại nói tiếp:
- Thế nhưng muốn quân đoàn Tây Bộ bất lợi, vậy rất khó nói, ta không phải là sư đoàn trưởng của sư đoàn số Năm của quân đoàn Tây Bộ hay sao? Vậy ta không phải cũng là binh sĩ của sư đoàn số Năm hay sao? Chỉ cần còn có binh sĩ của quân đoàn Tây Bộ chống cự, trận chiến kia không thể tính là quân của đế quốc Minh Nguyệt thắng được, ngươi thấy đạo lý này có đúng không?
Đến đây Tất Điêu Tử đã hiểu rõ ràng, Mạnh Hổ rõ ràng muốn chơi chữ để chiếm phần hơn.
Ý của Mạnh Hổ rất rõ ràng, chỉ cần quân đoàn Tây Bộ vẫn còn có một binh sĩ chống cự, không thể coi là quân của đế quốc Minh Nguyệt thắng, Mạnh Hổ cũng không cần thi hành điều kiện đánh cuộc kia. Nếu như quân đoàn Tây Bộ bị tiêu diệt toàn quân, mà Mạnh Hổ cũng tử trận, đương nhiên không cần thiết phải thi hành điều kiện. Cho nên mới nói trường đánh cuộc này Mạnh Hổ chỉ thắng không thua, chính là nói theo cách này vậy!
Tất Điêu Tử chỉ biết lắc đầu, bùi ngùi thở dài:
- Yến Trường Không gặp tướng quân, chỉ có thể nói là hắn quá xui xẻo!
o0o
Tại thủ phủ Vân Thành của hành tỉnh Tây Bắc, đế quốc Quang Huy.
Lúc tham mưu trưởng Đỗ Viễn của quân đoàn Tây Bắc tiến vào hành dinh Tổng đốc, Tổng đốc Tây Bắc kiêm quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bắc Trịnh Trọng Quang đang ngẩn người nhìn bản đồ trên bàn, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Vừa nghe tiếng bước chân, Trịnh Trọng Quang quay lại liếc thấy Đỗ Viễn liền cất giọng nặng nề:
- Đỗ Viễn ngươi đã đến rồi sao?
Đỗ Viễn lập tức cảm thấy trong lòng nặng trĩu, nghe giọng của Trịnh Trọng Quang như vậy nhất định đã xảy ra chuyện.
- Tổng đốc đại nhân.
Đỗ Viễn bước lên hai bước tới cạnh bàn, thấp giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Trịnh Trọng Quang chỉ chỉ vào một phong thư hoả tốc trên bàn:
- Ngươi tự xem đi, đây là do Tần Vương điện hạ vừa khẩn cấp đưa tới.
Đỗ Viễn vội vã đọc phong thư, sắc mặt không khỏi đại biến:
- Tổng đốc đại nhân, vì sao lại như vậy? Không phải đã nói trước tiên tụ hợp ở Nhạn Môn Quan, sau đó mới kéo đi cứu viện Tây Lăng sao? Đây chính là chiến lược do Yến Vương định ra, vì sao đột nhiên lại đổi thành chia quân hợp kích? Tần Vương điện hạ cũng không nói nguyên nhân trong thơ, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
- Ai biết xảy ra chuyện gì!?
Trịnh Trọng Quang cau mày:
- Người ta là quan chỉ huy, dĩ nhiên có thể tạm thời thay đổi chiến lược!
- Hừ…
Đỗ Viễn hừ nhẹ, thở dài một hồi:
- Tổng đốc đại nhân, chỉ sợ chuyện này sẽ dẫn đến phiền phức rất lớn!
Trịnh Trọng Quang giật mình:
- Là sao?
Đỗ Viễn hạ giọng:
- Tư Đồ Duệ là người thế nào? Chính là danh tướng hiếm có trên thế giới Trung Thổ, há phải cái loại thanh niên cứng đầu cứng cổ mới vừa ra khỏi học viện, được người khác nịnh nọt vài câu không biết trời cao đất rộng là gì có thể so sánh được? Lần này quân đoàn cận vệ một mình xâm nhập như vậy, tất nhiên sẽ sa vào mưu kế của Tư Đồ Duệ, e rằng hành tỉnh Tây Bộ vĩnh viễn phải xoá tên trên bản đồ đế quốc!
Trịnh Trọng Quang nói:
- Ý ngươi muốn nói là, kế chia quân hợp kích của Tần Vương không thể thực hiện được?
- Căn bản chỉ là lý thuyết suông mà thôi!
Đỗ Viễn không cần khách khí:
- Kế chia quân hợp kích, mấu chốt nằm ở một chữ ‘hợp’, một khi không thể hình thành thế hợp kích, như vậy rất dễ dàng bị địch nhân kích phá từng phần! Nhạn Môn Quan, Vân Thành và thủ phủ Nam Trung của hành tỉnh Tây Nam cách nhau gần hay xa? Ba con đường khác nhau dẫn đến Tây Lăng khoảng cách gần xa không giống nhau, giao thông lại càng khác nữa, đại quân ba đường sao thể hợp được? Muốn hình thành thế hợp kích dễ như vậy sao? Quả thật là một ý nghĩ viễn vông!
Trịnh Trọng Quang gật đầu liên tục, Mông Diễn tiến hành kế chia quân hợp kích này thoạt nhìn như là vô cùng hoàn hảo, nhưng sau khi Đỗ Viễn phân tích một hồi đã lộ ra trăm ngàn sơ hở, lập tức hỏi:
- Vậy quân đoàn Tây Bắc chúng ta nên làm gì bây giờ? Tiếp tục án binh bất động, hay là trực tiếp tiến quân tới Tây Lăng?
Đỗ Viễn trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Tiếp tục án binh bất động e rằng không ổn, một khi Tần Vương và quân đoàn cận vệ lâm nguy, chỉ sợ Tổng đốc đại nhân chạy không thoát tội thấy chết mà không cứu, một khi Yến Vương truy cứu, chỉ sợ ngay cả Đại hoàng tử cũng không cứu được đại nhân. Cần phải thật sự đi tới Tây Lăng, nhưng phải bảo đảm không được để rơi vào mưu kế của Tư Đồ Duệ, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể dẫn đến kết quả bị tiêu diệt toàn quân.
Trịnh Trọng Quang cau mày:
- Ngươi vẫn chưa nói hết!
- Tổng đốc đại nhân đừng vội!
Đỗ Viễn mỉm cười:
- Ý ty chức là, chủ lực của quân đoàn Tây Bắc chỉ cần đi tới chỗ giáp giới của hành tỉnh Tây Bộ và hành tỉnh Tây Bắc là được rồi, sau đó phái ra hai liên đội mang theo cờ hiệu của Tổng đốc đại nhân, giương cao cờ hiệu chạy đi cứu viện Tây Lăng là ổn!
Trịnh Trọng Quang nghe vậy hai mắt sáng ngời, than thở không thôi:
- Hay, biện pháp này hay lắm, cứ làm như vậy!
o0o
Bên ngoài thành Tây Lăng, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
Thác Bạt Dã và Tư Đồ Việt đang báo cáo tiến trình đào địa đạo cho Tư Đồ Duệ.
Thác Bạt Dã là em ruột của Thác Bạt Đảo, sau khi Thác Bạt Đảo tử trận, coi như Thác Bạt Dã leo lên nhận chức sư đoàn trưởng của sư đoàn số Ba, thế nhưng hiện tại sư đoàn số Ba phần lớn đều là tân binh, lực chiến đấu không đáng để nhắc tới. Tình hình sư đoàn số Một của Tư Đồ Việt cũng không khác bao nhiêu, số lão binh của sư đoàn số Một phần lớn đã tử trận theo Tư Đồ Bưu ở trận chiến pháo đài Thiên Lang.
Vì hai sư đoàn đều có lực chiến đấu quá yếu, Tư Đồ Duệ cũng chỉ có thể cho bọn chúng làm lao động tay chân, cùng với dân phu đào địa đạo.
Tư Đồ Việt và Thác Bạt Dã đang kể khổ với Tư Đồ Duệ:
- Tổng đốc đại nhân, ở đây một dải toàn là đất cát, mặc dù dễ đào nhưng cũng rất là dễ sập, thường thường là đào tới phía trước thì phía sau sập xuống. Từ lúc bắt đầu đào cho đến bây giờ đã có mười mấy chỗ bị sập, có mấy trăm tướng sĩ đã bị chôn sống, nếu còn đào nữa thì không chịu nổi!
Tư Đồ Duệ lạnh lùng:
- Địa đạo dễ sập các ngươi không có cách gì giải quyết sao? Bản Tổng đốc không muốn nghe các ngươi kể khổ, bản Tổng đốc chỉ muốn biết còn bao nhiêu ngày nữa mới có thể đào sập tường thành Tây Lăng?
Tư Đồ Việt và Thác Bạt Dã nhìn nhau, không ai dám trả lời.
- Sao vậy?
Tư Đồ Duệ cau mày:
- Địa đạo là do sư đoàn số Một, số Ba đào, hai người các ngươi thân là sư đoàn trưởng, ngay cả đến lúc nào có thể đào sập tường thành cũng không biết hay sao?
Tư Đồ Việt bấm bụng tiến lên đáp:
- Hồi bẩm Tổng đốc đại nhân, ít nhất phải bốn mươi ngày nữa mới có thể đào sập tường thành.
Tư Đồ Duệ bực mình hừ một tiếng, lạnh lùng quát:
- Không được, bốn mươi ngày quá lâu, nhiều nhất bản Tổng đốc chỉ có thể cho các ngươi hai mươi ngày nữa!
Tư Đồ Duệ còn đang nói, tham mưu trưởng mới Cảnh Trung của quân đoàn Thanh Châu vội vã bước vào đại doanh của Tư Đồ Duệ. Chức tham mưu trưởng của quân đoàn Thanh Châu thật là một vị trí vô cùng nguy hiểm, từ khi đại quân của đế quốc Minh Nguyệt Đông chinh tới nay, đầu tiên là Đỗ Dự, sau đó là Nghiêm Đĩnh, đã có hai tham mưu trưởng liên tục hy sinh. Cảnh Trung là người kế nhiệm trong lòng cũng vô cùng run sợ, không biết mình có thể sống bao lâu.
Vừa vào trong lều, Cảnh Trung đã gấp giọng nói:
- Tổng đốc đại nhân, chiến cuộc có biến!