Hổ Lang Chi Sư

Chương 49: Chương 49: Đau Thương Và Tuyệt Vọng




Thanh Vân sơn, ở một nơi sâu trong sơn cốc.

Mạnh Hổ nhóm lên một đống lửa khoanh chân ngồi xuống, sau đó cởi bỏ áo giáp và chiến bào rách nát trên người ra. Ba vết thương chạm tới xương trước ngực hắn đã lộ ra, da thịt ở miệng vết thương bầy nhầy, ở giữa vết thương vẫn có những dòng máu nhỏ như tơ không ngừng rỉ ra, tình trạng nhìn qua cực kỳ khủng khiếp.

Lặng lẽ lấy một thanh củi cắn chặt giữa hàm răng, Mạnh Hổ lấy ra một thanh củi đang cháy dở từ trong đống lửa, không chút do dự dí thẳng vào vết thương trên ngực. Giữa trời đêm không ngừng vang lên tiếng xèo xèo, Mạnh Hổ thoáng chốc cau mày, một mùi thịt cháy khét lẹt không ngừng đưa lên mũi.

Một lúc sau, Mạnh Hổ mới vứt thanh củi đã tắt vào trong đống lửa, lấy ra một thanh củi đang cháy khác.

Trải qua thời gian ăn xong bữa cơm, ba vết thương đáng sợ mới hoàn toàn bị lửa đốt sạch sẽ. Thanh củi Mạnh Hổ ngậm trong miệng lúc này mới rơi xuống đất, cả người hắn cũng không còn sức lực ngã sóng xoài trên mặt đất.

Một tiếng ngựa hí trầm thấp đột nhiên vang lên, Mạnh Hổ không nhịn được nghiêng đầu nhìn lại, thân hình tuấn mỹ xinh đẹp của ‘Ô Vân Cái Tuyết’ hiện ra trong tầm mắt hắn.

Một nụ cười nhạt nở trên môi Mạnh Hổ, thớt ‘Ô Vân Cái Tuyết’ kia đúng là thớt ngựa quý trong ngàn vạn thớt ngựa, chẳng những tốc độ cực mau, những khe sâu suối rộng bình thường đều có thể nhảy qua, quý hơn nữa là tuấn mã có linh tính cực cao, chỉ cần nhẹ nhàng giật cương hoặc nhẹ thúc gót chân vào bụng, nó đã có thể hiểu ngay ý muốn của người cởi, cho nên khống chế nó rất là nhàn nhã.

Kế đó Mạnh Hổ lại nghĩ tới chủ cũ của ‘Ô Vân Cái Tuyết’, chính là viên tướng của đế quốc Minh Nguyệt đã chết trong tay hắn.

Đúng ra, tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt kia chết thật sự rất oan uổng, võ nghệ của hắn tuyệt đối không kém hơn Mạnh Hổ, nói về sức lực thậm chí có thể còn hơn, nhưng hắn thật là kém may mắn. Chỉ vì hắn gặp phải một người có kinh nghiệm vào sinh ra tử cực kỳ phong phú như Mạnh Hổ, hơn nữa lúc ấy Mạnh Hổ đã lâm vào bước đường cùng, nên bị Mạnh Hổ ngoan cường chống cự, mạo hiểm giết hắn thành công.

Ánh mắt Mạnh Hổ lại dời đến trường thương vừa đoạt được trong tay tên tướng ấy, nhìn cán trường thương đen nhánh một màu đang cắm phập dưới đất cách đó không xa, đột nhiên Mạnh Hổ trong lòng thoáng động. Cán trường thương kia rất giống với đại thương của Tư Đồ Bưu khi trước, chẳng lẽ giữa hắn và Tư Đồ Bưu có một mối quan hệ mật thiết hay sao?

o0o

Mạnh Hổ không đoán sai, tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt bị hắn giết chết nhờ vào may mắn ấy quả thật có mối quan hệ rất sâu xa với Tư Đồ Bưu, thậm chí một thân võ nghệ của hắn là do Tư Đồ Bưu thân truyền. Bởi vì tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt ấy chính là cháu của Tư Đồ Bưu, con trai độc nhất của Tư Đồ Duệ, vị hôn phu của Tam công chúa của đế quốc Thu Vũ Đường-Tư Đồ Hạo!

Cũng vào lúc này, ở vùng bình nguyên mênh mông trước đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.

Thi thể của Tư Đồ Hạo và Đỗ Dự xếp song song trước mặt Tư Đồ Duệ, phía trước hai thi thể không xa, vô số bó củi đã chất thành một đống to vài chục trượng. Trên đống củi nằm la liệt thi thể của vô số tướng sĩ hy sinh, có quân của đế quốc Minh Nguyệt, cũng có quân của đế quốc Quang Huy, khi còn sống, bọn họ thù hằn chém giết nhau, chết rồi lại lẳng lặng nằm cạnh nhau!

Một đội tăng lữ vốn đi theo quân đội đang tụ tập, thấp giọng ngâm xướng những câu kinh cầu não nùng ai oán để tế cáo vong linh những người đã chết, làm cho bọn họ quên đi cừu hận lúc còn sống, nhờ vậy linh hồn trở nên thánh khiết thăng nhập thiên đường. Mấy vạn đại quân của Mạnh Hổ phía sau Tư Đồ Duệ thành kính quỳ dưới đất, cũng cất giọng ê a ngâm xướng theo, tiếng ngâm ca ai oán giữa trời đêm tĩnh mịch vang đi rất xa, phảng phất như thanh âm từ trên thiên đường vọng xuống.

Khi tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện ở chân trời phía Đông, rốt cục tang lễ đã hoàn thành, một vị tăng lữ cao tuổi cầm đuốc trong tay chậm rãi bước tới trước mặt Tư Đồ Duệ.

Tư Đồ Duệ chậm rãi đứng dậy, tiếp nhận cây đuốc trong tay vị tăng lữ kia.

Bốn tên cận vệ quân vẻ mặt cung kính tiến lên, xốc lấy thi thể của Tư Đồ Hạo và Đỗ Dự, đột nhiên Tư Đồ Duệ đưa tay ra cản lại:

- Xin chờ một chút…

Bốn tên cận vệ quân đang chuẩn bị mang thi thể đi, nghe vậy quay đầu lại nhìn Tư Đồ Duệ hơi ngạc nhiên.

Tư Đồ Duệ tiến lên hai bước, đến bên cạnh thi thể của Tư Đồ Hạo, sau đó tay trái run rẩy giơ ra nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt còn trẻ của Tư Đồ Hạo, mặt Tư Đồ Hạo vẫn còn giữ nét mỉm cười, giống như là chỉ ngủ thiếp đi. Không thể cầm được, hai giọt nước mắt lặng lẽ lăn tròn trên khuôn mặt già nua của Tư Đồ Duệ.

Vị tăng lữ cao tuổi thấy thế cho rằng Tư Đồ Duệ muốn thay đổi chủ ý, lại tiến lên khuyên nhủ:

- Tổng đốc đại nhân, Phò mã dù sao cũng là vị hôn phu của công chúa điện hạ, thân phận đặc biệt, hay là không cần phải hoả thiêu….

- Không!

Tư Đồ Duệ lắc đầu, nói với giọng già nua:

- Tư Đồ Hạo mặc dù là hôn phu của công chúa điện hạ, nhưng hắn cũng là nam nhi của Tư Đồ gia chúng ta. Nam nhi của Tư Đồ gia chúng ta tuân theo lời giáo huấn của tổ tiên Tư Đồ gia, nếu như tử trận sa trường, sẽ hoả thiêu chung với các tướng sĩ đã hy sinh, hồn về thiên quốc…

Tư Đồ Duệ khoát tay, bốn tên cận vệ quân mang thi thể của Tư Đồ Hạo và Đỗ Dự tiến lên mấy bước, bỏ lên đống củi. Tư Đồ Duệ rung tay một cái, cây đuốc trong tay hắn đã bay vào đống củi, đống củi đã được tưới dầu lên lập tức bừng bừng cháy, lưỡi lửa hung bạo nhanh chóng nuốt chửng những thi thể nằm trên đống củi….

Đến lúc xoay người lại, Tư Đồ Duệ đã hoàn toàn khôi phục vẻ lạnh lùng, trầm giọng quát lên:

- Truyền lệnh, kéo quân tới Đoạn Hồn cốc!

o0o

Đoạn Hồn cốc.

Ba sư đoàn chủ lực của quân đoàn Tây Bộ đã hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh, trái phải hai bên và phía trước đều là vách đá hiểm trở cheo leo, người ngựa không thể nào vượt qua. Cửa vào duy nhất đã bị hơn hai mươi vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt hoàn toàn bít kín, Triệu Nhạc thử tổ chức vài đợt phá vòng vây, kết quả đều bị quân của đế quốc Minh Nguyệt đánh cho dội ngược trở vào.

Điều may mắn duy nhất là trong Đoạn Hồn cốc không hề có lấy một ngọn cỏ, cho nên quân của đế quốc Minh Nguyệt không có cách nào tiến hành phóng hoả, bi kịch của Tuyệt Vọng cốc năm xưa cũng không thể tái diễn. Bởi vì tất cả quân nhu lương thảo cũng ở đây, cho nên dù không thể đột phá vòng vây, muốn thủ một thời gian ngắn cũng không thành vấn đề, thế nhưng rất nhanh, một vấn đề nghiêm trọng phi thường đã xuất hiện: bên trong Đoạn Hồn cốc không hề có nước!

Không ăn, vẫn có thể sống được bảy ngày, nếu như không có nước uống, tuyệt đối không thể sống quá ba ngày!

Nhìn vầng thái dương chói sáng từ từ mọc lên ở phía Đông, Triệu Nhạc thầm kêu khổ trong lòng. Hắn hiểu rất rõ ràng, quân đoàn Tây Bộ lần này khó thoát khỏi tai kiếp, nhưng trong lòng hắn cũng không hối hận. Nếu như cho hắn làm lại từ đầu, hắn cũng không hề do dự mà đem hết tất cả quân đội tới cứu pháo đài Hà Tây! Điều hắn tiếc nuối duy nhất là chưa cứu được đứa con gái bảo bối Triệu Thanh Hạm của mình.

o0o

Triệu Nhạc bị nhốt ở Đoạn Hồn cốc cũng không biết rằng Triệu Thanh Hạm đã đi theo các tướng sĩ của sư đoàn số Bốn phá vòng vây, bất quá tình cảnh lúc này của Triệu Thanh Hạm cũng không ổn chút nào. Thanh Y vệ bên cạnh nàng chỉ còn lại không tới năm mươi người, mà phía sau cách đó không xa, lại có khoảng bốn, năm trăm khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang đuổi giết.

Tối hôm trước, Mạnh Hổ đột ngột suất lĩnh đội ‘trọng giáp thiết kỵ’ giết quân của đế quốc Minh Nguyệt trở tay không kịp, Lôi Minh suất lĩnh quân của sư đoàn số Bốn nhân cơ hội đó phá vòng vây, Thanh Y vệ của Triệu Thanh Hạm và liên đội kỵ binh của Chiến Ưng cũng theo đó phá vòng vây thành công. Sau khi phá được vòng vây, Lôi Minh đã dẫn theo Ngưu Độc và bốn, năm trăm kỵ binh quay lại cứu Mạnh Hổ, giao lại tất cả quân đội cho liên đội trưởng liên đội số Một trọng trang bộ binh Hoàng Nhâm tạm thời suất lĩnh, thẳng tiến về hướng thành Tam Giang.

Sau khi chia ra không lâu, một cánh quân của đế quốc Minh Nguyệt đã đuổi theo bọn họ. Hai sư đoàn khinh kỵ binh của Diêu Minh Viễn và Tần Khởi sau khi hoàn thành nhiệm vụ hiệp đồng tác chiến, đã nhận được lệnh của Tư Đồ Duệ, ngựa không dừng vó đuổi giết sư đoàn số Bốn của đế quốc Quang Huy vừa phá vòng vây. Tư Đồ Duệ là người dụng binh lão luyện, dĩ nhiên không dễ dàng buông tha cho chủ lực của sư đoàn số Bốn vừa phá vòng vây.

Hoàng Nhâm nhanh chóng quyết định thừa dịp bóng đêm chia ra rút lui.

Chia ra hành động như vậy mặc dù làm cho binh lực của sư đoàn số Bốn phân tán, tuy nhiên chuyện đã đến nước này rồi, chỉ có thể chạy thoát người nào hay người đó!

Quyết định của Hoàng Nhâm rất chính xác, ở vùng bình nguyên trống trải của Tam Giang, con người chỉ có hai chân không thể nào chạy nhanh hơn chiến mã bốn chân. Nếu như triển khai đội hình phòng ngự dày đặc chậm rãi rút lui, chắc chắn là toàn bộ sẽ chết chung một chỗ không thoát được người nào. Chỉ có thừa dịp bóng đêm chia nhau phá vòng vây tẩu thoát, mới có thể may mắn tránh được khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt truy sát mà thôi!

Trong lúc người ngựa hỗn loạn, Triệu Thanh Hạm chỉ còn tập hợp được gần năm mươi Thanh Y vệ cởi ngựa cướp đường mà chạy. Có lẽ phát hiện ra chuyện khác thường, một cánh quân khoảng bốn, năm trăm khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt nhanh chóng đuổi theo. Đến lúc trời tờ mờ sáng, rốt cục Triệu Thanh Hạm và gần năm mươi Thanh Y vệ của nàng đã bị khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đuổi tới chân Thanh Vân sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.