Hổ Lang Chi Sư

Chương 111: Chương 111: Đêm Trước Ngày Vào Kinh




- Ngươi nói cái gì?

Mông Diễn ngạc nhiên:

- Hoàng thúc bảo Mạnh Hổ lập tức vào kinh sao?

Sử Di Viễn vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, trầm giọng nói:

- Đúng là như thế.

Mông Diễn lại nói:

- Nếu như Mạnh Hổ không vào kinh thì sao?

- Nếu như Mạnh Hổ không phụng chỉ, lập tức giết chết!

Trong mắt Sử Di Viễn toát ra sát cơ lạnh lẽo, nghiêm nghị nói:

- Nếu như quân đoàn Tây Bộ mượn cơ hội này gây sự, sẽ cho quân đoàn cận vệ hiệp cùng quân đoàn Tây Bắc tiêu diệt!

Mông Diễn khẽ biến sắc, đưa tay ra hỏi vội:

- Tin đâu?

Sử Di Viễn vội vàng lấy ra một ống trúc đưa cho Mông Diễn.

Mông Diễn vừa cầm lấy nhìn thấy dấu niêm phong vẫn còn nguyên vẹn, không khỏi càng thêm biến sắc, liền hỏi với vẻ nửa tin nửa ngờ:

- Di Viễn tiên sinh, dấu niêm phong vẫn còn nguyên vẹn, làm sao ngươi biết được nội dung trong đó?

Sử Di Viễn nói:

- Trong phong mật thư thứ hai cấp cho ty chức, Vương gia đã có dặn dò kỹ lưỡng.

- Vậy sao?

Mông Diễn cau mày trầm ngâm:

- Hoàng thúc muốn làm gì? Tại sao lại cho đòi Mạnh Hổ vào kinh? Nếu như muốn hạ thủ với Mạnh Hổ, cần gì phải làm chuyện thừa thãi như vậy? Giết hắn luôn ở Tây Lăng có phải dễ dàng hơn không! Nếu như không phải vì muốn đối phó Mạnh Hổ, vậy cho đòi hắn vào kinh là vì nguyên nhân gì?

Sử Di Viễn cười khổ lắc đầu:

- Chuyện này ty chức cũng không đoán nổi.

Mông Diễn vất vả suy nghĩ một hồi cũng không tìm được manh mối gì, không khỏi cũng nở nụ cười khổ:

- Hoàng thúc đạo diễn màn này sao?

Sử Di Viễn đột nhiên nói:

- Không cần biết có phải Vương gia đạo diễn hay không, chuyện này đối với điện hạ có ích lợi rất lớn.

Mông Diễn cau mày:

- Ích lợi gì? Chuyện ép bức quyên tặng không được nhắc tới nữa, chuyện gầy dựng lại quân đoàn Tây Bộ cũng không thể nhúng tay vào, bản vương còn có thể làm được gì chứ?

Sử Di Viễn không khỏi nở một nụ cười khổ, thầm nghĩ kể từ khi hoàng tử điện hạ dính tới chuyện của Triệu Thanh Hạm, con người đã hoàn toàn thay đổi, trí thông minh giảm xuống rất nhiều. Tuy rằng trong lòng Sử Di Viễn nghĩ như vậy nhưng cũng không dám để lộ ra ngoài mặt, vội nói:

- Mạnh Hổ đi Lạc Kinh, không phải chuyện Mạnh Hổ và Triệu Thanh Hạm tách ra đối với điện hạ có chỗ tốt hay sao?

Mông Diễn bừng tỉnh, thầm nghĩ quả nhiên đây là một cơ hội tốt.

Sử Di Viễn nói:

- Nếu như điện hạ không còn dặn dò gì nữa, vậy ty chức phải đi báo tin.

- Đi đi!

Mông Diễn khoát khoát tay, vui vẻ nói:

- Đừng quên nói với Mạnh Hổ, bảo hắn sáng sớm ngày mai phải lập tức đi ngay, một khắc cũng không cho trì hoãn.

o0o

Phủ Tổng đốc.

Lúc Mạnh Hổ và bọn bốn người Chiến Ưng thương nghị xong kế hoạch cụ thể chọn người cho quân đoàn Tây Bộ trở về phủ Tổng đốc thì đã quá nửa đêm, lúc này hắn và Triệu Thanh Hạm đang cùng ở trong hồ tắm hậu hoa viên. Kể từ sau khi xông vào hồ tắm lần trước, trên thực tế Mạnh Hổ cũng đã trở thành cô gia (chồng của tiểu thư) ở phủ Tổng đốc, mấy ngày nay không hề e ngại cùng với Triệu Thanh Hạm ở trong phủ Tổng đốc ân ân ái ái.

Phía bắc của hồ tắm có một tảng đá xanh bằng phẳng, nước ngập khỏi mặt chừng hơn tấc.

Trên tảng đá có một chỗ hõm dựa theo hình dáng con người mà tạo thành, vừa đủ để chứa một nam nhân nằm trong đó và một nữ nhân ngồi trên ngang hông nam nhân. Đây là nơi mà tầng lớp quý tộc trên thế giới Trung Thổ chuyên môn dùng để hưởng thụ ái ân nam nữ, bất quá trò chơi này Triệu Nhạc cũng không dùng mấy, bây giờ để cho Mạnh Hổ hưởng thụ.

Lúc này Mạnh Hổ đang nằm dài trên đó, mặt lộ ra vẻ thoả mãn, Triệu Thanh Hạm đang ngồi trên bụng hắn, cặp đùi thon dài quấn chặt ngang eo lưng hắn. Mặc dù đã tạnh mưa tan mây, thế nhưng thân thể hai người vẫn quấn quít với nhau không nỡ rời xa.

Hai tên thị nữ đứng cạnh hồ tắm mặt đỏ tới tận mang tai. Từ vị trí các nàng đang đứng nhìn lại, có thể thấy được chiếc lưng thon dài của tiểu thư, mái tóc dài xoã xuống chiếc cổ cao trắng như bạch ngọc. Càng nhìn xuống phía dưới càng hấp dẫn mê người, nhất là đường cong của eo lưng thon nhỏ giống như bị gãy ngang đột ngột.

Nơi thu hút ánh mắt người khác nhất chính là kiều đồn của tiểu thư, vừa trắng nõn lại mềm mại căng tròn.

Còn cô gia càng làm cho người ta vừa muốn nhìn lại không dám nhìn, tấm thân cường tráng, bộ ngực vạm vỡ toát ra khí thế nam nhân vô cùng mạnh mẽ và hấp dẫn, làm cho nữ nhân nhìn thấy tim đập mạnh, hơi thở dồn dập.

Triệu Thanh Hạm chống tay trái lên ngực Mạnh Hổ, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve vết thương đã kết thành sẹo trước ngực Mạnh Hổ, nũng nịu hỏi:

- Chàng còn đau không?

Mạnh Hổ bĩu môi, thản nhiên nói:

- Chút thương tích ấy có đáng gì.

Thấy vết thương ấy, Triệu Thanh Hạm liền nhớ lại lần trước Mạnh Hổ đã kể với nàng về trận chiến đột phá vòng vây kịch liệt, trong mắt không khỏi toát ra vẻ thương xót, ôn nhu nói:

- Hổ, hứa với thiếp, sau này chàng không nên mạo hiểm như vậy nữa, được không?

Mạnh Hổ đưa tay vỗ vỗ kiều đồn căng tròn mềm mại của Triệu Thanh Hạm, khẽ cười:

- Không cần lo lắng, ta còn chưa có đứa con nào với nàng, sao thể chết dễ dàng như vậy được?

- Đáng ghét!

Triệu Thanh Hạm trừng mắt lên, lần tay theo eo lưng xuống phía dưới, định tìm kiếm đùi non của Mạnh Hổ để véo cho hả giận, đột nhiên thị nữ tâm phúc Liên nhi từ ngoài tiến vào, cao giọng nói:

- Tiểu thư, cô gia, quân sư tâm phúc của Tần vương điện hạ Sử Di Viễn tiên sinh muốn gặp cô gia, đang chờ ngoài đại sảnh.

- Sử Di Viễn?

Mạnh Hổ ngạc nhiên:

- Đã khuya thế này hắn tới làm gì?

Liên nhi nũng nịu đáp:

- Nói là đế đô có tin khẩn muốn chuyển cho cô gia, còn cụ thể thì tiểu tỳ không dám hỏi.

- Tin từ đế đô? Chuyển cho ta?

Mạnh Hổ nghe vậy thầm giật mình, trầm giọng nói:

- Đây là chuyện gì?

- Mặc kệ chuyện gì xảy ra, chàng cứ ra xem một chút.

Triệu Thanh Hạm vừa dứt lời liền đứng dậy, rời khỏi thân thể Mạnh Hổ, lại quay đầu dặn dò hai tên thị nữ kia:

- Linh nhi, Lung nhi, mau lấy khăn và y phục cho cô gia.

o0o

Đại sảnh của phủ Tổng đốc.

Sử Di Viễn đã rời khỏi, Mạnh Hổ cũng không vội vàng mở phong mật thư, mà phái người gọi Tất Điêu Tử tới, sau đó cùng với Triệu Thanh Hạm ba người cẩn thận nghiên cứu phong mật thư kia.

Tất Điêu Tử cầm lấy ống trúc nhìn tới nhìn lui một hồi, khẳng định:

- Dấu niêm phong vẫn còn đầy đủ, tuyệt đối không có trò gì đáng ngờ.

Mạnh Hổ gật đầu:

- Vậy mở ra đi.

Tất Điêu Tử nghe vậy đưa tay cầm lấy chuỷ thủ đã chuẩn bị sẵn trên bàn, cẩn thận cạy dấu xi niêm phong trên mật thư, lấy ra trong đó phong mật thư cuốn tròn thành hình ống. Mạnh Hổ tiếp lấy phong mật thư nhẹ nhàng trải rộng ra bàn, trên đó chỉ có lưa thưa vài chữ: Chiếu lệnh cho Mạnh Hổ của quân đoàn Tây Bộ, lập tức vào kinh!

Dưới phần chữ ký đề tên Yến vương Mông Khác, đại ấn của Yến vương màu đỏ rành rành.

Đôi mày Mạnh Hổ thoáng chốc cau chặt lại, lập tức vào kinh sao? Yến vương muốn triệu mình vào kinh?

Tất Điêu Tử ngửi ngửi phong mật thư, lại sờ sờ vào giấy viết thư, sau đó nói với vẻ vô cùng khẳng định:

- Quả thật là giấy làm bằng tơ thiên tàm mà Hoàng thất hay dùng, tuyệt đối không sai!

Triệu Thanh Hạm cũng quan sát kỹ đại ấn trong thư, sau đó nói với vẻ lo lắng:

- Đại ấn của Yến vương xem ra cũng không phải giả, thế nhưng thiếp vẫn không yên lòng, nếu như đây là bẫy rập mà Mông Diễn và Sử Di Viễn bày ra thì sao?

Mạnh Hổ lắc đầu, trầm giọng nói:

- Phong mật thư này đúng là của Yến vương không sai, Mông Diễn hoàn toàn không có liên quan gì!

Tất Điêu Tử nghe vậy gật nhẹ đầu:

- Ty chức cũng cho là như vậy, nếu như Mông Diễn và Sử Di Viễn quả thật muốn bày ra bẫy rập đối phó tướng quân, hoàn toàn không cần thiết phải giả danh Yến vương Mông Khác. Bởi vì rất dễ dàng lưu lại cái đuôi, vạn nhất chuyên này bại lộ, Đại điện hạ và Tam điện hạ ắt hẳn có thể lấy phong thư này ra làm bằng chứng, như vậy Mông Diễn sẽ rơi vào thế bị động.

Triệu Thanh Hạm cau mày:

- Thế nhưng vô duyên vô cớ, vì sao Yến vương lại cho đòi Hổ tử vào kinh?

Tất Điêu Tử trong lòng thoáng động, bất giác quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ, đúng lúc Mạnh Hổ cũng đang quay nhìn hắn. Ánh mắt hai người thoáng chốc gặp nhau, trước tiên cả hai cùng ngạc nhiên, chợt hiểu ngầm với nhau liền phá lên cười. Triệu Thanh Hạm thấy hai người bỗng dưng cười lên như vậy không hiểu gì cả, không nhịn được tiến lên véo Mạnh Hổ một cái, gắt giọng hỏi:

- Ôi, các người cười chuyện gì vậy?

Mạnh Hổ nhếch nhếch môi, nói với Tất Điêu Tử:

- Lão Tất, vậy ngươi nói cho Thanh Hạm nghe đi.

Tất Điêu Tử gật đầu:

- Chuyện đã quá rõ ràng, bên trong thành Tây Lăng và quân đoàn cận vệ chắc chắn có tai mắt của Yến vương. Mặc dù Yến vương ở đế đô cách xa ngàn dặm, nhưng hắn vẫn biết rõ cuộc chiến bảo vệ Tây Lăng từ đầu đến cuối, và biết rõ cuộc chiến Nữ Nhi hà như lòng bàn tay. Nếu như ty chức đoán không sai, nhất định là biểu hiện của tướng quân trong hai trận đánh này đã làm cho Yến vương chú ý, cho nên hắn muốn cho đòi tướng quân vào kinh. Thứ nhất là để thăm dò lòng trung thành của tướng quân, thứ hai là muốn gặp mặt thử thách tướng quân một phen.

Triệu Thanh Hạm cau mày:

- Thử dò xét lòng trung thành của Hổ tử? Chẳng lẽ Yến vương nghe được lời sàm tấu gì sao?

Tất Điêu Tử lắc đầu:

- Yến vương không thể nào nghe lời sàm tấu gì cả, và hắn cũng không dễ dàng tin tưởng lời sàm tấu, sở dĩ hắn muốn dò xét tướng quân chỉ là xuất phát từ sự lo lắng cho lợi ích của Hoàng gia. Bởi vì biểu hiện của tướng quân trong cuộc chiến bảo vệ Tây Lăng và cuộc chiến Nữ Nhi hà thật quá tuyệt vời, quá xuất sắc, xuất sắc đến mức đủ sức để thay đổi vận mệnh của đế quốc, đủ để uy hiếp sự an toàn của hoàng thất. Nếu như ty chức ở vào vị trí của Yến vương, cũng phải có quyết định y như vậy mà thôi!

Trong mắt Triệu Thanh Hạm thoáng chốc lộ ra vẻ buồn rầu lo lắng.

Hai ngày nay ở chung với Mạnh Hổ, mặc dù Mạnh Hổ chưa từng nói rõ, nhưng Triệu Thanh Hạm cũng biết dã tâm của hắn. Nàng biết dã tâm của nam nhân này tuyệt đối không chỉ dừng ở chức quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, dã tâm của hắn là muốn thống trị cả thế giới, vậy lần này hắn phụng chỉ vào kinh há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?

Nghĩ tới đây, Triệu Thanh Hạm lập tức khẩn trương kéo hai tay của Mạnh Hổ lại, gấp giọng nói:

- Hổ, chàng không thể vào kinh.

Mạnh Hổ cười nhạt, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé của Triệu Thanh Hạm, nhưng không nói lời nào.

Tất Điêu Tử bên cạnh nói tiếp:

- Nếu như tướng quân không tuân theo chiếu lệnh, e rằng lập tức sẽ gặp hoạ sát thân. Đương nhiên, Mông Diễn và quân đoàn cận vệ chưa chắc đã làm khó được tướng quân, nhưng như vậy tướng quân sẽ hoàn toàn trở mặt với triều đình, kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể chiếm đồn điền Thanh Ngưu làm một tên đại vương sơn tặc mà thôi.

- Lên núi thì lên núi!

Triệu Thanh Hạm vội la lên:

- Vẫn tốt hơn là lên kinh tự chui đầu vào lưới.

Lúc này Mạnh Hổ mới mỉm cười:

- Thanh Hạm, chuyện cũng không đến nỗi tệ hại như nàng nghĩ, nếu như Yến vương thật sự muốn giết ta cũng không cần phải gọi ta vào kinh, như vậy không phải là thừa thãi hay sao? Mới vừa rồi lão Tất cũng đã nói, sở dĩ hắn đòi ta vào kinh chỉ là muốn thử dò xét lòng trung thành của ta với đế quốc một phen, ta chỉ cần lộ ra biểu hiện trung thành đúng mực đối với đế quốc, lần lên đế đô này không cần lo lắng gì đến tính mạng cả!

Tất Điêu Tử gật đầu:

- Ty chức cũng nghĩ rằng tướng quân nên vào kinh, dù sao bây giờ vẫn chưa đến lúc trở mặt với triều đình.

- Cứ quyết định như vậy!

Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:

- Chiếu lệnh bảo lập tức vào kinh, xem ra rạng sáng mai đội cận vệ ‘hộ tống’ ta vào kinh sẽ đến đây. Sau khi ta đi, chuyện ở đây lão Tất ngươi phải quan tâm nhiều hơn, Thanh Hạm, nếu như nàng gặp phải khó khăn gì có thể tìm lão Tất, nếu có ai dám gây chuyện với quân đoàn Tây Bộ, chỉ một câu thôi, ăn miếng trả miếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.