Mạnh Hổ nói:
- Nếu như Triệu Nhạc có thể bình tĩnh sáng suốt, tập trung toàn lực tử thủ tại thành Tam Giang, như vậy có thể cùng với pháo đài Hà Tây hình thành thế ỷ dốc. Lúc đó, đại quân của Tư Đồ Duệ sẽ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan vô cùng khốn khó, như vậy trận chiến này thắng bại còn chưa thể nói trước được. Chỉ sợ Triệu Nhạc vì Triệu Thanh Hạm mà dằn lòng không được, dẫn cả quân đoàn chạy tới pháo đài Hà Tây liều mạng với Tư Đồ Duệ, vậy trận này lành ít dữ nhiều!
Trong khoảnh khắc Lôi Minh liền biến sắc, nghiêm giọng hỏi:
- Hổ Tử, vậy theo ngươi Tổng đốc đại nhân có tới hay không?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Hắn nhất định sẽ đến!
- Hỏng rồi!
Lôi Minh dậm chân la lên:
- Vậy thì hỏng bét, ôi, lúc đầu đúng ra ta không nên giữ Thanh Hạm tiểu thư ở lại!
Mạnh Hổ lạnh lùng nói:
- Nếu không giữ Triệu Thanh Hạm lại, vậy thì Triệu Nhạc sẽ không chút do dự mà bỏ mặc ta với ngươi, bỏ mặc pháo đài Hà Tây, sau đó hắn sẽ chia binh ra tử thủ, áp dụng chiến lược vườn không nhà trống. Đáng tiếc là Tư Đồ Duệ đã sớm chuẩn bị, chắc chắn là sẽ không để cho Triệu Nhạc có đủ thời gian, cho nên kết quả cuối cùng cũng vậy mà thôi, quân đoàn Tây Bộ khó tránh khỏi tan tác, hành tỉnh Tây Bộ khó tránh khỏi cảnh trầm luân. Nếu kết quả cuối cùng đều là thất bại, ngươi cần gì phải hy sinh tính mạng mình một cách vô ích như vậy?
Lôi Minh im lặng, hồi lâu mới hỏi với vẻ thê lương:
- Hổ Tử, có phải ngươi đã sớm đoán được kết quả này hay không?
Vỗ vỗ vào vai Lôi Minh, Mạnh Hổ an ủi:
- Lão Lôi, ngươi cũng không nên quá tự trách mình, đây không phải là trách nhiệm của một mình ngươi, thậm chí cũng không phải là trách nhiệm của Triệu Nhạc. Đây là vấn đề của cả đế quốc Quang Huy, lại gặp phải một đối thủ vừa khó chịu vừa giảo hoạt như Tư Đồ Duệ, hơn nữa, cho dù chủ lực quân đoàn Tây Bộ của Triệu Nhạc có bị tiêu diệt đi chăng nữa, cũng chưa chắc đã đến ngày tận thế kia mà!
Lôi Minh thất thần nhìn Mạnh Hổ, mặt lộ vẻ tuân phục.
Trên mặt Mạnh Hổ đột nhiên thoáng qua một tia sát cơ nhàn nhạt, nói tiếp:
- Ma đao của Tư Đồ Duệ đang lăm le thôn tính chúng ta, nhưng Mạnh Hổ ta há là người để cho kẻ khác mặc tình giết mổ? Khi hắn há cái mồm toang hoác như chậu máu chuẩn bị nuốt chửng đại quân của Triệu Nhạc, cũng chính là lúc mà chúng ta phát động thế phản kích từ trong tuyệt địa với hắn. Phản kích của chúng ta tuy rằng không thay đổi được kết quả của trận đánh này, nhưng hoàn toàn có thể thay đổi được vận mệnh chiến lược của hai đại đế quốc sau này!
Lôi Minh nghe vậy trong đầu mờ mịt, nghi hoặc hỏi:
- Vậy là ý gì?
- Ý gì?
Mạnh Hổ nghiêm nghị nói:
- Rất đơn giản, sanh tử của Tư Đồ Duệ, đủ để thay đổi vận mệnh chiến lược của hai đại đế quốc!
- Ngươi định ám sát Tư Đồ Duệ?
Lôi Minh nghiêm nghị hỏi:
- Hổ Tử, ngươi có mấy phần thành công?
- Không tới nửa thành!
Mạnh Hổ mặt không đổi sắc:
- Nhưng đây chính là cơ hội duy nhất của chúng ta, lúc mà Tư Đồ Duệ tập trung hết tất cả tinh lực đối phó Triệu Nhạc, lúc đó hắn cũng không tránh khỏi lộ ra sơ hở!
o0o
Trong Thanh Vân sơn.
Tư Đồ Duệ và Đỗ Dự dưới sự hộ vệ của một đội cận vệ quân chậm rãi đi lên một ngọn núi hiểm trở.
Đứng trên núi nhìn xuống, chỉ thấy dưới chân là một hạp cốc, trong cốc đầy đá xanh trần trụi, không có lấy một ngọn cỏ bụi cây, nhưng rất rộng rãi, thừa sức chứa mười vạn đại quân, hai bên sơn cốc đều là vách đá cheo leo, cực kỳ hung hiểm.
Tư Đồ Duệ chỉ sơn cốc dưới chân, quay đầu lại hỏi:
- Sơn cốc này tên gì?
Đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, Đỗ Dự tiến lên đáp:
- Hồi bẩm Tổng đốc đại nhân, núi này tên là Đoạn Hồn sơn, cốc này tên là Đoạn Hồn cốc.
- Đoạn Hồn cốc?
Tư Đồ Duệ trầm giọng nói:
- Tên này thật là hung hiểm! Quả là núi giống như tên, cốc cũng giống như tên.
Hai người còn đang nói chuyện, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Tư Đồ Duệ và Đỗ Dự nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy một viên tướng lĩnh trẻ tuổi khí vũ hiên ngang, anh tuấn tiêu sái đang sải bước đi tới.
Vừa thấy viên tướng trẻ kia, ánh mắt lạnh lùng của Tư Đồ Duệ đột nhiên trở nên nhu hoà trở lại, Đỗ Dự bên cạnh cũng nở nụ cười toe toét nghênh đón, luôn miệng nói:
- Ty chức Đỗ Dự, tham kiến Phò mã!
Viên tướng trẻ tuổi ấy bước nhanh tới nâng Đỗ Dự lên:
- Đỗ bá bá quá nhún nhường rồi!
Tư Đồ Duệ cũng cười, nói với Đỗ Dự:
- Đỗ Dự, Hạo nhi là vãn bối của ngươi, huống hồ vẫn chưa chính thức kết hôn cùng Tam Công chúa, ngươi cần gì phải đa lễ như vậy?
Đỗ Dự cười cười, đứng qua một bên.
Viên tướng trẻ lúc này mới hành đại lễ với Tư Đồ Duệ, khuỵu một gối xuống:
- Con xin ra mắt phụ thân đại nhân.
Tư Đồ Duệ khoát tay, sắc mặt đã trở lại lạnh lùng như trước:
- Đứng lên đi!
Viên tướng trẻ chính là con trai duy nhất của Tư Đồ Duệ-Tư Đồ Hạo, đoàn trưởng của Liêm Đao (lưỡi hái) kỵ sĩ đoàn của đế quốc Minh Nguyệt, đồng thời cũng là vị hôn phu của Tam Công chúa đế quốc Minh Nguyệt Thu Vũ Đường. Nếu như không phải vì cuộc chiến tranh này liên quan đến vận mệnh cả đế quốc Minh Nguyệt, Tư Đồ Hạo đã có thể sớm kết hôn cùng Thu Vũ Đường.
Nghĩ đến bởi vì cuộc chiến này làm chậm trễ hôn sự của con mình, Tư Đồ Duệ cảm thấy trong lòng áy náy:
- Hạo nhi, lúc này phụ thân điều động Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của ngươi ra tiền tuyến, trong lòng ngươi không nghĩ gì chứ? Còn Tam Công chúa điện hạ, không biết trong lòng nàng có trách móc ta không?
Tư Đồ Hạo nghiêm nghị nói:
- Con thân là nam nhi của Tư Đồ gia, chuyện chinh chiến sa trường vì đế quốc chính là bổn phận, đừng nói chỉ là chậm trễ hôn sự, ngay cả hy sinh vì đế quốc, con cũng tuyệt đối không cau mày chút nào! Về phần Vũ Đường, phụ thân hẳn là hiểu rõ hơn con, với sự thông minh tài trí, thấu hiểu đại nghĩa của nàng, phụ thân hoàn toàn không cần phải lo lắng.
- Ừ!
Tư Đồ Duệ nhẹ nhàng gật đầu, trên khuôn mặt già nua thoáng qua một vẻ tự hào rồi biến mất.
Quay đầu lại, Tư Đồ Duệ nói với Đỗ Dự bằng một giọng hết sức tự tin:
- Đỗ Dự, chính là nơi này, nơi này chính là một phần mộ lớn mà bản Tổng đốc chọn thay cho Triệu Nhạc và quân đoàn Tây Bộ của hắn!
Đỗ Dự thần sắc khẽ động, nghi hoặc hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, Đoạn Hồn sơn thế núi hung hiểm, Đoạn Hồn cốc lại càng là một tử địa chỉ có thể vào mà không thể ra, làm sao có thể dụ Triệu Nhạc và quân đoàn Tây Bộ của hắn vào trong cốc?
- Dụ?
Trên mặt Tư Đồ Duệ đột nhiên hiện ra một nét hào khí:
- Không, không phải dụ, mà là ép! Lần này bản Tổng đốc sẽ bằng vào ưu thế tuyệt đối về binh lực mà ép Triệu Nhạc và quân đoàn Tây Bộ của hắn vào trong cốc này, sau đó vây chết hắn trong cốc.
Đỗ Dự thấp giọng hỏi:
- Ép vào trong đó?
- Đúng, ép vào trong đó!
Tư Đồ Duệ đưa tay chỉ một quả đồi thấp trải dài ở xa xa, nói tiếp:
- Đỗ Dự ngươi xem, quả đồi thấp trải dài rộng lớn kia chính là dư mạch của Thanh Vân sơn, cũng là đoạn cuối của hạp cốc Hà Tây, vượt qua đồi về phía Đông chính là vùng bình nguyên Tam Giang phì nhiêu, viện quân của Triệu Nhạc nếu như muốn tới đây chắc chắn sẽ phải vượt qua quả đồi kia.
Đỗ Dự nói:
- Thế nhưng quả đồi kia không cao lại cũng không hiểm trở, người ngựa đi qua dễ dàng, hơn nữa lại trống trải, rất khó mai phục.
Tư Đồ Duệ nói:
- Quả đồi kia trống trải lại không hiểm trở, đúng vậy, nhưng nói không có cách mai phục thì chưa chắc!
- Sao?
Đỗ Dự vui vẻ nói:
- Không lẽ Tổng đốc đại nhân có diệu kế gì sao?
- Vào mùa xuân ba năm trước, sau khi kết thúc cuộc chiến ở Tuyệt Vọng cốc, bản Tổng đốc đã từng đi xem xét thực địa quả đồi kia, kết quả phát hiện ra một bí mật động trời!
Nói tới đây Tư Đồ Duệ ngừng một chút, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối:
- Chỉ tiếc rằng ngay lúc đó Trữ vương tạo phản, bản Tổng đốc bị ép buộc lui binh, làm cho lãng phí một cơ hội tốt!
Đỗ Dự mặt lộ vẻ vội vàng, hỏi gấp:
- Tổng đốc đại nhân phát hiện được bí mật gì vậy?
Tư Đồ Duệ đưa tay chỉ sông Thông Thiên uốn lượn phía trước, hỏi:
- Ngươi thấy con sông kia không?
Đỗ Dự nói:
- Đây không phải là sông Thông Thiên sao? Là sông Thánh của thế giới Trung Thổ chúng ta! Vốn nó bắt nguồn từ Tuyết Vực Thánh sơn ở nơi sâu nhất trong Tử Vong Đại Mạc, sau đó chảy từ Đông sang Tây xuyên qua cả thế giới Trung Thổ, cuối cùng đổ ra biển lớn.
Tư Đồ Duệ lại hỏi:
- Các ngươi có phát hiện đoạn sông Thông Thiên này có gì khác thường không?
- Khác thường?
Đỗ Dự cau mày:
- Có gì khác thường?
Tư Đồ Hạo đang đứng yên lặng một bên đột nhiên nói:
- Phụ thân, nước của đoạn sông Thông Thiên này dường như hơi vàng!
- Đúng rồi!
Đỗ Dự chợt nói:
- Nước của đoạn sông Thông Thiên kia quả thật là có hơi vàng, Phò mã quả thật quan sát tỉ mỉ đến chân tơ kẽ tóc, tài trí không thua gì Tổng đốc đại nhân năm ấy! Sau Tổng đốc đại nhân, Tư Đồ gia lại xuất hiện một vị tướng tài ba, đây thật là phúc lớn của đế quốc.
Tư Đồ Hạo vội nói:
- Đỗ bá bá quá khen, cháu thật không dám nhận.
Tư Đồ Duệ khẽ cười:
- Đỗ bá bá của ngươi nói không sai, ta bình thường cũng không hay ngợi khen người khác, nhưng hôm nay vẫn muốn khen ngươi một câu, trong hai năm gần đây ngươi thật sự tiến bộ rất nhiều! Như vậy ta sẽ thử hỏi ngươi thêm một vấn đề nữa, nước của đoạn sông Thông Thiên kia hơi vàng, nhưng là vì nguyên nhân gì?
- Nước sông vàng đơn giản là do trong nước có nhiều phù sa…
Tư Đồ Hạo khựng lại một chút, sau đó đột nhiên lớn tiếng:
- Hiểu rồi, phụ thân, con đã biết người nói bí mật kia là gì rồi!
- Sao, vậy ngươi nói thử ta nghe!
Ánh mắt Tư Đồ Duệ vẫn bình thản ung dung như trước, nhưng Đỗ Dự đứng bên cạnh để ý quan sát thấy, trong mắt hắn không dấu nổi vẻ tự hào. Có thể nhìn ra được, Tư Đồ Duệ đối với đứa con trai này rất hài lòng, bất quá cũng phải nói, Tư Đồ Hạo cũng quả thật là kỳ tài ngút trời, chẳng những là nhân tài xuất sắc nhất trong những thanh niên cùng lứa tuổi ở đế quốc Minh Nguyệt, mà nếu nhìn ra khắp cả thế giới Trung Thổ… E rằng chỉ có tên Mạnh Hổ kia mới có thể sánh ngang với hắn!
Tư Đồ Hạo nói:
- Nếu như con không đoán sai, đất trên đồi kia đúng là đất cát, đất cát rất xốp, sau khi ngâm qua nước sông lại càng mềm, rất dễ đào bới! Vì thế quân ta có thể trong khoảng thời gian ngắn đào hàng vạn hang động trên quả đồi kia, chuyện ẩn giấu được mười vạn đại quân cũng không phải không làm được. Sau đó ta nguỵ trang cửa động, quân của đế quốc Quang Huy tuyệt đối không nghĩ rằng quân ta lại mai phục trong quả đồi như vậy, tất nhiên trúng kế!
- Hay!
Đỗ Dự kích động khen hay:
- Kế hay! Phò mã tài trí hơn người, ty chức bội phục, bội phục!
Tư Đồ Duệ không thể nén nổi vui mừng và đắc ý trong lòng, vuốt râu cười dài, tiếng cười lãng đãng truyền ra rất xa giữa vùng đồi núi hoang vu tịch mịch…..