Đám tàn kỵ binh của Mã Tứ Phong và quân Sóc Châu còn đang kịch chiến, rốt cục quân tiếp viện của quân đoàn Mãnh Hổ đã chạy tới.
Đám viện quân này phần lớn là cung tiễn thủ, mấy chục chiến thuyền triển khai thành hình chữ Nhất cách bờ sông vài chục bước, hơn vạn tên cung tiễn thủ của quân đoàn Mãnh Hổ ào ào giương cung lắp tên, bắn về phía bờ Tây của Bạch Sa hà. Chỉ trong thoáng chốc, tên bay dày đặc như châu chấu rơi xuống đầu quân Sóc Châu.
Quân Sóc Châu vốn là khinh kỵ binh, không có áo giáp như trọng trang bộ binh, cũng không có trọng thuẫn như trọng trang bộ binh, chỉ dựa vào áo giáp da đáng thương trên người căn bản không đủ để ngăn cản những mũi phá giáp trọng tiễn của đám cung tiễn thủ quân đoàn Mãnh Hổ. Tuy rằng trong quân Sóc Châu cũng có trường cung thủ, nhưng bọn chúng cũng không dám lắp tên bắn trả, vì đám cung tiễn thủ của quân đoàn Mãnh Hổ trên chiến thuyền được dân chúng của đế quốc Minh Nguyệt che chở.
o0o
Trung quân của quân đoàn Sóc Châu.
Mắt thấy kỵ binh Sóc Châu lần lượt ngã xuống từng mảng lớn như cỏ dại trốc gốc, đôi mắt Yến Thập Tứ gần như phun ra lửa, quay đầu lại nói với Yến Thập Tam:
- Phụ thân, trận này không còn cách nào đánh được nữa!
Yến Thập Tam quay đầu giận dữ nhìn vào mấy chục chiến thuyền đang triển khai thành hình chữ Nhất trên Bạch Sa hà, lạnh lùng rít qua kẽ răng:
- Truyền lệnh, toàn quân lui về phía sau mười dặm!
Yến Thập Tam vừa ra lệnh, kèn hiệu rút quân lập tức nổi lên, đám kỵ binh Sóc Châu đang chiến đấu kịch liệt với đám tàn kỵ binh của Mã Tứ Phong nghe vậy lập tức giục ngựa quay đầu, tất cả chạy thẳng về hướng Tây. Chỉ trong thoáng chốc, mấy vạn kỵ binh Sóc Châu đã rút lui ra ngoài mười dặm, chiến trường đang ồn ào huyên nào tạm thời lắng xuống. Chỉ có đám thương binh Sóc Châu trúng tên bị thương không kịp bỏ chạy vẫn không ngừng lăn lộn rên la trên mặt đất.
Mắt thấy kỵ binh Sóc Châu rút lui nhanh chóng như nước thuỷ triều, Mã Tứ Phong không khỏi vung cao chiến đao không còn ra hình thù gì nữa trong tay gào thét hoan hô, phía sau Mã Tứ Phong, hơn hai ngàn tàn binh còn lại cuối cùng cũng gần như quên hết tất cả chung quanh hoan hô ầm ĩ. Còn có hơn hai ngàn kỵ binh Man nhân của Hùng Bá Thiên cũng nhảy nhót reo mừng.
- Chúng ta thắng rồi!
- Bọn chó Sóc Châu bỏ chạy rồi, ha ha ha…
- Quân đoàn Mãnh Hổ vạn tuế, đế quốc Quang Huy vạn tuế!
Trong tiếng hoan hô long trời lở đất, một chiếc thuyền tam bản được hạ xuống từ chiến thuyền đội Thuỷ sư, sau đó được các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ chèo vào bờ sông. Đứng trên đầu chiếc thuyền tam bản kia là một viên tướng vóc người khôi ngô, vẻ mặt anh tuấn oai hùng, ánh mắt sáng quắc, đương nhiên là quân đoàn trưởng Mạnh Hổ của quân đoàn Mãnh Hổ!
Mã Tứ Phong cùng mười mấy tên quan quân nhanh chóng tiến tới nghênh đón.
Cách Mạnh Hổ còn chừng ba bước, Mã Tứ Phong đột ngột quỳ rạp xuống, sau đó bất ngờ cất tiếng gào khóc. Tên hán tử kiên cường bất khuất như sắt thép này không ngờ giờ đây lại gào khóc hệt như con trẻ:
- Tướng quân, tướng quân ôi, ty chức vô năng, sư đoàn kỵ binh làm cho ngài phải phiền phức chạy đi cứu viện, oa oa oa…
Phía sau Mã Tứ Phong, mười mấy tên quan quân của sư đoàn kỵ binh cũng quỳ rạp xuống.
Sau đó tất cả hơn hai ngàn tàn binh của sư đoàn Bắc Phương trong khoảnh khắc đều quỳ cả xuống.
Mạnh Hổ tỏ ra vừa kinh vừa sợ, vội vàng tiến tới đỡ Mã Tứ Phong dậy:
- Đứng lên, mau đứng lên!
Vừa nâng Mã Tứ Phong dậy, Mạnh Hổ lại ngẩng đầu quát mười mấy tên quan quân và hơn hai ngàn tàn quân của sư đoàn kỵ binh:
- Đứng lên, tất cả đứng lên đi, nam nhân chúng ta dưới đầu gối có vàng, chỉ quỳ trước trời đất và phụ mẫu, ngoài ra không được tuỳ tiện quỳ như vậy!
Mã Tứ Phong đưa tay lau đi nước mắt chảy tràn trên mặt, cất cao giọng:
- Các huynh đệ, tất cả đứng lên đi!
Lúc này mười mấy tên quan quân và hơn hai ngàn tàn kỵ binh mới ào ào đứng dậy. Mạnh Hổ không để lỡ thời cơ, lập tức tiến lên phía trước một bước, cao giọng nói:
- Mặc dù các ngươi là tướng sĩ của quân đoàn Bắc Phương, không phải là tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ chúng ta… Nhưng chỉ cần các ngươi còn dưới trướng của Mạnh Hổ ta, ta vẫn đối xử bình đẳng với các ngươi như với các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ!
- …Các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ ăn cái gì, các ngươi ăn cái đó!
- …Các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ mặc cái gì, các ngươi mặc cái đó!
- …Các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ có bao nhiêu tiền thưởng, các ngươi sẽ có bấy nhiêu tiền thưởng!
- …Các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ hy sinh, các ngươi cũng hy sinh!
- …Mạnh Hổ ta thân là quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, tuyệt đối không bỏ mặc bất cứ một tên binh sĩ nào trong quân, cũng như vậy, ta cũng tuyệt đối không bỏ mặc bất kỳ một tên tướng sĩ nào của sư đoàn kỵ binh! Ta chỉ nói một câu, cho dù sư đoàn kỵ binh chỉ còn lại một người, chỉ còn lại một con chiến mã, ta cũng nhất định sẽ suất lĩnh đại quân tiếp ứng!
- …Càng huống chi, lần này nếu không nhờ sư đoàn kỵ binh các ngươi liều chết ngăn cản kỵ binh Sóc Châu của đế quốc Minh Nguyệt, để tranh thủ thời gian cho đại quân chủ lực quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta đánh tan quân đoàn Dự Châu, hậu quả thiết tưởng không thể nào chịu nổi. Cho nên lần này nói tiếng cảm ơn phải là Mạnh Hổ ta, phải là toàn thể tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ, chứ không phải là các ngươi!
- …Người nên quỳ cũng phải là Mạnh Hổ ta, mà không phải là các dũng sĩ không sợ chết các ngươi!
Dứt lời, Mạnh Hổ đã quỳ xuống thật sự, khấu đầu thật sâu một cái về hướng Mã Tứ Phong và toàn thể tướng sĩ của sư đoàn kỵ binh đang ở sau lưng hắn. Hành động đột ngột này hiển nhiên ra ngoài ý liệu của mọi người, chờ cho Mã Tứ Phong kịp có phản ứng, Mạnh Hổ đã cung kính khấu đầu xong, hoàn thành một lễ.
- Tướng quân, không thể được, ngài không thể quỳ!
Không chờ Mạnh Hổ khấu đầu lần thứ hai, Mã Tứ Phong vội vã chạy tới nâng Mạnh Hổ, gấp giọng nói:
-Tướng quân, không thể làm vậy được!
- Vì các ngươi là dũng sĩ chân chính, ba lễ này xứng đáng với các ngươi!
Mạnh Hổ gạt phắt Mã Tứ Phong sang một bên, sau đó tiếp tục cung kính khấu đầu hai cái nữa, lúc này mới chịu đứng dậy, vung tay quát lớn:
- Các huynh đệ, mấy đường đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đang từ mấy hướng ép tới, chỗ này chúng ta không thể ở lại lâu. Bây giờ lập tức mang theo các huynh đệ bị thương, cả thi thể của các tướng sĩ tử trận cũng mang theo, mọi người mau mau lên thuyền đi!
- Dạ!
Mã Tứ Phong ầm ầm đáp lại, quay đầu quát lớn:
- Các huynh đệ, lên thuyền!
o0o
Chiều hôm sau.
Ba đường đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường, kỵ binh Sóc Châu của Yến Thập Tam còn có tàn binh Dự Châu của Lạc Tòng Vân gần như chạy tới đại trại Thuỷ sư cảng Phong Lâm cùng một lúc. Bất quá đáng tiếc là đại trại Thuỷ sư vốn hùng vĩ giờ đây đã biến thành tường đổ vách xiêu sau trận hoả hoạn bừng bừng, trên bến cảng mênh mông trôi đầy những mảnh thuyền vỡ cháy đen trông thật là thê thảm.
Nhìn cảnh tượng hoang tàn đổ nát trước mặt, Thu Vũ Đường chỉ thấy trời đất tối sầm.
Vì sao kết quả lại như thế này?! Cuối cùng là tại sao?
Trong giờ phút này, đầu óc Thu Vũ Đường ngập tràn hoang mang mê hoặc, tràn ngập rất nhiều chữ ‘tại sao’!
Tại sao kỵ binh Sóc Châu của Yến Thập Tam không đuổi kịp quân đoàn Mãnh Hổ?
Tại sao quân đoàn Dự Châu của Lạc Tòng Vân không thể ngăn cản quân đoàn Mãnh Hổ?
Tại sao đội cảnh vệ điều từ thành Phong Lâm tới không kịp đánh đắm tất cả chiến thuyền trong đại trại Thuỷ sư?
Từ lần đầu tiên quân đoàn Mãnh Hổ bất ngờ tập kích Tây Kinh đắc thủ, sau đó quân đoàn Mãnh Hổ bao vây tiêu diệt tàn quân Thanh Châu của Tư Đồ Duệ, kế nữa bất ngờ tấn công Hổ Khiếu quan đắc thủ. Sau đó quân đoàn Mãnh Hổ lại mai phục bên trong Bàn Long cốc, ung dung tránh thoát sự truy kích của quân đoàn U Châu, lại rút quân bất ngờ trở lại tập kích Tây Kinh lần thứ hai đắc thủ… Từng trận chiến mà quân đoàn Mãnh Hổ đã trải qua từ lúc bôn ba đường trường đánh vào Trung Châu tới nay lần lượt hiện lên trong đầu Thu Vũ Đường. Tính đi tính lại, từ khi tiến vào Trung Châu tới nay, không ngờ quân đoàn Mãnh Hổ đã thắng bảy trận liên tiếp!
Nhưng đường đường là một đại đế quốc có bảy tám ngàn vạn dân, có trên trăm vạn quân chính quy, lại bị một quân đoàn Mãnh Hổ tung hoàng ngang dọc trong lãnh thổ Trung Châu, thắng tiên tiếp bảy trận, đúng là chuyện làm cho người ta khó lòng tha thứ. Lại còn chuyện hai lần công hãm đế đô, ngay cả hoàng đế và Tể tướng của đế quốc cũng bị bắt làm tù binh, đây có thể nói là nỗi nhục lớn nhất của đế quốc Minh Nguyệt từ trước tới nay!
Nhưng bây giờ một nỗi nhục lớn hơn nữa đang chờ Thu Vũ Đường, chờ cả đế quốc Minh Nguyệt!
Chính là chuyện quân đoàn Mãnh Hổ của Mạnh Hổ sắp sửa chạy về đế quốc Quang Huy bằng đường thuỷ, quân đoàn Mãnh Hổ sắp sửa mang theo bảy trận thắng liên tiếp, mang theo vinh quang hai lần công hãm đế đô Tây Kinh, mang theo cả hoàng đế và Tể tướng của đế quốc Minh Nguyệt chạy về Tây Lăng! Nếu Thu Vũ Đường và đế quốc Minh Nguyệt không thể ngăn cản được quân đoàn Mãnh Hổ bỏ chạy về đế quốc, quốc uy và quân uy của đế quốc Minh Nguyệt sẽ bị tổn thương nặng nề nhất từ trước tới nay, thanh danh và uy vọng của Mạnh Hổ trên thế giới Trung Thổ sẽ tuộc dốc không phanh…
Phía sau Thu Vũ Đường, vẻ mặt của mấy tên quân đoàn trưởng mấy đại quân đoàn cũng cực kỳ ngưng trọng, Lạc Tòng Vân thân thọ trọng thương cũng đang ở trong số đó. Tâm trạng của Thu Vũ Đường trong giờ phút này bọn chúng hoàn toàn có thể hiểu được, bọn chúng cũng rất muốn chặn giết Mạnh Hổ, chặn giết quân đoàn Mãnh Hổ. Nhưng đáng tiếc là con mãnh hổ này quá giảo hoạt, quá hung tàn, cho dù bọn chúng đã làm hết sức mình, thế nhưng kết quả lại làm cho người ta khó có thể chấp nhận!
Tâm trạng Thu Vũ Đường lúc này vô cùng nặng nề, vị Thái tử gia tuổi còn trẻ rốt cục đã không nhịn được mà bộc phát. Thu Dã bước hai bước tới trước mặt Lạc Tòng Vân, cất tiếng rống giận mang đầy trách móc:
- Lạc Tòng Vân, vì sao ngươi lại làm ra chuyện như vậy? Cả một quân đoàn Dự Châu hơn bảy vạn đại quân, không ngờ không thủ được một cái Thương Tâm lĩnh nho nhỏ, Tổng đốc ngươi ăn thứ gì vậy?
Lạc Tòng Vân cúi đầu buồn bã, mấp máy môi muốn giải thích nhưng lại nói không nên lời.
Bây giờ có nói gì đi nữa cũng đã quá muộn màng, chuyện quân đoàn Dự Châu không thể thủ tại Thương Tâm lĩnh, để cho quân đoàn Mãnh Hổ ung dung xuôi Nam nay đã trở thành sự thật rành rành khó mà chối cãi. Trước sự thật rành rành như vậy, tất cả những lời giải thích đều trở nên yếu ớt vô lực, cho dù Lạc Tòng Vân có giải thích đến khô cả cổ cũng chưa chắc đã có người tin, ngược lại còn cho rằng hắn trốn tránh trách nhiệm.
- Dã nhi, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, vả lại chuyện này cũng không phải là trách nhiệm của Lạc đại nhân!
Đôi mày thanh tú của Thu Vũ Đường khẽ nhíu, nàng thầm nghĩ mặc dù Thu Dã rất thông minh nhưng rốt cục vẫn còn nhỏ tuổi, rất nhiều ý đồ chính trị hắn vẫn còn mù mờ không hiểu, lại càng không biết cách xử lý như thế nào. Nhưng Thu Vũ Đường lại hiểu rất rõ rằng hiện tại tuyệt đối không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải chặn giết quân đoàn Mãnh Hổ của Mạnh Hổ, dốc hết toàn lực cố gắng chặn lại cánh Hổ Lang Chi Sư này.
Bất quá Thu Vũ Đường cũng biết rằng, bây giờ muốn chặn quân đoàn Mãnh Hổ lại còn khó hơn lên trời!
Quốc lực, quân lực của đế quốc Minh Nguyệt hầu như đã cạn kiệt, Thu Vũ Đường đã không còn khả năng xuất động đại quân tiếp tục truy kích quân đoàn Mãnh Hổ dọc theo hai bờ sông Thông Thiên, bởi vì quân lương của đại quân đế quốc Minh Nguyệt đã gần như cạn sạch. Chẳng những không còn đủ quân lương để tiếp tục xuất chinh, mà sau khi trải qua mấy tháng chiến đấu gian khổ, binh sĩ của các đại quân đoàn cũng đã sinh lòng chán ghét chiến tranh, nếu như Thu Vũ Đường miễn cưỡng xuất binh, kết quả rất có thể dẫn đến chuyện các đại quân đoàn bất ngờ làm phản. Nếu như quả thật sự tình đi đến nước ấy, đế quốc Minh Nguyệt khổng lồ chỉ trong khoảnh khắc sẽ ầm ầm tan rã…
Bây giờ trách nhiệm chặn quân đoàn Mãnh Hổ lại dồn hết lên vai quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống.
Bất quá khả năng quân đoàn Thuỷ sư chặn đứng được quân đoàn Mãnh Hổ là cực kỳ bé nhỏ, bởi vì quân đoàn Mãnh Hổ đã cướp được hơn trăm chiến thuyền cỡ lớn trong đại trại Thuỷ sư ở cảng Phong Lâm. Có số chiến thuyền này rồi, lúc quân đoàn Mãnh Hổ đối kháng với quân đoàn Thuỷ sư của đế quốc Minh Nguyệt sẽ không kém thế chút nào, thậm chí còn có thể chiếm được thượng phong.
Bởi vì quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống chỉ có biên chế là một sư đoàn trọng trang bộ binh, mà quân đoàn Mãnh Hổ cho dù trải qua mấy trận ác chiến liên tục, binh lực có tổn hại thì cũng còn ít nhất ba, bốn vạn quân, lại còn là dũng sĩ thân trải trăm trận. Nếu như quả thật hai bên bộc phát trận chiến giữa các chiến thuyền với nhau, khẳng định là quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống không thể nào chống nổi.
Vả lại trước khi Mạnh Hổ đi còn xuất ra một chiêu vô cùng ác độc, bắt đi dân chúng xung quanh cảng Phong Lâm. Có số dân chúng này trên chiến thuyền, bọn tướng sĩ của quân đoàn Thuỷ sư Tiêu Thành Đống ắt có điều cố kỵ, lúc hai bên giao chiến với nhau khó lòng tránh khỏi bó buộc tay chân, thêm vào điều này, thế cục của quân đoàn Thuỷ sư càng thêm bất lợi.
Trên thực tế dụng tâm của quân đoàn Mãnh Hổ khi bắt đi số dân chúng chung quanh cảng Phong Lâm so với suy đoán của Thu Vũ Đường còn ác độc hơn nhiều, bất quá người khởi xướng ra chủ ý này không phải là Mạnh Hổ, mà là Tất Điêu Tử! Bắt đi dân chúng của đế quốc Minh Nguyệt, thứ nhất là có thể làm cho đại quân của đế quốc Minh Nguyệt ném chuột sợ vỡ đồ mà không dám ra tay quá mạnh, thứ hai là bởi vì quân lương của quân đoàn Mãnh Hổ cũng đã cạn sạch!
Thầm xoay chuyển ý nghĩ trong lòng, Thu Vũ Đường đã có quyết định. Đôi mắt đẹp mê hồn lạnh lùng lướt qua gương mặt của các Tổng đốc Yến Thập Tam, Thác Bạt Thọ, Lạc Tòng Vân, cuối cùng cất giọng đau buồn:
- Mặc dù lần chiến tranh bảo vệ đế quốc này chúng ta bị tổn thất nặng nề, ngay cả hoàng đế bệ hạ của chúng ta cũng bị địch bắt đi, mấy trăm vạn dân ở Thanh Châu và U Châu càng hy sinh rất lớn, thế nhưng cuối cùng thì chúng ta cũng đã thắng!
Bọn Công Tôn Hạng, Lạc Tòng Vân, Thác Bạt Thọ còn có Tần Phong, Tiêu Lãng ai nấy đều tỏ vẻ buồn bã.
Thu Vũ Đường nói tiếp:
- Kế tiếp, trách nhiệm chặn giết quân đoàn Mãnh Hổ sẽ do quân đoàn Thuỷ sư của tướng quân Tiêu Thành Đống hoàn thành. Bây giờ các đại quân đoàn có thể trở về khu vực của mình phòng thủ, lúc này là giao thời giữa hai mùa Xuân Hạ, sau khi các quân đoàn trở về địa phương của mình hãy cố gắng hết sức để trợ giúp cho dân chúng gặp thiên tai xây dựng lại nhà cửa, khôi phục sản xuất.
Các Tổng đốc nhất tề ôm quyền đáp:
- Chúng thần tuân chỉ!
Dứt lời, các Tổng đốc vái chào thật sâu Thu Vũ Đường và Thu Dã, sau đó xoay người lục tục rời khỏi.
Rất nhanh, mấy chục vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt bắt đầu triển khai hành động, bốn đại quân đoàn Dự Châu, U Châu, Sóc Châu, Tịnh Châu chia nhau rời khỏi. Thu Vũ Đường cũng suất lĩnh hai đại quân đoàn cận vệ, cấm vệ rời khỏi cảng Phong Lâm, chuẩn bị trở lại đồn điền Trung Châu. Lúc này quốc lực của đế quốc Minh Nguyệt đã cạn kiệt, hai đại quân đoàn này không thể trông cậy vào đế quốc chu cấp nữa, chỉ còn cách tay làm hàm nhai.
Trên đường trở về đế đô, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trong xe ngựa của Thu Vũ Đường như một bóng ma.
Đối với sự xuất hiện của bóng đen kia, Thu Vũ Đường và Thu Dã cùng hai thị nữ tâm phúc Thu Ức Nhu, Thu Hàm Vận lại không hề tỏ vẻ giật mình. Hiển nhiên bóng đen này là người quen của bọn họ, trên thực tế, bóng đen này chính là Thống lĩnh Ảnh Vệ đại danh đỉnh đỉnh trong Nguyệt vương phủ-U Dạ!
U Dạ chẳng những là Thống lĩnh của đội Ảnh Tử vệ sĩ trong Nguyệt vương phủ, mà còn là người đứng đầu hệ thống đặc vụ bên trong Nguyệt vương phủ.
Thông qua chiến sự loạn Thất vương, Thu Vũ Đường thành lập hệ thống đặc vụ trực thuộc chính nàng, hệ thống đặc vụ được huấn luyện kỹ lưỡng này gần như trải rộng khắp hang cùng ngõ hẻm của đế quốc Minh Nguyệt. Bất quá cuộc chiến tranh bảo vệ đất nước vừa mới kết thúc này đã tạo nên đả kích nặng nề với hệ thống đặc vụ của Thu Vũ Đường, đặc biệt là hệ thống đặc vụ ở Thanh Châu gần như bị tiêu diệt toàn quân.
U Dạ khom gối quỳ xuống thi lễ, giọng âm u:
- U Dạ tham kiến Nguyệt vương điện hạ, Thái tử điện hạ!
Thu Vũ Đường khoát tay, giọng trong trẻo:
- Lập tức sưu tập tất cả tin tức của Tề vương Thu Trường Lâm và Tổng đốc Lạc Tòng Vân trong nửa năm gần đây, càng tỉ mỉ càng tốt, cho dù là những việc nhỏ nhặt nhất trong sinh hoạt cũng tuyệt đối không được bỏ qua. Mặt khác, giám thị nghiêm mật động tĩnh của Yến gia ở Sóc Châu, đặc biệt chú ý xem bọn họ có âm thầm qua lại với đế quốc Tinh Hà hay không!
- Dạ!
U Dạ đáp lời, lĩnh mệnh mà đi.
Thái tử Thu Dã bên cạnh thần sắc khẽ động, hỏi với vẻ hoang mang:
- Hoàng cô mẫu, người không phải nói rằng thất bại của quân đoàn Dự Châu không quan hệ với Lạc Tòng Vân hay sao?
- Ôi…
Thu Vũ Đường nhẹ than dài, tỏ vẻ trìu mến vuốt đầu Thu Dã, ôn nhu nói:
- Dã nhi ngươi hãy còn nhỏ, có những chuyện sau này lớn lên dần dần ngươi sẽ hiểu. Ví dụ như hôm nay, cho dù trong lòng ngươi nhận định rằng sự thất bại của quân đoàn Dự Châu là vô cùng khả nghi, nhưng cũng không thể chất vấn Lạc Tòng Vân trước mặt mọi người như vậy, chuyện này cũng chỉ có thể âm thầm điều tra mà thôi.
Thu Dã lại hỏi:
- Như vậy Hoàng cô mẫu cũng cho rằng sự thất bại của quân đoàn Dự Châu cũng có nguyên nhân bên trong hay sao?
- Tối thiểu cũng không đơn giản như vậy!
Thu Vũ Đường nhẹ nhàng nói:
- Cho dù quân đoàn Mãnh Hổ dũng mãnh thiện chiến tới mức nào thì khi chạy tới Thương Tâm lĩnh cũng đã trở thành một cánh quân mệt mỏi. Nói sao đi nữa thì quân đoàn Dự Châu cũng là một cánh quân chính quy được huấn luyện nghiêm chỉnh, lại là hơn bảy vạn trọng trang bộ binh được trang bị tinh nhuệ. Vậy vì sao chỉ trong vòng không tới hai giờ lại bị đánh cho tan tác như thế?
Thu Dã nói:
- Dã nhi đúng là nghĩ như vậy, cho nên khi nãy muốn hỏi Lạc Tòng Vân cho ra lẽ!
Thu Vũ Đường đáp:
- Nếu thật sự Lạc Tòng Vân có vấn đề, hắn sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết rằng hắn bị trúng kế hay bị người lợi dụng sao? Dã nhi này, lần này phụ hoàng ngươi rất khó trở về đế quốc chấp chính, không bao lâu nữa ngươi sẽ trở thành bậc đế vương trong thiên hạ, thống trị cả đế quốc, nhưng chuyện mà ngươi cần phải học hỏi lại còn rất nhiều….
- Hoàng cô mẫu!
Thu Dã đột nhiên nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn, giọng vô cùng kiên quyết:
- Sau này Dã nhi nhất định không ham chơi, nhất định đọc sách thật nhiều cho thành thục thuật trị quốc và thuật dùng người. Nói tóm lại là Dã nhi sẽ không làm cho ngài và phụ hoàng thất vọng, Dã nhi nhất định sẽ trở thành vị hoàng đế vĩ đại nhất của đế quốc từ trước tới nay!
Đôi mắt đẹp mê hồn của Thu Vũ Đường bỗng nhiên ngập đầy nước mắt, nàng khẽ nức nở:
- Hoàng cô mẫu tin rằng Dã nhi nhất định có thể làm được, nhất định!
o0o
Tại thành Hà Nguyên.
Rốt cục Mông Diễn đã trở lại nơi khởi điểm của cuộc Tây chinh cách đây bốn tháng, chỉ có điều hơn năm mươi vạn đại quân dưới trướng giờ đây chỉ còn lại hơn hai vạn tàn binh bại tướng. Ba đại quân đoàn Tây Bắc, Tây Nam, Bắc Phương đã bị tiêu diệt toàn quân, quân đoàn cận vệ cũng chỉ còn lại sư đoàn số Năm của Lục Thừa Vũ mà thôi.
Mông Diễn cảm thấy vô cùng bất hạnh, chẳng những lần Tây chinh này thất bại, mà còn bại vô cùng thảm hại. Nhưng trong bất hạnh cũng có điều may mắn, bởi vì sau khi đại hồng thuỷ rút đi thì trời nắng gắt liên tục, vùng đại bình nguyên Thanh Châu vốn đầy bùn lầy đã trở nên khô ráo rất nhanh. Lúc này đám tàn binh bại tướng của Mông Diễn mới có thể đi qua vùng đại bình nguyên Thanh Châu mà chạy về thành Hà Nguyên.
Có thể còn mạng trở về xem như là vạn hạnh trong bất hạnh, không phải vậy sao?
Lúc này Mông Diễn vẫn còn không biết quân đoàn Mãnh Hổ của Mạnh Hổ đã lật tung cả đế quốc Minh Nguyệt, càng không biết quân đoàn Mãnh Hổ trước sau hai lần đã công hãm Tây Kinh, lại còn bắt được hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt làm tù binh. Thậm chí chỉ thiếu một chút nữa thôi, quân đoàn Mãnh Hổ đã có thể hội hợp với đại quân chủ lực của Mông Diễn hắn tại Hổ Khiếu quan.
Nếu như Thu Vũ Đường không hạ lệnh đào Đại Nguyệt hồ, chuyện này có lẽ đã trở thành sự thật.
Nếu quả thật là như vậy, thế cục bây giờ sẽ trở nên khác hẳn, đế quốc Minh Nguyệt bị diệt vong sẽ trở thành sự thật, e rằng Mông Diễn hắn đã dẫn theo đại quân thẳng tới Tây Kinh, chứ không phải đang ngồi trong thành Hà Nguyên nhỏ bé này một cách đáng thương như vậy, lại còn đang lo lắng sau khi về nước không biết phải làm thế nào để giao phó với Hoàng thúc đây…
Bất quá, Sử Di Viễn lại biết được chuyện quân đoàn Mãnh Hổ công hãm Tây Kinh, bao gồm cả chuyện Thu Phong Kính bị bắt làm tù binh. Bởi vì trước khi cơn hồng thuỷ tràn ngập cả Thanh Châu, y đã được tin này, bất quá sau đó hệ thống tình báo của Sử Di Viễn cũng bị đại hồng thuỷ phá huỷ, cho nên bây giờ ngay cả Sử Di Viễn cũng không biết tình hình gần đây của quân đoàn Mãnh Hổ.
Mông Diễn và đám tàn binh bại tướng vẫn còn đang kinh hồn bạt vía tạm dừng ở thành Hà Nguyên, đang chuẩn bị tiếp tục chạy trốn thì đột nhiên nhận được một tin tức kinh người. Viện quân gồm có quân đoàn Đông Bộ và hai sư đoàn số Một, số Ba của quân đoàn cấm vệ đã vượt qua khỏi pháo đài Hà Tây, hiện tại chỉ còn cách thành Hà Nguyên không đến trăm dặm.
Mông Diễn, Phác Tán Chi và Lục Thừa Vũ nghe vậy tâm thần đại định, thở phào một hơi thật dài.
Sử Di Viễn ngấm ngầm kinh hãi, vội vàng nháy mắt ra hiệu liên tục với Mông Diễn. Mặc dù trong lòng Mông Diễn hoang mang không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đuổi bọn Phác Tán Chi ra khỏi hành dinh, sau đó hỏi:
- Di Viễn tiên sinh, vừa rồi ngươi cuống quít nháy mắt với bản vương, có phải có việc gì gấp cần thương lượng với bản vương hay không?
Sử Di Viễn vội vã gật đầu:
- Ty chức có một việc lớn bằng trời lại rất gấp cần thương nghị với điện hạ.
- Việc lớn bằng trời lại rất gấp?
Mông Diễn khẽ biến sắc:
- Tiên sinh đừng gấp, từ từ nói xem sao!
Sử Di Viễn nói:
- Điện hạ ngài có nghĩ tới chuyện này không, nếu cứ như vậy trở về đế đô, sẽ ăn nói như thế nào với dân chúng ở đế đô, sẽ ăn nói như thế nào với tất cả quan viên trong triều? Còn có Đại vương tử, Tam vương tử và Tứ vương tử, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện để cho ngài leo lên ngôi báu hay sao?
- Ôi…
Mông Diễn than dài, lắc đầu buồn bã:
- Lần Tây chinh này kết cục thành ra như vậy, hơn năm mươi vạn đại quân tinh nhuệ bây giờ chỉ còn lại hơn hai vạn, ta hối hận đã không nghe theo lời Hoàng thúc, bây giờ còn mặt mũi nào nhắc tới ngôi báu nữa!? Có thể nói rằng hiện tại bản vương đã không còn hùng tâm tráng chí, có lẽ chỉ lấy cuộc sống nhàn nhã làm vui mà thôi…
- Cái gì?!
Sử Di Viễn nghe vậy lộ vẻ kinh hãi:
- Cuộc chiến Tây chinh còn chưa có kết luận, sao điện hạ lại sớm thất vọng như vậy?
- Còn chưa có kết luận?
Mông Diễn chớp chớp mắt, nhất thời không kịp có phản ứng gì:
- Lời này của tiên sinh là có ý gì vậy?
Sử Di Viễn hít sâu một hơi, giọng ngưng trọng:
- Nếu như người suất lĩnh đại quân trung lộ bị thảm bại tại thành Khúc A chính là Mạnh Hổ, mà điện hạ ngài lại suất lĩnh quân đoàn cận vệ vượt qua Thanh Châu, Tịnh Châu, xuống Vân Châu, sau đó thẳng tới Trung Châu, bôn ba ngàn dặm đường trường một phen tập kích đế đô thành Tây Kinh của đế quốc Minh Nguyệt đắc thủ, lại bắt được hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt làm tù binh. Sau đó vì cục diện khó khăn đại quân trung lộ của Mạnh Hổ bị tiêu diệt toàn quân, điện hạ mới suất lĩnh quân đoàn cận vệ phản kích từ trong tuyệt địa, sau khi trải qua lớn nhỏ hơn trăm trận chiến, cuối cùng đột phá thành công vòng vây trăm vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt chặn giết, suất lĩnh hơn hai vạn tinh binh cuối cùng của quân đoàn cận vệ thắng lợi trở về thành Hà Nguyên …
- Chờ một chút, tiên sinh chờ một chút!
Mông Diễn nghe đã có chút ngây ngốc, vội vàng cất tiếng cắt lời Sử Di Viễn, sau đó lại hỏi:
- Tiên sinh ngươi đang kể chuyện cổ tích cho bản vương nghe phải không? Không cảm thấy quá hoang đường sao?