Trương Hán Đỉnh hết sức cẩn thận, không dám hé răng thốt nửa lời.
Sử Di Viễn lẩm bẩm vài câu, lại hỏi Trương Hán Đỉnh:
- Thân thể tên phản quốc này phải mất mấy ngày mới có thể khôi phục lại?
Trương Hán Đỉnh lúc ấy đang quay lưng lại với Sử Di Viễn, đôi tròng mắt đảo một vòng, đáp:
- Phỏng chừng phải mất năm ngày, thương thế của hắn mới có thể phục hồi trở lại năm phần như cũ.
- Ba ngày!
Sử Di Viễn nói với giọng âm hiểm:
- Bản sư chỉ cho hắn nghỉ ngơi ba ngày, sau ba ngày hắn phải lên sàn đấu, lần này đối thủ của hắn sẽ là hai người, Hoa Báo Tề Anh cùng Độc Xà Dư Vũ!
Độc Xà Dư Vũ?!
Trương Hán Đỉnh nghe xong không khỏi biến ngay sắc mặt, tuy rằng hắn rất ít khi đi xem biểu diễn giác đấu ở cảnh kỹ trường phía Nam thành, tuy nhiên hung danh của Độc Xà Dư Vũ hắn vẫn biết rõ ràng. Tên Độc Xà Dư Vũ này cũng giống như Hoa Báo Tề Anh, đều đến từ Tử Vong Đại Sa Mạc ở phía Đông, nghe nói cũng là dũng sĩ của Xà tộc, chẳng những có sức mạnh hơn người, hơn nữa tài bắn cung thông thần, trong vòng bốn trăm bước không sai một phát!
Độc Xà Dư Vũ bị bắt vào thi đấu ở cảnh kỹ trường này cũng đã có hai năm, trong hai năm này hắn bằng vào một cánh trường cung và một thanh đoản kiếm đã giết chết không biết bao nhiêu đấu sĩ nổi danh. Hắn chỉ có một lần thất bại duy nhất vô cùng đáng tiếc chính là thua dưới tay Hoa Báo Tề Anh, nguyên nhân là vì dây cung của hắn bị đứt không thể bắn tên ra được. Cũng chính vì nguyên nhân ấy, sau khi Hoa Báo Tề Anh đánh bại Độc Xà Dư Vũ cũng không giết chết hắn, mà làm trái ý khán giả tha mạng cho Độc Xà Dư Vũ.
Từ lúc đó trở về sau, Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ từ chối thi đấu với nhau.
Lần này Sử Di Viễn để cho Hoa Báo Tề Anh liên thủ với Độc Xà Dư Vũ quyết đấu cùng Mạnh Hổ, theo như Trương Hán Đỉnh thấy, Mạnh Hổ chắc chắn lành ít dữ nhiều. Cho dù ba ngày sau thương thế của Mạnh Hổ khôi phục lại được bảy, tám thành, e rằng cũng không thể nào ngăn được hai đại hung nhân kia liên thủ giáp công. Tuy nhiên chuyện đó đã không còn quan hệ gì với Trương Hán Đỉnh hắn nữa, chuyện mà hắn nhận lời với Văn Vô Thành đã làm xong, nếu như Văn Vô Thành vẫn không giao giải dược cho hắn, cho dù liều mạng độc phát mà chết cũng phải tố giác âm mưu đáng sợ này với triều đình.
--------------
Chỉ trong chớp mắt ba ngày đã qua đi.
Cảnh kỹ trường ở phía Nam thành yên lặng đã ba ngày, hôm nay bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, toàn bộ quý tộc cũng như bình dân từ trong thành Lạc Kinh còn có các phủ của hành tỉnh Kinh Kỳ tranh nhau chen chúc đổ xô tới xem màn giác đấu vô cùng hấp dẫn hôm nay. Bởi vì trận giác đấu hôm nay chính là Mạnh Hổ đấu với Hoa Báo Tề Anh cùng Độc Xà Dư Vũ, không nghi ngờ gì, đây chắc chắn là một trận giác đấu vô cùng kịch liệt và hấp dẫn từ trước tới nay.
Trên bốn phía khán đài đã sớm chật ních khán giả bình dân, chỉ có hàng ghế đặc biệt ở phía Bắc khán đài là vẫn còn trống chỗ. Nguyên là còn một khoảng thời gian nữa trận giác đấu mới bắt đầu, bọn vương tôn quý tộc có thể thong thả ung dung mà đến, hơn nữa khi mà hoàng đế Mông Diễn của đế quốc còn chưa tới, trận giác đấu ở cảnh kỹ trường cũng tuyệt đối không dám tiến hành.
--------------
Huyết Long cốc ở cách thành Lạc Kinh về phía Nam trên dưới năm mươi dặm.
Tuy rằng cái tên Huyết Long cốc vô cùng hung hiểm, thật ra địa thế cũng chỉ bình thường mà thôi. Sở dĩ có cái tên hung hiểm như vậy, hoàn toàn là vì màu sắc của đất đai bên trong cốc.
Đất đai bên trong Huyết Long cốc hoàn toàn đỏ như máu.
Trước khi xuất hiện nghề rèn, đám dân ngu muội thời thượng cổ cho rằng đây chính là máu rồng theo mạch ngầm chảy ra nhiễm đỏ hết đất đai, cho nên gọi là Huyết Long cốc. Thật ra đó hoàn toàn là lời đồn vô căn cứ, bọn thợ rèn tay nghề cao chỉ bằng vào mũi của mình cũng có thể ngửi ra được, đất đai bên trong Huyết Long cốc rất giàu quặng sắt, có thể tinh luyện ra sắt ròng với độ tinh khiết cực cao.
Cho nên hiện tại, Huyết Long cốc đã trở thành mỏ khai thác sắt lớn nhất ở hành tỉnh Kinh Kỳ đế quốc Quang Huy. Ít nhất hai ngàn nô lệ Man nhân bị bắt từ đại hoang nguyên hay Tử Vong Đại Sa Mạc đang khai thác quặng sắt bên trong Huyết Long cốc ròng rã ngày đêm. Mỗi ngày đều có hàng ngàn cân sắt ròng từ nơi này cuồn cuộn chảy về đế đô Lạc Kinh, sau đó lại được vận chuyển đến các phường rèn lớn nhỏ trong khắp đế quốc.
Đương nhiên, ngoài hai ngàn nô lệ Man nhân làm việc bên trong cốc còn có một đại đội cảnh vệ đóng quân canh gác tại đây.
Vào buổi sáng, đột nhiên người lui tới bên ngoài Huyết Long cốc nhiều hẳn lên, bởi vì ngoài cốc có rất nhiều trà lâu, tửu quán cùng với kỹ viện nhờ vào công trường khai thác mỏ bên trong Huyết Long cốc mà sống. Mỗi ngày xe vận chuyển rượu đến nơi này cũng không ít, khách thương lui tới cũng rất nhiều, cho nên mới đầu, đội cảnh vệ đóng quân trong Huyết Long cốc cũng không phát hiện ra chuyện gì khác thường.
Đến giữa trưa, tên đội trưởng đội cảnh vệ rốt cục đã phát hiện ra có chuyện khác thường, bằng vào kinh nghiệm lăn lộn trong quân ngũ nhiều năm, hắn đã ngửi ra mùi vị nguy hiểm trong không khí. Đang lúc hắn chuẩn bị hạ lệnh cho đội cảnh vệ tập hợp lại, đám người đi đường kỳ lạ bên ngoài cốc đột ngột rút chiến đao sáng loáng ra, ào ạt tấn công vào quân doanh của đội cảnh vệ.
Tuy đám người đi đường kia đều mặc trang phục như dân chúng bình thường, nhưng khi hai bên vừa xáp lại, đội cảnh vệ bắt đầu phát hiện ra chuyện không đơn giản như vậy. Bởi vì thân thủ của đám 'dân chúng' này không hề kém hơn đội cảnh vệ chút nào, hơn nữa ra
tay không chút lưu tình, toàn là dùng chiêu thức liều mạng, cho nên đội cảnh vệ trong Huyết Long cốc bị giết đến nỗi trở tay không kịp.
Chuyện đó cũng chưa phải là tệ nhất, nếu chỉ có không tới hai trăm tên đánh lén kia, đội cảnh vệ đóng trong Huyết Long cốc cũng có thể dễ dàng ứng phó. Nhưng vấn đề là trong công trường khai thác mỏ ở Huyết Long cốc còn có hơn hai ngàn nô lệ Man nhân đang làm việc, trận ẩu đả bên ngoài cốc rất nhanh đã kinh động tới số nô lệ Man nhân ấy.
Ý thức được rằng cơ hội chạy trốn giữ mạng đã tới, đám nô lệ Man nhân này bắt đầu bùng phát bạo động, đội cảnh vệ đóng quân trong cốc rất nhanh đã bị đám nô lệ Man nhân lấy thịt đè người. Tuy rằng mười mấy Thần Cơ nỏ trấn thủ ở cửa của công trường khai thác mỏ gây sát thương rất lớn cho đám nô lệ Man nhân, nhưng cuối cùng đám nô lệ Man nhân vẫn phá tan được cửa của công trường khai thác mỏ.
--------------
Phía Nam thành Lạc Kinh, trong cảnh kỹ trường hình tròn.
Rốt cục hoàng đế của đế quốc Mông Diễn đã xuất hiện tại hàng ghế đặc biệt ở phía Bắc khán đài, sau khi lão nhân mặc quần áo sặc sỡ chủ trì buổi thi đấu cung kính xin chỉ thị của Mông Diễn, lập tức tuyên bố buổi biểu diễn giác đấu chính thức bắt đầu.
Lão nhân quần áo sặc sỡ vừa dứt lời, chấn song sắt của cửa vòm hình vòng cung được kéo lên chậm rãi, Hoa Báo Tề Anh cùng với Độc Xà Dư Vũ nắm tay nhau tiến ra. Cả hai chỉ mặc giáp bảo vệ trên đầu và ngang eo lưng, còn lại toàn bộ da thịt màu cổ đồng đều để lộ cả ra ngoài, trần trụi đến nỗi có thể nói là xem thường khán giả, tuy nhiên tên nào tên nấy rất cường tráng vạm vỡ. Nhìn thấy thân thể đẹp đẽ đầy nam tính của cả hai tên, các nữ nhân trên bốn phía khán đài không nhịn được gào thét điên cuồng, hận không thể lao thẳng xuống sàn đấu, xông vào ôm chầm lấy hai tên...
Trên hàng ghế đặc biệt ở phía Bắc khán đài, vẻ mặt Mông Nghiên vô cùng phức tạp, có chờ mong, có khẩn trương hồi hộp, lại có cả lo lắng ưu tư...
Rốt cục mặt đất giữa sàn thi đấu cũng mở ra để lộ một cái lỗ hình vuông tối om om, tiếng xì xì do máy móc truyền lực vang lên, Mạnh Hổ hai chân bị xiềng xích đứng trên một tấm sắt dầy nặng chậm rãi đi lên. Khác với Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ mạnh khoẻ như vâm, Mạnh Hổ sau khi lên tới sàn đấu lại nằm lăn ra bất động, mặc cho khán giả trên bốn phía khán đài cất tiếng gào thét như trời long đất lở, hắn vẫn nằm im không có phản ứng gì.
Cách đó không xa, Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ nhìn nhau hoang mang, tuy rằng cả hai đều hung hãn thành tánh, khát máu như mạng, nhưng cũng khinh thường chuyện hùng hổ hung hăng với một người sắp chết.
Trên hàng ghế đặc biệt phía Bắc khán đài, Mông Diễn không nhịn được quay đầu lại hỏi Sử Di Viễn:
- Sử ái khanh, Mạnh Hổ chết rồi sao?
- Không thể nào!
Sử Di Viễn nhe răng cười xảo quyệt:
- Chính miệng Trương Hán Đỉnh từng nói qua với lão thần, thương thế của Mạnh Hổ sau năm ngày có thể khôi phục lại được năm thành. Tuy nhiên theo sự phỏng đoán của lão thần, với thể chất dũng mãnh và ý chí kiên cường vượt xa người thường của Mạnh Hổ, có lẽ chỉ cần ba ngày hắn đã khôi phục thể lực được năm thành.
Mông Diễn cau mày hỏi:
- Vậy hiện tại xảy ra chuyện gì?
- Chẳng lẽ là giả chết?
Sử Di Viễn lẩm bẩm trong miệng:
- Con mãnh hổ này chẳng những hung tàn mà còn vô cùng giảo hoạt.
Trên thực tế, lúc này Mạnh Hổ quả thật đang giả chết, hắn đang quan sát động tĩnh bốn phía khán đài qua đôi mắt lim dim. Đầu tiên hắn muốn xác định chỗ ngồi của Mông Diễn, sau đó hắn lặng lẽ quan sát khắp nơi để tìm người tiếp ứng. Rất nhanh hắn đã nhìn thấy được Mông Diễn đang ngồi trên hàng ghế đặc biệt ở phía Bắc khán đài, cũng đã tìm ra được người tiếp ứng, không ngờ lại là công chúa Mông Nghiên cũng ngồi trên hàng ghế đặc biệt.
Trong lúc Sử Di Viễn còn đang hoang mang không hiểu, chợt có một tên người hầu dáng vẻ vội vàng đi vào hàng ghế đặc biệt, bẩm với Mông Diễn:
- Bệ hạ, không hay rồi!
Mông Diễn bực tức cau mày, không khỏi nổi giận lên quát hỏi:
- Đừng la lối như vậy có được không, mau nói, xảy ra chuyện gì?
Tên người hầu kia sợ hãi đến nỗi run rẩy, gấp giọng bẩm báo:
- Tổng đốc Kinh Kỳ Mông Vũ Mông đại nhân vừa nhận được tin cấp báo, nói rằng công trường khai thác mỏ ở Huyết Long cốc phía Nam thành bị một đám đông không rõ thân phận võ trang đầy đủ tập kích. Đại đội cảnh vệ đóng quân tại công trường kéo ra ứng chiến, tử thương hết sức nặng nề, đám nô lệ Man nhân trong công trường thừa dịp phát khởi bạo động, lúc này đã gần như thoát khỏi công trường khai thác mỏ, đang cướp phá các thôn trấn xung quanh Huyết Long cốc...
- Cái gì?
Mông Diễn nghe vậy giận tím mặt nói:
- Lại có chuyện như vậy sao? Quan thư ký của công trường khai thác mỏ và tên đội trưởng đội cảnh vệ làm thế nào vậy? Trẫm phải tru di cửu tộc bọn chúng mới hả dạ!
Sắc mặt Sử Di Viễn khẽ biến, thấp giọng khuyên nhủ:
- Bệ hạ, chuyện Man nhân bạo động tuy là chuyện nhỏ, nhưng lại ngay dưới chân thiên tử, trọng địa của hành tỉnh Kinh Kỳ, ảnh hưởng của nó thật sự không phải nhỏ, hay là chúng ta nên nhanh chóng điều động quân đội gần đó tới trấn áp cho mau!
Mông Diễn tức giận hừ lạnh, quay sang hỏi Diệp Hạo Thiên đang ngồi bên cạnh:
- Diệp ái khanh, có cánh quân nào gần Huyết Long cốc hay không?
Diệp Hạo Thiên đáp không cần suy nghĩ:
- Tiền Phong doanh và Kiêu Kỵ doanh của Ngự Lâm quân đang đóng quân bên ngoài cảnh kỹ trường, chỉ cách Huyết Long cốc không tới năm mươi dặm, nếu như hành quân gấp trong vòng bốn canh giờ có thể tới nơi.
- Được rồi!
Mông Diễn quả quyết:
- Vậy lập tức phái Tiền Phong doanh và Kiêu Kỵ doanh đi dẹp loạn.
Diệp Hạo Thiên đáp lời, lĩnh chỉ điều binh khiển tướng đi sắp xếp việc dẹp loạn.
Trên sàn thi đấu, màn lộn xộn trên hàng ghế đặc biệt nơi Mông Diễn đang ngồi không qua được tầm mắt của Mạnh Hổ. Biết rằng sự sắp xếp của Mông Nghiên đã phát động, lập tức Mạnh Hổ không hề do dự, hừ nhẹ một tiếng bắn thân vọt dậy.
Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ đồng thời ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, lập tức chia ra trước sau bao vây Mạnh Hổ. Trước mặt Mạnh Hổ là Hoa Báo Tề Anh tay cầm đoản kiếm và thuẫn tròn, Độc Xà Dư Vũ cầm trường cung đứng sau lưng, chuẩn bị khi Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh giáp lá cà sẽ buông tên bắn lén, phối hợp như vậy có thể nói là kín như áo trời, không hề có kẽ hở.
Thế nhưng Mạnh Hổ không thèm để ý tới Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ, sau khi bật người nhảy lên, thân hình của hắn đột nhiên xoay tròn như con vụ, hai sợi xích trói chặt hai chân Mạnh Hổ lập tức xoắn tít lại với nhau.
Vốn xích sắt khoá hai chân Mạnh Hổ có thể điều chỉnh được.
Khi Mạnh Hổ còn bị nhốt trong phòng giam dưới đất, hai sợi xích sắt này bị điều chỉnh hoàn toàn căng ra, khiến cho toàn thân Mạnh Hổ trông như hình chữ Đại (大), hai chân giạng ra. Nhưng trước khi lên sàn thi đấu, hai sợi xích sắt này được điều chỉnh cho giãn ra một khoảng lớn, để cho Mạnh Hổ có đủ không gian xê dịch. Nếu không Mạnh Hổ chỉ có thể chịu cho người ta đánh mà không thể trả đòn, dù võ nghệ của hắn có cao đến mức nào cũng phải chết không nghi ngờ gì.
Trên hàng ghế đặc biệt ở phía Bắc khán đài, sắc mặt Sử Di Viễn khẽ biến, nhưng lập tức bình tĩnh lại. Sử Di Viễn thầm nghĩ Mạnh Hổ giảo hoạt vượt xa người thường, không ngờ nghĩ đến biện pháp xoắn hai sợi xích vào nhau để có thể vặn đứt. Tuy nhiên đáng tiếc là với thể lực của Mạnh Hổ lúc này, cho dù nghĩ ra biện pháp lợi dụng lực xoắn hai sợi xích cũng không có cách nào vặn đứt hai sợi xích kia. Hai sợi xích to bằng cánh tay trẻ con, há thể dễ dàng vặn đứt như vậy sao?
Đứng cách Mạnh Hổ không xa, hai tên Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ ai nấy vẻ mặt hoang mang, không biết Mạnh Hổ muốn làm gì?
Rất nhanh, hai sợi xích sắt trói hai chân Mạnh Hổ đã xoắn chặt lại với nhau, thân hình Mạnh Hổ đang xoay tròn rốt cục cũng dừng lại. Sau đó Mạnh Hổ khom người đưa hai tay nắm vào hai sợi xích, đột ngột rống to một tiếng, hai tay phát lực dùng sức bứt mạnh. Chỉ nghe một tràng tiếng kim loại chạm nhau vang lên chói tai, hai sợi xích sắt xoắn chặt vào nhau đã bị Mạnh Hổ bứt đứt.
- Ha ha ha...
Xích sắt vừa đứt rời ra, Mạnh Hổ bèn ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong tiếng cười phóng đãng ngập tràn thống khoái vô cùng tận.
- Cái gì?!
- Chuyện... chuyện này sao có thể?!
Mông Diễn và Sử Di Viễn đồng thời cả kinh từ trên chỗ ngồi đứng bật dậy, vẻ mặt ngơ ngác khó tin.
Trên chỗ ngồi của mình, Mông Nghiên cũng đứng bật dậy, tuy nhiên trong lòng nàng lại tràn ngập sự ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết. Thậm chí Mông Nghiên đã kích động đến rơi nước mắt, tự do, rốt cục Mạnh Hổ đã được tự do, với bản lãnh của Mạnh Hổ, thiên hạ còn ai có thể ngăn cản hắn được đây!?
Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ ý thức được nguy hiểm vô cùng, lập tức lùi nhanh lại mấy bước, thối lui tới một khoảng cách tự cho là đủ an toàn, sau đó cả hai ngưng thần đề phòng, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Độc Xà Dư Vũ đã lắp tên vào dây cung, trường cung của hắn cũng đã giương căng thành hình trăng rằm, mũi tên sắc bén cũng đã nhắm ngay vào cổ họng Mạnh Hổ. Nhưng Độc Xà Dư Vũ lại không dám khinh xuất bắn ra mũi tên này, không có sự phối hợp của Hoa Báo Tề Anh, đối với bậc cao thủ có đẳng cấp như Mạnh Hổ, Độc Xà Dư Vũ dù có bắn lén cũng không uy hiếp được gì.
Đội cảnh vệ âm thầm canh gác ở bốn phía cảnh kỹ trường lập tức phát hiện ra tình hình không ổn, gần như cùng lúc đó, mấy chục chấn song sắt chắn cửa vòm hình vòng cung đã được kéo lên, mấy trăm tên thủ vệ tinh nhuệ tay cầm đủ loại binh khí chen chúc mà ra, từ bốn phương tám hướng đổ dồn lại bao vây Mạnh Hổ.
Mấy chục tên lao thủ xông lên trước tiên, những tiếng xé gió chói tai vang lên, mấy chục mũi lao đã xé rách hư không gào thét hung hăng bay thẳng về phía Mạnh Hổ. Mạnh Hổ hừ lạnh một tiếng, gương mặt đột nhiên nở một nụ cười lạnh lẽo đầy vẻ khinh thường, thân hình cường tráng đột nhiên xoay tròn tại chỗ, mười mấy mũi lao nhắm vào người đã bị hắn kẹp dính dưới nách.
Trước khi đợt lao thứ hai bắn tới, Mạnh Hổ rút từ nách ra năm mũi lao cầm thành một nắm trong tay phải, sau đó giơ cao lên không, bước về phía khán đài phía Bắc vài bước. Thấy đã đúng tầm, Mạnh Hổ dừng lại, cánh tay phải cầm năm mũi lao hung hăng phóng mạnh ra, chỉ trong thoáng chốc, năm mũi lao tụ lại thành một đoàn đã mang theo tiếng rít chói tai vô cùng đáng sợ, hướng về phía chỗ ngồi của Mông Diễn trên hàng ghế đặc biệt gào thét bay tới.
- Bệ hạ cẩn thận!
- Bảo vệ bệ hạ!
Những tiếng quát tháo đầy hoảng loạn vang lên, vài tên thị vệ đại nội dùng tốc độ nhanh nhất vọt về phía hàng ghế đặc biệt ở phía Bắc khán đài, rốt cục đã đuổi tới trước khi năm mũi lao phóng tới Mông Diễn. Tuy nhiên việc làm của bọn chúng dẫu sao cũng đã dư thừa, bản thân Mông Diễn vốn cũng là một cao thủ có võ nghệ thuộc vào hàng nhất đẳng, nếu bị mấy mũi lao do Mạnh Hổ tuỳ tiện ném ra giết chết, há chẳng đáng chê cười?!?
Gần như cùng lúc Mạnh Hổ vung tay phóng ra năm mũi lao, Mông Diễn theo bản năng đã cảm nhận được nguy hiểm, thân hình của hắn nhanh như chớp lộn ngược một vòng về phía sau. Gần như ngay tại lúc hắn vừa lộn ngược người, năm mũi lao đã xẹt qua sát da mặt của hắn, xuyên qua đầu hai tên thị vệ đại nội vừa đuổi tới, sau đó nặng nề cắm phập vào vách tường bằng đá phía sau hàng ghế đặc biệt.
Mạnh Hổ chỉ phóng một phát để ra oai nhưng không ngờ lại hùng mạnh như vậy, với khoảng cách xa như vậy không ngờ vẫn phóng tới nơi.
Sắc mặt Sử Di Viễn bên cạnh lập tức đại biến, thể lực mà Mạnh Hổ vừa thi triển vượt xa dự liệu của hắn. Hiển nhiên lúc này Mạnh Hổ đã gần như khôi phục hoàn toàn thể lực, nhìn bộ dạng của Mạnh Hổ hiện tại, làm sao có thể là một Mạnh Hổ bị thương nặng, thể lực vô cùng yếu ớt không chống nổi như trước nữa? Rõ ràng so với trước kia thì hùng mạnh hơn nhiều!
- Không ổn!
Gần như trong nháy mắt Sử Di Viễn đã hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào, Trương Hán Đỉnh, nhất định là Trương Hán Đỉnh có vấn đề!
Ý niệm trong đầu vừa xoay chuyển, Sử Di Viễn lại liên tưởng tới vụ nô lệ Man nhân bạo động vừa mới xảy ra ở Huyết Long cốc, Sử Di Viễn lập tức kêu to:
- Mau, lập tức chạy đi thông báo cho Diệp đại nhân, huỷ bỏ hành động đi trấn áp bọn nô lệ Man nhân của Tiền Phong doanh và Kiêu Kỵ doanh Ngự Lâm quân, lập tức bao vây cảnh kỹ trường cho thật chặt, tuyệt đối không thể để cho tên phản tặc Mạnh Hổ chạy thoát!
Phản ứng của Sử Di Viễn có thể nói là không chậm chạp chút nào, nhưng phản ứng của Mạnh Hổ còn nhanh hơn nữa!
Gần như cùng lúc với động tác phóng đi năm mũi lao, thân hình cường tráng của Mạnh Hổ cũng đã hoá thành một bóng đen mờ nhạt, vô cùng hung hãn xông vào giữa đội cảnh vệ. Một tên trọng trang bộ binh tay cầm trọng thuẫn đứng ngay phía trước bị Mạnh Hổ va một cái thật mạnh làm vỡ nát lục phủ ngũ tạng, trước khi hắn ngã xuống tới mặt đất thì đã tắt thở ngay tại chỗ.
Vừa húc chết một tên trọng trang bộ binh, Mạnh Hổ thuận tay đoạt lấy trọng thuẫn che trên vai trái của mình, sau đó co người lại, lấy vai trái đi trước cả người trong thoáng chốc hoá thành một con mãnh thú lao thẳng vào rừng đao mũi kiếm của đội cảnh vệ. Tiếng kim loại va chạm vào nhau và tiếng trường mâu bị gãy vang lên leng keng liên tục, Mạnh Hổ thân núp sau trọng thuẫn giống như một con mãnh thú nổi cơn điên, mở ra một con đường máu giữa đám cảnh vệ võ trang đầy đủ, cuối cùng cũng đã tới được mép sàn đấu.
Trên hàng ghế đặc biệt ở khán đài phía Bắc, Mông Nghiên đã đứng lên tự lúc nào không biết, dáng vẻ của nàng hết sức khẩn trương, hai tay đưa lên bụm chặt cái miệng nhỏ nhắn...
Hướng mà Mạnh Hổ đang phá vây rõ ràng là chỗ của Mông Nghiên, trước khi hành động, Văn Vô Thành và Mông Nghiên cũng đã tính toán rất kỹ càng. Khán đài phía Bắc là khán đài dành riêng cho các vương tôn quý tộc ngồi xem giác đấu, tuy rằng nơi ấy phòng vệ nghiêm mật, nhưng lại có thông đạo dành riêng rộng rãi, có thể nhờ nó mà chạy xuyên qua khán đài ra ngoài cảnh kỹ trường trong thời gian ngắn nhất.
Nếu như Mạnh Hổ lựa chọn phá vây theo một phương hướng khác, có lẽ hắn sẽ không gặp phải sự ngăn cản quá mạnh mẽ như vậy. Thế nhưng đám bá tành bình dân trong cơn hoảng loạn sẽ gây trở ngại rất lớn cho hắn, dù sao thì mấy chục vạn người hốt hoảng chen chúc chau bỏ chạy cũng không phải chuyện đùa. Có thể tưởng tượng ra, ba bốn chục vạn khán giả bối rối điên cuồng xông tới mấy chục thông đạo là một cảnh tượng khủng bố tới mức nào?
Cho dù Mạnh Hổ có sức lực thông thiên triệt địa đi nữa, e rằng cũng không thể nào xông qua khỏi những thông đạo chật chội ấy trong một quãng thời gian ngắn!
Ngay lúc Mạnh Hổ đang xông thẳng về phía khán đài phía Bắc, Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ vốn nãy giờ hoang mang ngơ ngác rốt cục đã có phản ứng. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt cùng toát ra tình cảm vô cùng phức tạp trộn lẫn vào nhau, có vẻ ngạc nhiên pha lẫn vui mừng, chờ mong, khẩn trương, bạo ngược. Sau đó cả hai ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài, lập tức đuổi theo sau lưng Mạnh Hổ xông thẳng về hướng Bắc.
Hàng chục tên cảnh vệ trên cảnh kỹ trường đồng loạt hò hét xông tới, muốn ngăn cản hai tên đấu sĩ hung mãnh này. Thế nhưng rất nhanh bọn chúng đã bị hai tên đấu sĩ hung hăng húc ngã lăn trên mặt đất, số cảnh vệ ngã xuống rồi gần như không ai còn sống nổi, nếu không phải bị chém đứt cổ họng thì bị húc vỡ nát thân thể, hoặc bị một kiếm xuyên thủng qua đầu.
Bản chất trời sinh của Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ vốn không phải là người hạ tiện, bọn chúng lấy thân phận nô lệ để tiến hành giác đấu ở cảnh kỹ trường cũng không phải là tự nguyện. Không có lúc nào bọn chúng không mơ mộng được trở về với bộ lạc của mình, không có lúc nào bọn chúng không mơ mộng được trở lại cố hương, đoàn tụ với thân nhân, vợ con của mình. Bây giờ rốt cục cơ hội đã xuất hiện, bọn chúng sao thể bỏ qua cơ hội bằng vàng này chứ?
Cho dù biết rõ đây là một lần bạo động thất bại, bọn chúng cũng tuyệt đối không lùi bước, phải liều mạng mà thôi!
Có thêm Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ gia nhập, đội cảnh vệ của cảnh kỹ trường đang ào ào xông ra từ những cánh cửa vòm bắt đầu bị rối loạn, không tổ chức được sự ngăn cản hiệu quả. Mạnh Hổ rõ ràng cũng cảm nhận được biến hoá bất ngờ xảy ra sau lưng mình, mắt thấy đã sắp sửa xông ra khỏi bức tường bảo vệ, Mạnh Hổ bất ngờ có hành động ra ngoài dự đoán của mọi người, hắn vòng ngược trở lại, tay quơ trọng thuẫn tiếp tục tham gia vào cuộc chiến!
Nói thật ra, dù không có Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ hỗ trợ, Mạnh Hổ cũng tuyệt đối nắm chắc có thể xông lên khán đài phía Bắc, nhưng Mạnh Hổ vẫn có chút tình cảm với hai tên này. Nếu hai người đã ra tay giúp hắn, Mạnh Hổ hắn cũng tuyệt đối không thể làm ngơ, cho nên hắn dứt khoát quyết định quay đầu lại tiếp ứng cho Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ đột phá vòng vây.
Hơn nữa Mạnh Hổ hoàn toàn có thể tưởng tượng được, sau khi hắn ra khỏi cảnh kỹ trường, hắn rất có thể sẽ phải đối mặt với vòng vây truy sát của hàng ngàn, thậm chí hàng vạn binh sĩ quân đội chính quy đế quốc. Nếu như bên cạnh có hai tay dũng sĩ như Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ, cơ hội xông ra khỏi trùng vây còn sống sót tự nhiên sẽ tăng lên rất nhiều, đây hoàn toàn là một mối mua bán lợi cả trăm bề, chỉ có kẻ ngốc mới không làm.
Thấy Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại giết trở về, Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ lập tức vô cùng chấn động. Tuy rằng cả hai tên đều là Man nhân, nhưng cũng không phải là bọn tân binh mới ra chiến trường trận đầu, đương nhiên hiểu được hành động của Mạnh Hổ là có ý gì. Cho nên cả hai tên cũng không dám ham chiến nữa, lập tức điên cuồng xông về phía Mạnh Hổ hội hợp với nhau.
Tuy nhiên một màn này lại làm cho công chúa Mông Nghiên trên khán đài trở nên vô cùng khẩn trương, nhưng cho dù nàng có gấp cũng vô ích. Mạnh Hổ đã quay trở lại vòng chiến, hiện tại chuyện duy nhất mà nàng có thể làm là tiếp tục chờ đợi. Thông đạo sau lưng nàng dẫn ra ngoài cảnh kỹ trường vẫn còn vô cùng im ắng, nàng đã sắp xếp cho bốn mươi tên tử sĩ tinh nhuệ bên trong để giữ chặt thông đạo này.
Thời gian như đang trôi qua từng giây một, tuy chỉ mới chưa tới năm phút đồng hồ, nhưng Mông Nghiên lại cảm giác như đã qua năm ngàn năm vậy! Rốt cục Mạnh Hổ đã mang theo hai tên Man nhân hung thần Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ vượt qua tầng tầng chặn giết của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường, chạy tới chân tường bảo vệ ở phía Bắc khán đài.
Tường bảo vệ phía Bắc khán đài vốn dùng để bảo vệ đám vương tôn quý tộc trên hàng ghế đặc biệt, độ cao của nó còn cao hơn cả tường bảo vệ ở ba mặt còn lại. Tường bảo vệ ở ba mặt còn lại đều cao hơn ba trượng, hơn nữa trên đầu tường còn có một lớp lưới sắt cao chừng hai trượng nữa. Với độ cao như vậy chỉ dựa vào sức người là tuyệt đối không thể vượt qua, cho dù bằng vào trường mâu miễn cưỡng vượt qua được tường bảo vệ cao ba trượng, cũng khó mà tránh khỏi bị lớp lưới sắt cao hai trượng ngăn trở. E rằng bọn Mạnh Hổ còn chưa kịp xé rách lớp lưới sắt để chạy trốn, bọn cung tiễn thủ đã nhanh chóng đuổi tới bắn chết bọn họ ngay trên lưới sắt.
Trên hàng ghế đặc biệt phía Bắc khán đài.
Thấy tình lang ngày nhớ đêm mong của mình đã tới gần ngay trước mắt, công chúa Mông Nghiên không kìm được nỗi vui mừng, vọt tới sát mép khán đài đưa tay vẫy vẫy Mạnh Hổ:
- Hổ lang... Ở đây! Đột vây ngã này!
Gần như cùng lúc công chúa Mông Nghiên cất tiếng kêu, hai tên tử sĩ tinh nhuệ của phủ công chúa đã nhanh chóng xuất hiện phía sau nàng. Chỉ trong nháy mắt, lớp lưới sắt kiên cố đã bị phá vỡ một lỗ hổng to tướng, một sợi dây sắt thòng xuống sẵn sàng phía ngoài tường. Mạnh Hổ cùng bọn Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ thấy vậy không nén nổi vui mừng, cả ba ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Mạnh Hổ rống to một tiếng, đoạt lấy mười mấy cây trường mâu sau đó ném tung ra bốn phía, giết chết ít nhất hai mươi tên cảnh vệ cảnh kỹ trường. Thừa dịp đám cảnh vệ vây quanh sợ hãi thối lui, Mạnh Hổ quay lại quát to với Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ:
- Các ngươi chạy trước đi, mau!
Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ do dự một chút rồi gầm to:
- Ngươi lên trước, huynh đệ chúng ta đoạn hậu!
- Câm miệng!
Mạnh Hổ lại thét:
- Còn ở đó lải nhải nữa, bản tướng quân sẽ vặn cổ các ngươi!
Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ nhìn nhau, thân hình hai người gần như đồng thời bắn vọt lên không, lấy tốc độ nhanh nhất bám sợi dây sắt trèo lên khán đài. Trên khán đài, công chúa Mông Nghiên lo lắng nhìn xuống, chỉ thấy hàng trăm hàng ngàn tên cảnh vệ cảnh kỹ trường đang từ bốn phương tám hướng xông tới, trong nháy mắt đã bao vây Mạnh Hổ vào giữa.
Thế nhưng ngay sau đó, đám đông bao vây xung quanh Mạnh Hổ trong giây lát đã bị giạt ra bốn phía, xem tình cảnh giống như có một cơn sóng thần cuồn cuộn đánh vào mỏm đá ngầm kiên cố, sau một tiếng nổ kinh thiên động địa trong nháy mắt liền hoá thành bọt nước văng tung toé đầy trời. Thân hình cường tráng của Mạnh Hổ lại hiện ra, sau đó thoăn thoắt leo lên theo sợi xích sắt nhanh như vượn, rốt cục đã lên tới khán đài phía Bắc.
- Đi thôi!
Sau khi nhảy lên khán đài, Mạnh Hổ không chút nghĩ ngợi ôm xốc thân thể mềm mại của Mông Nghiên vắt ngang lên vai mình, dùng tốc độ nhanh nhất vọt về phía thông đạo. Trước khi chạy vẫn không quên quay sang quát một tiếng với hai tên Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ còn đang đứng ngây ra đó, Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ phát ra hai tiếng gầm như dã thú, theo sát sau lưng Mạnh Hổ chạy về phía thông đạo.
Vút... vút... vút...
Ngay lúc bọn Mạnh Hổ vừa chạy vào trong thông đạo, một trận mưa nỏ tiễn dày đặc đột ngột từ phía sau bắn tới. Hai tên tử sĩ chạy sau cùng trong nháy mắt đã biến thành hai con nhím, mỗi tên bị trúng ít nhất là ba, bốn mươi mũi nỏ tiễn trên người. Nỏ tiễn sau khi xuyên qua thân thể chúng có thể nhìn thấy được ánh sáng xanh sẫm lấp loé, vừa nhìn đã biết là được tẩm đầy kịch độc!
Hiển nhiên lần này Mông Diễn và Sử Di Viễn đã quyết định hạ sát thủ, không dám nuôi hy vọng bắt sống được Mạnh Hổ một lần nữa, trò mèo vờn chuột diễn một lần cũng đã quá đủ rồi, Mông Diễn cũng không dám nghĩ đến sẽ diễn lại lần thứ hai. Lần này cho dù Sử Di Viễn nói đến rách cả lưỡi hắn cũng không dám nghĩ đến chuyện giữ lại tính mạng Mạnh Hổ, để cho một kẻ nguy hiểm như vậy sống sót, Mông Diễn sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Phải biết rằng tên Mạnh Hổ này có thể mang theo một cánh tinh binh đánh tới đế đô Tây Kinh của đế quốc Minh Nguyệt! Có ai dám nói hắn sẽ không mang theo một cánh tinh binh như vậy đánh tới đế đô Lạc Kinh sau khi trốn thoát khỏi đế quốc Quang Huy?! Nếu là như vậy, Mông Diễn hắn há chẳng giống như Thu Phong Kính, bị Mạnh Hổ bắt làm tù binh hay sao? Nghĩ tới đây, Mông Diễn không rét mà run, trong lòng vô cùng hối hận, nếu sớm biết đã không đáp ứng yêu cầu của lão hồ đồ Sử Di Viễn kia rồi!
Chuyện duy nhất mà Mông Diễn cảm thấy may mắn chính là, lúc này Mạnh Hổ đã bị dồn vào ngõ cụt.
Lối ra của thông đạo đã bị đám cung tiễn thủ của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường và đám thị vệ đại nội của Mông Diễn ngăn chặn, nhất là đám thị vệ đại nội có mang theo hai mươi cây Thần Cơ nỏ phát huy ra tác dụng ngoài sức tưởng tượng. Tuy rằng số lượng hai mươi Thần Cơ nỏ không nhiều nhặn gì, nhưng dùng để phong toả lối ra một thông đạo nho nhỏ thì vẫn còn thừa sức.
Tuy rằng Mạnh Hổ võ nghệ cao cường, nhưng hắn cũng không có khả năng hứng chịu mười mấy mũi nỏ tiễn trên người mà không chết. Dù sao Mạnh Hổ cũng là tấm thân bằng xương bằng thịt, không phải mình đồng da sắt, bị nỏ tiễn bắn trúng phải chỗ yếu hại cũng phải chết như thường.
Mặt khác, đầu kia của thông đạo này cũng đã bị đội cảnh vệ của cảnh kỹ trường nhanh chóng ngăn chặn. Hiện tại Mạnh Hổ cùng với Hoa Báo Tề Anh, Độc Xà Dư Vũ, công chúa Mông Nghiên và đội tử sĩ của nàng đã trở thành cá nằm trong chậu. Chỉ chờ Diệp Hạo Thiên mang Tiền Phong doanh và Kiêu Kỵ doanh của Ngự Lâm quân từ Huyết Long cốc trở về, toàn bộ cảnh kỹ trường sẽ bị vây chặt như nêm cối, lúc ấy cho dù Mạnh Hổ có tài năng thông thiên triệt địa cũng không thể nào chạy thoát.
- Mạnh Hổ, các ngươi đã bị bao vây!
- Đừng ngoan cố chống lại, buông vũ khí đầu hàng đi thôi!
- Mạnh Hổ, dù cho ngươi chạy thoát thì sao chứ? Nếu không sử dụng giải dược đúng kỳ hạn, ngay cả bản sư cũng không dám chắc độc dược trong cơ thể ngươi sẽ phát tác lúc nào, đến lúc đó cho dù Thánh nữ Quang Minh giáng lâm cũng không thể nào cứu được ngươi!
Tuy rằng thoạt nhìn bọn Mạnh Hổ đã như cá nằm trong chậu, nhưng trong lòng Mông Diễn vẫn cảm thấy run lên từng đợt, hắn vẫn lo rằng Mạnh Hổ sẽ phá vây thoát được cho nên cố gắng hết sức chiêu hàng Mạnh Hổ. Đương nhiên nếu như Mạnh Hổ buông vũ khí từ trong thông đạo đi ra mà không phòng bị, Mông Diễn hắn sẽ không chút do dự hạ lệnh bắn chết Mạnh Hổ ngay lập tức!
Cho nên chuyện dụ hàng này chỉ là lừa gạt mà thôi.
Tuy nhiên đáng tiếc rằng, bây giờ Mông Diễn mới giác ngộ chuyện này dường như đã chậm.
Lúc này Mạnh Hổ đã thật sự trở thành một con mãnh hổ thoát khỏi lồng giam, hơn nữa lại có thêm hai nanh vuốt có thể nói là sắc bén nhất: Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ. Người ta thường gọi cái gì là hổ thêm cánh, bây giờ muốn vây khốn Mạnh Hổ gần như không có khả năng.
- Hai mươi Thần Cơ nỏ!
Độc Xà Dư Vũ lập tức dựa theo tiếng nỏ tiễn xé gió mà phát đoán ra tình hình quân địch, liền rút ra năm mũi Nhạn Linh tiễn từ trong ống tên lắp sẵn sàng lên trên dây cung, quay đầu lại gằn giọng nói với Mạnh Hổ:
- Ta cần yểm hộ, mỗi lần ngăn trở địch nhân bắn một lượt, ta có thể bắn chết ít nhất bốn tên nỏ thủ.
- Ta lên!
Một tên tử sĩ của phủ công chúa tay cầm trọng thuẫn liền nằm xuống đất, sau đó co tròn người lại, bắt đầu lăn trên mặt đá xanh của thông đạo ra ngoài cửa. Gần như trong khoảnh khắc mà hắn lăn ra tới cửa thông đạo, một đợt nỏ tiễn dày đặc đã bắn tới, mạnh mẽ trúng vào mặt trọng thuẫn bằng sắt ròng, sau đó văng ra khắp nơi.
Gần như cùng lúc tên tử sĩ kia lăn ra ngoài cửa thông đạo, thân hình của Độc Xà Dư Vũ cũng nhanh nhẹn quay một vòng sau đó trượt ra ngoài. Ngay lúc đợt nỏ tiễn thứ nhất bắn vào trọng thuẫn của tên tử sĩ kia, đợt nỏ tiễn thứ hai còn chưa kịp bắn tới, Độc Xà Dư Vũ được tên tử sĩ yểm hộ đột nhiên đứng thẳng người lên, gần như hoàn toàn dựa vào bản năng, dây cung vốn đã giương căng trong tay Độc Xà Dư Vũ đột nhiên buông ra. Chỉ nghe ong một tiếng, rốt cục năm mũi Nhạn Linh tiễn trên dây cung đã đồng thời bắn ra, ngay sau đó, bên ngoài thông đạo lập tức vang lên mấy tiếng kêu thảm khốc.
Độc Xà Dư Vũ không hổ là cao thủ có tài bắn vô cùng tuyệt diệu, năm mũi tên bắn ra cùng lúc đã giết được năm tên nỏ thủ bên ngoài thông đạo. Còn lại mười lăm tên nỏ thủ theo bản năng sửng sốt một chút, một luồng khí lạnh từ sau lưng bọn chúng chầm chậm lan toả khắp cả thân người, cho dù là bọn lão binh đã quen sinh tử, lúc đối mặt với tay sát thủ ghê gớm như vậy cũng khó tránh khỏi run như cầy sấy.
Ngay trong sát na mười lăm tên nỏ thủ còn đang giật mình sửng sốt, Độc Xà Dư Vũ lại ra tay, với tốc độ nhanh đến mức người ta khó có thể tưởng tượng được, rút toàn bộ số Nhạn Linh tiễn còn lại trong ống tên đặt lên dây cung. Ngay sau đó cánh cung vốn thẳng đứng đã cong lên như vầng trăng rằm, bảy mũi Nhạn Linh tiễn nằm trên dây cung thành hình rẽ quạt đã nhắm vào số nỏ thủ còn lại bên ngoài thông đạo.
Cho đến lúc này, tên tiểu đội trưởng đội Thần Cơ nỏ thủ mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vã rống to:
- Đội trọng thuẫn tiến lên, nỏ thủ lùi lại phía sau...
Nhưng lúc này đã muộn!
Giọng của tên tiểu đội trưởng còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng ong vang lên, bảy mũi Nhạn Linh tiễn nằm trên dây cung của Độc Xà Dư Vũ đã bắn ra cùng một lúc, lại có bảy tên nỏ thủ theo đó mà ngã xuống. Cách đó không xa, Mông Diễn và Sử Di Viễn đang ở giữa vòng bảo vệ trùng trùng của đám thị vệ đại nội đồng thời giật mình kinh hãi, thầm nghĩ tài bắn cung của tên Độc Xà Dư Vũ này quả thật là đáng sợ tới cực điểm. Vốn thời điểm trên sàn giác đấu còn chưa cảm thấy hắn đáng sợ bao nhiêu, hiện lại xem ra là hắn đã cố ý không xuất ra hết toàn lực, còn ẩn giấu lại một phần, cho đến giờ phút này, Độc Xà Dư Vũ mới hoàn toàn thể hiện hết thực lực kinh khủng của mình.
Mười hai mũi Nhạn Linh tiễn, mỗi mũi một mạng, tuyệt đối không trật phát nào, hơn nữa động tác rút tên, lắp lên dây cung, giương cung, bắn tên đều lưu loát một mạch như nước chảy mây trôi, người khác cần phải có một thời gian ngắn để hoàn thành, hắn lại hoàn thành gần như ngay lập tức. Đáng sợ hơn nữa, dưới tình hình hắn hoàn toàn không nhắm mà vẫn bắn trúng mục tiêu, nhất là lần bắn thứ hai lấy bảy mạng nỏ thủ, toàn bộ đều bị trúng tên ngay cổ họng, tuyệt không sai lệch! Đây quả thật là kỹ thuật thần kỳ!
Tám tên nỏ thủ còn lại đang chuẩn bị phản kích, nhưng mệnh lệnh của tên tiểu đội trưởng làm cho bọn chúng luống cuống chân tay, vô tình giúp cho bọn Mạnh Hổ rất nhiều. Đoạn trước đã có nói qua, năng lực nắm bắt thời cơ trên chiến trường của Mạnh Hổ là tuyệt đối không ai có thể sánh bằng, chỉ cần địch nhân phạm bất cứ sai lầm nào dù là rất nhỏ, cũng tuyệt đối khó tránh khỏi khứu giác nhạy bén của Mạnh Hổ.
- Giết!
Mạnh Hổ đột ngột xoay ngược hai tay lại ôm chặt thân thể Mông Nghiên, sau đó hét lớn một tiếng nhảy ra bên ngoài thông đạo. Hoa Báo Tề Anh cũng nhanh như tia chớp xông ra, còn lại một đám tử sĩ phía sau đang cố gắng ngăn cản truy binh ở mặt sau, lấy sinh mạng của bọn chúng tranh thủ thời gian cho Mông Nghiên phá vây thoát đi.
Một đợt mưa tên bay ào tới, đây là tên của tám mươi tên cung tiễn thủ mai phục ở phía sau đám Thần Cơ nỏ thủ bắn ra. Tuy nhiên dù sao cung tên vẫn là binh khí sát thương tầm xa, ở cự ly gần như vậy uy lực kém xa Thần Cơ nỏ, hơn nữa mật độ mưa tên so ra cũng kém xa một hộp Thần Cơ nỏ cùng lúc bắn ra mười mũi. Cho nên tám mươi tên cung tiễn thủ bắn tên cùng một lúc căn bản là không thể nào tạo thành uy hiếp gì đối với Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh.
Người còn đang lơ lửng trên không, thân thể Mạnh Hổ uốn lượn như loài khỉ vượn, đã tránh thoát được ba mũi tên bay sượt qua đầu. Lập tức Mạnh Hổ quơ tay phải trên không bắt dính năm mũi tên, lại xoay tay phóng ngược năm mũi tên về phía trước, có hai tên trọng trang bộ binh và ba tên cung tiễn thủ trong đám cảnh vệ dày đặc bên ngoài liền ngã xuống.
Chỉ trong chớp mắt, Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh đã đồng thời rơi xuống đất, ngay lập tức thân hình hai người lại bắn vọt lên không nhanh như chớp. Lần này hạ xuống, hai người đã lọt vào giữa đám bộ binh dày đặc của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường, hai tên cung tiễn thủ đứng trước mặt hai người chưa kịp hối lui về phía sau chỉ trong khoảnh khắc đã bị hai người đánh cho vỡ sọ, nội phủ tan nát mà chết.
- Trọng trang bộ binh lên, ngăn cản bọn chúng!
- Cung tiễn thủ lui về phía sau, trọng trang bộ binh lập tức kết trận!
- Đại đội số Hai, cự ly năm mươi bước, kết trận...
Phía sau trận của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường, một tên quan quân đang liều mạng quơ quơ chiến đao trong tay gào thét đến khàn cả giọng. Thân là quan chỉ huy cao nhất của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường, đường nhiên hắn hiểu rõ chuyện này có ý nghĩa gì, nếu để cho mấy tên đấu sĩ hung hăng này đột phá vòng vây chạy thoát, như vậy danh dự, tài sản, địa vị, vợ con của hắn đều không cánh mà bay, thậm chí toàn bộ gia tộc của hắn cũng sẽ giáng xuống thành dân chúng hạ tiện có đẳng cấp thấp nhất!
Thật ra tên quan chỉ huy này đã làm hết sức, đội cảnh vệ cảnh kỹ trường cũng đã làm hết sức.
Thật sự là ba tên đấu sĩ này vô cùng đáng sợ lại hung hãn, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ dựa vào binh lực chưa tới một liên đội bộ binh ở cảnh kỹ trường căn bản là không đủ để chặn đứng bọn họ. Tuy rằng tên quan chỉ huy vẫn đang cố gắng, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ rằng hết thảy đều không còn cứu vãn được nữa.
Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh hung hăng xông vào giữa đội hình bộ binh dày đặc giống như hai con sư tử hung mãnh xông vào giữa đàn chó hoang. Tuy bọn chó hoang cũng có răng sắc vuốt bén, tuy rằng cũng liều chết phản kích, nhưng vũ lực đáng thương của bọn chúng nếu đem ra so với hai con sư tử hùng mạnh thật sự là quá nhỏ bé, nhỏ đến mức có thể coi như là không có.
Những tiếng kêu la thể lương thảm thiết trong thoáng chốc vang tận mây xanh, cùng với tiếng kêu la thảm thiết vang lên, thỉnh thoảng còn có tay gãy chân đứt máu chảy đầm đìa tung bay đầy trời. Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh giết đến đỏ cả mắt, lúc này trông cả hai lại như hai con trâu dữ tợn, giữa đội hình dày đặc của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường cày ra hai thông đạo bằng máu.
Đại đội số Hai của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường chưa kịp bày trận, Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh cũng đã đột phá xuên qua đội hình của đại đội số Một. Không hề do dự, hai người tiếp tục hung hăng xông tới, phía sau, sát thủ máu lạnh Độc Xà Dư Vũ cũng theo bén gót. Đám tử sĩ của phủ công chúa liều mạng ngăn cản đội cảnh vệ cảnh kỹ trường mặt sau thông đạo đã tử trận sạch sẽ, nhưng bọn chúng cũng đã hoàn thành sứ mạng của mình, thay Mông Nghiên tranh thủ thời gian đột phá vòng vây...
--------------------------------