Mạnh Hổ từ chối luận võ, Dư Thu bên cạnh không nhịn được cất giọng vô cùng khó nghe:
- Không phải sợ rồi sao?
Diêm Sùng cũng phối hợp châm chọc:
- Xem ra tố chất võ tướng của đế quốc Minh Nguyệt không ra gì, loại như Tư Đồ Bưu mà cũng dám tự xưng là đại tướng của đế quốc Minh Nguyệt!
Nghe như Diêm Sùng châm chọc Tư Đồ Bưu và võ tướng của đế quốc Minh Nguyệt, thật ra đang nói kháy Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ thầm cười nhạo trong lòng, hắn thật sự coi thường việc tranh chấp miệng lưỡi với những hạng người điên đảo thị phi như bọn Hàn Thuyết, Dư Thu. Mạnh Hổ chỉ không hiểu rằng, loại như Dư Thu, Diêm Sùng làm sao có thể đứng vào hàng ngũ giáo sư của học viện quân sự Hoàng gia? Làm sao dám đường hoàng đứng trên bục giảng làm một tấm gương sáng cho học viên kia chứ?
Thế nhưng hiện tại Mạnh Hổ đang là hình tượng anh hùng đế quốc thiếu niên đắc ý, nên hắn lập tức hừ lạnh một tiếng phùng mang trợn mắt nhìn hai người Dư Thu, Diêm Sùng một cái, sau đó mới quay đầu nói với Diệp Hinh Dư:
- Diệp đạo sư, tố chất của đội ngũ giáo sư học viện quân sự Hoàng gia các ngươi quả thật không ra gì, khoá học hôm nay không cần thiết phải tiếp tục nữa, cứ như vậy đi!
Dứt lời, Mạnh Hổ không thèm để ý tới thái độ của Diệp Hinh Dư, lập tức xoay người nghênh ngang mà đi.
Đôi môi đỏ mọng của Diệp Hinh Dư mấy máy dường như muốn nói gì, nhưng đảo mắt một cái lại nhịn không nói nữa, sau đó cũng vội vã ra khỏi lớp học.
Mạnh Hổ, Mông Nghiên đã rời khỏi, vở kịch đã mất đi vai chính hiển nhiên không thể nào tiếp tục diễn được nữa, Tần Trường Vệ đành quay đầu lại nhún vai với Hàn Thuyết.
Gương mặt già nua của Hàn Thuyết cũng lộ vẻ âm trầm, sắc mặt của Dư Thu và Diêm Sùng cực kỳ khó coi, hôm nay ba người bọn chúng xem như thất bại hoàn toàn dưới tay Mạnh Hổ. Tài học của ba người có thể tự xưng là những nhà hùng biện, nhưng tranh cãi miệng lưỡi lại thua cho một tên vũ phu, chuyện này truyền ra thật không ai có thể tin nổi. Shared by kid 1412 - kiemhiepcac
o0o
Mông Nghiên rời khỏi học viện quân sự Hoàng gia, cũng không bám theo gây phiền phúc cho Mạnh Hổ mà là trực tiếp chạy tới phủ Yến vương. Yến vương cũng mới biết được chuyện xảy ra ở học viện quân sự Hoàng gia, vừa định qua đó can thiệp thì Mông Nghiên cũng vừa về tới.
Đưa Mông Nghiên vào trong thư phòng, Yến vương cho người hầu lui ra hết, sau đó mới cau mày:
- Nghiên nhi, ngươi quả thực là càn quấy!
Vẻ lả lơi mê hoặc của Mông Nghiên giờ đây đã biến mất đâu không thấy, Mông Nghiên cau đôi mày thanh tú hỏi ngược lại:
- Nghiên nhi làm gì càn quấy?
- Còn dám nguỵ biện sao?
Yến vương khẽ hừ một tiếng, vừa thương tiếc vừa áy náy:
- Hàn lão tiên sinh đã cáo lão ở nhà dưỡng già, việc Mạnh Hổ đi giảng bài trong học việc trước đó cũng rất ít người biết được. Bản vương đã cố ý dặn dò Hinh Dư, nàng không thể nào tiết lộ việc này cho Hàn lão tiên sinh biết!
Mông Nghiên thẳng thắn thừa nhận:
- Không sai, chuyện Mạnh Hổ giảng bài ở học viện là do Nghiên nhi cố ý tiết lộ cho Hàn Sở, để Hàn Sở nói lại cho Hàn lão tiên sinh.
Yến vương buồn bã:
- Nói ngươi càn quấy ngươi vẫn không chịu thừa nhận, không phải là ngươi không biết tính tính của Hàn lão. Hàn lão vốn hay bao che khuyết điểm, Hàn Sở lại là đứa cháu ruột mà hắn thương yêu nhất. Tối hôm qua trong buổi tiệc Hàn Sở đã thiệt thòi dưới tay Mạnh Hổ, Hàn lão biết Mạnh Hổ sang học viện nhất định sẽ đi tìm Mạnh Hổ làm phiền. Không phải là ngươi cố ý gây chuyện hay sao?
Ngừng một chút, Yến vương lại nói tiếp với vẻ an ủi:
- May là cuối cùng Mạnh Hổ và Tần Trường Vệ không có đánh nhau, bằng không chuyện này cũng không biết giải quyết như thế nào!
- Có gì mà không biết giải quyết?
Mông Nghiên bĩu môi:
- Nghiên nhi tìm đến hoàng thúc, chính là hy vọng hoàng thúc có thể ra mặt thuyết phục Mạnh Hổ, bảo hắn và Tần Trường Vệ tiến hành một trận luận võ công khai.
- Ngươi nói cái gì?
Yến vương kinh ngạc:
- Ngươi bảo hoàng thúc ra mặt thuyết phục Mạnh Hổ và Tần Trường Vệ tiến hành luận võ công khai sao?
- Dạ!
Mông Nghiên gật đầu xác nhận:
- Nghiên nhi hy vọng Mạnh Hổ và Tần Trường Vệ có thể công khai luận võ một trận.
- Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể!
Yến vương lắc lắc đầu, luôn miệng:
- Ngươi cũng không phải không biết thân phận của Tần Trường Vệ, hắn thất bại chắc chắn là không thể chịu nổi. Mạnh Hổ là anh hùng của đế quốc Quang Huy chúng ta, hắn thua lại càng không thể chịu nổi! Ngươi muốn hoàng thúc thuyết phục Mạnh Hổ và Tần Trường Vệ luận võ, đây không phải là gây chuyện thì là gì?
Mông Nghiên cười nhạo:
- Hoàng thúc người và phụ hoàng không phải vẫn hy vọng Nghiên nhi bằng lòng gả cho Tần Trường Vệ hay sao? Chuyện bây giờ đã trở nên đơn giản, chỉ cần Tần Trường Vệ có thể đánh bại Mạnh Hổ trong trận luận võ công khai, Nghiên nhi lập tức bằng lòng gả cho Tần Trường Vệ, sẽ về đế quốc Tinh Hà xa xôi, kiếp này sẽ không bước chân trở về đế quốc Quang Huy nửa bước!
- Nghiên nhi!
Yến vương nghe vậy sắc mặt trở nên ảm đạm, giọng đầy áy náy:
- Thì ra là ngươi vẫn không tha thứ cho phụ hoàng ngươi và hoàng thúc.
Mông Nghiên cười buồn bã, giọng có vẻ cô đơn:
- Nghiên nhi thân là công chúa Hoàng gia, tự nhiên cũng không trốn thoát số mệnh của công chúa Hoàng gia. Phụ hoàng và hoàng thúc là vì ích lợi của đế quốc, mới hy vọng có thể kết thân cùng đế quốc Tinh Hà, làm như vậy cũng không sai, cần gì Nghiên nhi tha thứ?
Vẻ mặt Yến vương càng ảm đạm hơn, Mông Nghiên nói số mệnh của nàng chính là hôn sự của nàng và Tần Trường Vệ.
Người ngoài chỉ biết Tần Trường Vệ là giáo sư võ học của học viện quân sự Hoàng gia, nhưng thực tế hắn cũng là Đại hoàng tử của đế quốc Tinh Hà. Tần Trường Vệ không ngại đường xa vạn dặm đến Lạc Kinh, thậm chí không tiếc khuất thân làm giáo sư võ học của học viện, tất cả đều là vì Mông Nghiên, bao nhiêu đó cũng đủ thấy Tần Trường Vệ đối với Mông Nghiên si tình đến mức nào.
Đối với hôn sự giữa Mông Nghiên và Tần Trường Vệ, đương kim hoàng đế Mông Viễn và Yến vương Mông Khác tán thành cả hai tay, cho nên cũng cố gắng xúc tiến thành công hôn sự sặc mùi chính trị này.
Năm trước Yến vương có chuyện đặc biệt phải đi sứ qua đế quốc Tinh Hà một lần, cũng chính trong lần đi sứ ấy, Yến vương mới nghe ngóng được tin tức ở trọng trấn Định Châu của đế quốc Minh Nguyệt có sự điều động quân sự khác thường, tin tức ấy ít nhất cũng đã tranh thủ cho Triệu Nhạc được một thời gian chuẩn bị. Đáng tiếc là quân đoàn Tây Bộ của Triệu Nhạc đã bị tiêu diệt toàn quân ở Đoạn Hồn cốc, đây đều là chuyện đã xảy ra.
- Nghiên nhi!
Yến vương buồn bã nói:
- Hôn sự của ngươi tuỳ ngươi quyết định, phụ hoàng ngươi và hoàng thúc tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi!
Mông Nghiên cười đau khổ, giọng nói đầy vẻ thê lương:
- Tần Trường Vệ là một đại trượng phu đội trời đạp đất, chỉ là trong lòng Nghiên nhi vẫn còn nhớ đến Nghĩa lang, ba năm qua thuỷ chung không thể nào dứt bỏ, cho nên đã ngỗ nghịch phụ tâm ý của phụ hoàng và hoàng thúc. Thế nhưng hiện tại Nghiên nhi đã nghĩ thông suốt, chỉ cần Tần Trường Vệ có thể đánh bại Mạnh Hổ trong trận luận võ công khai, chứng minh rằng hắn là nam nhân tài giỏi nhất trong thiên hạ, Nghiên nhi sẽ bằng lòng gả cho hắn!
Vừa nghe Mông Nghiên nhắc tới Trọng Nghĩa, Yến vương lại càng cảm thấy áy náy hơn.
Bốn năm trước, lúc đó Mông Nghiên hai mươi bốn tuổi, Trọng Nghĩa hai mươi chín tuổi, hai người sau sáu năm nặng tình nặng nghĩa với nhau rốt cục đã vượt qua mọi rào cản kết làm vợ chồng. Trọng Nghĩa chính là con trai duy nhất của Tổng đốc Bắc Phương Trọng Sơn, Tổng đốc Bắc Phương vốn là một trong tứ đại Công tước của đế quốc, thanh danh hiển hách, nếu như Trưởng công chúa Mông Nghiên gả cho Trọng Nghĩa, tương lai rất có thể trở thành thế vĩ đại bất điệu.
(Vĩ đại bất điệu: đuôi to khó vẫy, to đầu khó chui, khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn không thể tự mình thoát khỏi.)
Cho nên khi đương kim hoàng đế Mông Viễn cố gắng phản đối hôn sự ấy, Tổng đốc Bắc Phương Trọng Sơn vì cẩn thận cũng biểu lộ sự phản đối.
Thế nhưng cuối cùng, Mông Nghiên và Trọng Nghĩa cũng kết hợp với nhau, nhưng phải có sự đánh đổi, Trọng Nghĩa phải rời khỏi hành tỉnh Tây Bắc, làm sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn quân đoàn Tây Bộ. Đến năm thứ hai, Triệu Nhạc cho rằng đế quốc Minh Nguyệt vừa mới trải qua loạn Thất vương, cho là có cơ hội tốt, sau khi báo lên Binh bộ và được sự đồng ý của triều đình, liền chỉ huy quân đoàn Tây Bộ ồ ạt xâm lấn Thanh Châu.
Kết quả vô cùng đáng tiếc, Triệu Nhạc hùng tâm bừng bừng bị lão đối thủ Tư Đồ Duệ đánh cho tan tác, sư đoàn số Bốn bị đuổi vào trong Tuyệt Vọng cốc thiêu thành tro bụi, từ sư đoàn trưởng Trọng Nghĩa trở xuống không một người nào may mắn thoát chết!
Vừa mới cưới chưa đầy năm Mông Nghiên đã trở thành quả phụ, dưới đả kích lớn lao như vậy Mông Nghiên thay đổi tính tình, từ đó bắt đầu đoạ lạc. Mông Nghiên đi tìm bọn bàng môn tả đạo bái sư học Mị công (thuật mê hoặc) của yêu hồ, bắt đầu tìm bọn nam nhân anh tuấn ở đế đô sớm Sở tối Tần, lấy chuyện đùa bỡn nam nhân làm thú vui, trong mắt thế gian dần dần trở thành một dâm phụ ai ai cũng có thể làm chồng.
Thế nhưng cũng phải nói rằng, mặc dù thanh danh của Mông Nghiên bê bối, nhưng cũng không phải nam nhân nào cũng có thể lên giường với nàng.
Giống như Tần Trường Vệ, hắn vẫn không có cơ hội bò lên giường của Mông Nghiên. Hai năm trước, Tần Trường Vệ theo đoàn đi sứ tới Lạc Kinh thì gặp được Mông Nghiên, nhất thời xem như người trời, tình nguyện từ bỏ cả ngôi báu ở lại Lạc Kinh. Tiếc rằng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Tần Trường Vệ khổ công theo đuổi hai năm, thế nhưng Mông Nghiên đối với hắn không chút động lòng. Shared by kid 1412 - kiemhiepcac
Yến vương thở dài một tiếng, buồn bã nói:
- Nghiên nhi, hoàng thúc đã từng nói với ngươi, hôn sự của ngươi có thể do bản thân ngươi quyết định, phụ hoàng ngươi vốn cũng có ý này, cho nên chỉ cần ngươi bằng lòng chịu gả cho bất cứ ai, hoàng thúc sẵn sàng từ bỏ cái mặt dày này mà làm mai mối cho ngươi. Thế nhưng chuyện thuyết phục Mạnh Hổ luận võ cùng Tần Trường Vệ, hoàng thúc quả thật không thể nào đáp ứng, hai người đó ai thua cũng không được, Nghiên nhi ngươi đừng làm khó hoàng thúc nữa, có được không?
Thấy Yến vương vẫn không đáp ứng, vẻ mặt của Mông Nghiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nói từng chữ một:
- Hoàng thúc, nếu như người không bằng lòng, Nghiên nhi sẽ đem chuyện phụ hoàng đã cỡi rồng về trời bố cáo khắp thiên hạ!
- Cái gì?!
Yến vương nghe vậy thoáng chốc sắc mặt đại biến, gằn giọng hỏi:
- Nghiên nhi, ngươi làm sao biết được?
Nét mặt của Mông Nghiên thoáng chốc trở nên vô cùng thê thiết, khóc nức nở không thành tiếng:
- Hoàng thúc, thì ra là phụ hoàng thật sự đã….
- Ôi, đứa nhỏ này…
Yến vương vừa đau buồn vừa tức giận nói:
- Không ngờ ngươi tinh quái như vậy, hoàng thúc nhất thời sơ ý đã mắc kế của ngươi. Ôi, chuyện phụ hoàng của ngươi băng hà không phải chuyện đùa, ngươi ngàn vạn lần không nên tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ làm cho thiên hạ đại loạn, nhớ kỹ nhớ kỹ!
- Dạ!
Mông Nghiên khẽ đáp, giọng nói đau buồn:
- Chỉ cần hoàng thúc đáp ứng yêu cầu của Nghiên nhi, Nghiên nhi nhất định tuyệt đối giữ bí mật.
- Ôi…
Yến vương lại thở dài, cười khổ:
- Được rồi, hoàng thúc đáp ứng với ngươi.
Mông Nghiên lại nói:
- Hoàng thúc, Nghiên nhi chỉ cho người thuyết phục Mạnh Hổ ứng chiến, nhưng không cho người ép Mạnh Hổ nương tay với Tần Trường Vệ!
Yến vương nghe vậy không khỏi cau đôi mày rậm, hỏi đầy lo lắng:
- Nghiên nhi, vạn nhất Tần Trường Vệ bại dưới tay Mạnh Hổ thì sao?
- Vậy Nghiên nhi sẽ gả cho Mạnh Hổ!
Mông Nghiên nói vô cùng dứt khoát:
- Nghiên nhi đã chán nản mệt mỏi với cuộc sống như hiện tại, bây giờ chỉ muốn tìm một nam tử hán đội trời đạp đất để phó thác chuyện chung thân. Nghiên nhi cũng biết hoàng thúc đang lo lắng chuyện gì, hoàng thúc đang lo Mạnh Hổ sẽ coi thường một kẻ ai cũng có thể làm chồng như Nghiên nhi phải không?
- Hừ!
Yến vương đột nhiên khẽ hừ một tiếng, trên mặt lập tức toát ra vẻ uy nghiêm của một người chức trọng quyền cao, trầm giọng nói:
- Nếu quả thật Nghiên nhi muốn gả cho Mạnh Hổ, hắn sao dám từ chối!
Mông Nghiên lắc đầu:
- Nghiên nhi cũng không muốn ép hắn, hắn không muốn cưới Nghiên nhi cũng được, nhưng hắn phải làm cho Nghiên nhi một chuyện, chính là giết chết Tư Đồ Hạo! Mặc dù cuộc chiến ở hạp cốc Hà Tây ba năm trước là do Tư Đồ Duệ chỉ huy, nhưng kế sách hoả thiêu Tuyệt Vọng cốc cũng là do con tiện nhân Thu Vũ Đường bày ra. Nàng ta đã làm cho Nghiên nhi trở thành quả phụ, Nghiên nhi cũng muốn làm cho nàng ta trở thành quả phụ!
Yến vương nghe vậy lập tức sửng sốt, chợt hiểu ra ý đồ chân chính khiến cho Mông Nghiên khơi lên trường luận võ giữa Mạnh Hổ và Tần Trường Vệ. Shared by kid 1412 - kiemhiepcac
Vòng tới vòng lui thì ra mục đích của Mông Nghiên là muốn báo thù Thu Vũ Đường, Yến vương than nhẹ một tiếng, trầm giọng nói:
- Nghiên nhi, thật ra… Tư Đồ Hạo đã chết, chính là Mạnh Hổ giết hắn!