Hổ Lang Chi Sư

Chương 22: Chương 22: Hoả Thiêu Tuyệt Vọng Cốc




Hạp cốc Hà Tây quả thật không thẹn với danh xưng đệ nhất đại hạp cốc ở thế giới Trung Thổ, hai bên Nam Bắc của hạp cốc vừa cao chót vót vừa hiểm trở, tiếp giáp với sơn mạch của Thanh Vân sơn, hình thành mấy trăm tuyệt cốc lớn nhỏ, trong đó, để lại ấn tượng sâu sắc nhất chính là Tuyệt Vọng cốc!

Tuyệt Vọng cốc nằm ở mạn Đông Bắc của hạp cốc Hà Tây, tiếp giáp Thanh Vân sơn, cửa vào rất hẹp, nhưng vào trong lại rất rộng rãi. Bên trong cốc cây cối sum xuê, hoa cỏ tươi tốt, trừ lối vào ra, ba mặt còn lại đều là vách đá cao trăm trượng, có thể nói là cốc tuyệt vọng đúng nghĩa!

Ba năm trước, sư đoàn số Bốn của quân đoàn Tây Bộ bị ba sư đoàn của quân đoàn Thanh Châu bao vây trong hạp cốc Hà Tây, không có đường nào khác phải rút lui vào trong Tuyệt Vọng cốc. Cuối cùng, ba vạn tướng sĩ của sư đoàn số Bốn bị Tư Đồ Duệ cho một mồi lửa thiêu chết sạch!

o0o

Trong vùng hoang vu của hạp cốc Hà Tây, Thác Bạt Đảo đích thân suất lĩnh hơn bảy ngàn khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt không theo một đội hình nào cả truy đuổi thẳng vào trong cốc.

Mạnh Hổ đang dẫn hơn trăm tàn binh chạy theo đội hình vòng cung, cả bọn nháo nhào cả lên, kinh hoàng chạy vắt giò lên cổ.

Cứ nhắm hướng Tây mà chạy, liên đội Mãnh Hổ không ngừng ‘chạy tán loạn’, lúc đầu có hơn ngàn người, đến bây giờ chỉ còn lại hơn trăm. Thác Bạt Đảo đối với chuyện này không cảm thấy buồn lòng chút nào, vì mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là Mạnh Hổ, những tàn binh khác đương nhiên hắn không thèm để ý tới.

Truy đuổi một lúc nữa, cánh trái của khinh bộ binh đế quốc Minh Nguyệt đã dần dần đuổi qua mặt liên đội Mãnh Hổ chạy thẳng lên phía trước, sau đó vòng lại từ trái sang phải, tạo thành một bức tường chặn lại.

Nếu bức tường đó hình thành, lúc ấy đám tàn binh sẽ trở thành cá nằm trong chậu, chắp cánh cũng khó bay.

Đến lúc khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt sắp sửa thành công, đột nhiên bên phải hạp cốc xuất hiện một cái ngã ba, đám tàn binh không còn đường nào khác lập tức chạy vào ngã ba nọ.

Một mình một ngựa dẫn đầu đội ngũ, Thác Bạt Đảo thấy vậy vui mừng nói:

- Quân địch đã chạy vào ngã ba, trong ngã ba này là tuyệt cốc, bọn chúng chạy không thoát rồi!

Trong bóng đêm, Thác Bạt Đảo cũng bất kể đây là một tuyệt cốc, hung hăng giật cương, chạy thẳng vào trong đuổi giết cho bằng được đám tàn binh.

Trong giờ phút này, tâm tình của Thác Bạt Đảo thật sự vô cùng kích động, Mạnh Hổ hung hãn như mãnh hổ, giảo hoạt như hồ ly cuối cùng cũng đã bị hắn ép phải chạy vào tuyệt cốc, có lẽ không còn bao lâu nữa, hắn có thể tự tay lấy cái đầu trên cổ Mạnh Hổ rồi!

Nghĩ tới đây, Thác Bạt Đảo chỉ cảm thấy vô cùng thống khoái, vô cùng đắc ý, không kềm nổi liền ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng.

Phía sau lưng Thác Bạt Đảo, hơn bảy ngàn khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt không hề do dự, tựa như gió cuốn mây bay xông thẳng vào trong cốc.

Thác Bạt Đảo suất lĩnh đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đuổi theo đường rẽ ấy hơn mười dặm, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một vách đá thẳng đứng chắn ngang, nhìn lại thì hơn trăm tên tàn binh của đế quốc Quang Huy đột nhiên như tan biến vào không khí!

- Đáng chết!

Thác Bạt Đảo hung hăng quát mắng:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Bộ tướng Tiêu Thiên lập tức giục ngựa đến, lớn tiếng bẩm báo:

- Tướng quân, bọn khốn này vẫn còn ở phía trước, chúng ta tuyệt đối chưa vượt qua bọn chúng!

- Nếu vậy bọn chúng biến đi đằng nào?

Thác Bạt Đảo giận dữ hét lớn:

- Không lẽ bọn chúng biến thành chim bay lên trời sao?

- Tướng quân mau nhìn…

Thác Bạt Đảo vừa dứt lời, một tên khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt tinh mắt đột nhiên chỉ lên vách đá, kêu to:

- Bọn chúng ở đó!

Thác Bạt Đảo ngẩn đầu nhìn theo hướng tên khinh bộ binh chỉ, quả nhiên thấy trên vách đá trước mặt đang có hơn trăm bóng đen đang chậm rãi chuyển động, chỉ trong chốc lát là những bóng đen kia có thể leo lên phía trên đầu vách đá.

- Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng này!

Thác Bạt Đảo khẽ hít một hơi khí lạnh, thất thanh kêu lên:

- Bọn chúng là người hay quỷ, lại có thể leo lên vách đá thẳng đứng như vậy!?

Một tên đội trưởng thám báo từ phía trước chạy ngược lại, gấp giọng nói:

- Tướng quân, trên vách đá có người tiếp ứng, tàn binh của địch đã theo dây leo mà trèo lên!

- Dây leo? Tiếp ứng?

Thác Bạt Đảo càng nghe càng kinh hãi, đột nhiên một ý nghĩ đáng sợ loé lên trong đầu hắn, liền lớn tiếng quát hỏi:

- Đây là chỗ nào?

Tên đội trưởng thám báo nọ không chút suy nghĩ đáp ngay:

- Hồi bẩm tướng quân, nơi này là Tuyệt Vọng cốc!

- Ngươi nói cái gì?

Thác Bạt Đảo cả kinh, suýt nữa rơi từ trên ngựa xuống.

- Tuyệt Vọng cốc, đây chính là Tuyệt Vọng cốc sao!!!!

Tên Mạnh Hổ đáng chết giảo hoạt như hồ ly kia dụng tâm thật là độc ác!

Ba năm trước, Tổng đốc Thanh Châu Tư Đồ Duệ một mồi lửa thiêu cháy gần ba vạn đại quân của đế quốc Quang Huy ở nơi đây. Hôm nay, Mạnh Hổ cũng muốn dùng một mồi lửa thiêu cháy bảy ngàn khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt–thủ hạ của Thác Bạt Đảo hắn! Nếu như Mạnh Hổ làm chuyện này thành công, đó chính là một cái tát vào mặt Tư Đồ Duệ, thậm chí làm cho cả đế quốc phải xấu hổ!

Tiêu Thiên vội giục ngựa tiến lên, gấp giọng hỏi:

- Tướng quân, ngài làm sao vậy?

- Hỏng, hỏng rồi!

Thác Bạt Đảo đột nhiên bình tĩnh lại, quát to:

- Truyền lệnh, toàn quân phía sau rút lui, rút khỏi Tuyệt Vọng cốc!

Thế nhưng giờ đã quá muộn!

- Lửa, lửa cháy kìa!

- Trời ơi, lửa cháy to quá!

- Miệng cốc đã bị bít chặt, chúng ta không ra được nữa, xong rồi, xong hết rồi…

Thác Bạt Đảo vừa dứt lời, đám khinh bộ binh ở phía sau đột nhiên náo loạn cả lên, vô số binh sĩ từ phía sau kinh hoàng chạy ngược trở lại nơi hắn đang đứng, miệng cốc cách đó không xa đã bốc lên một đám lửa đỏ rực, đám lửa đỏ ấy càng ngày càng trở nên lan rộng ra, ánh lửa dần dần chiếu đỏ cả nửa bầu trời.

Lúc này tiết trời rét đậm, cây cỏ trong cốc khô vàng, thật là thích hợp phóng hoả!

Không đầy thời gian một bữa cơm, ngọn lửa tham lam đã bao trùm toàn bộ sơn cốc từ đầu đến cuối, những cuộn khói đen dày đặc bốc lên che kín bầu trời. Bầu không khí ngập ngụa khói khiến cho người không thể nào thở nổi, bảy ngàn khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt chen chúc trong Tuyệt Vọng cốc, hỗn loạn nháo nhào, tiếng kêu la than khóc vang dậy cả một góc trời….

Giữa ánh lửa bừng bừng thiêu đốt, Thác Bạt Đảo ngửa mặt lên trời than thở:

- Trời bỏ ta rồi, trời cũng diệt ta rồi….

Than thở xong, Thác Bạt Đảo giật mạnh dây cương, cả người lẫn ngựa đâm mạnh vào vách đá, thoáng chốc xương cốt gãy nát, đầu vỡ toang mà chết!

o0o

Đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.

Đang ở hậu doanh đời chờ tin thắng trận của Thác Bạt Đảo, tên tham mưu trưởng bỗng nhiên bị một trận ồn ào ngoài lều vọng đến làm kinh động. Hắn giật mình chạy vội ra ngoài xem thử, chỉ thấy bọn binh sĩ tụm năm tụm ba chỉ trỏ bàn tán xôn xao, nhìn theo hướng chỉ của binh sĩ, tên tham mưu trưởng đột nhiên phát hiện, phía Tây ánh đỏ sáng cả một góc trời!

- Đó…

Tên tham mưu trưởng trong lòng kinh hãi, thất thanh nói:

-…Không xảy ra chuyện gì chứ?

Một tên tham mưu cũng bị kinh động đang đứng xem, vừa thấy hắn liền chạy đến báo:

- Đại nhân, hình như là Tuyệt Vọng cốc đang bốc cháy!

- Sao?

Tên tham mưu trưởng đột nhiên cảm thấy run rẩy trong lòng, thất thanh hỏi lại:

- Tuyệt….Tuyệt Vọng cốc !

Địa danh này đã khắc sâu trong lòng tên tham mưu trưởng, ba năm trước đây ở Tuyệt Vọng cốc, Tổng đốc Thanh Châu Tư Đồ Duệ một mồi lửa thiêu sạch gần ba vạn đại quân của đế quốc Quang Huy, cái tên Tuyệt Vọng cốc cũng từ đó mà lan truyền khắp nơi, lúc ấy đàn bà con nít của đế quốc Quang Huy nge tới tên Tuyệt Vọng cốc ai nấy đều sa lệ thương tâm!

Tên tham mưu kia cũng chưa cảm thấy được chuyện gì bất ổn, nói tiếp:

- Chẳng lẽ đám tàn binh đã bị tướng quân đuổi vào trong Tuyệt Vọng cốc? Nhưng nếu như vậy thì vì sao lại phóng hoả đốt cốc? Nếu tên Mạnh Hổ kia bị đốt chết, sao lấy được thủ cấp của hắn? Tướng quân đã khoe khoang với Tổng đốc đại nhân, nếu không lấy được thủ cấp Mạnh Hổ…

- Đủ rồi!

Tên tham mưu trưởng quát lên một tiếng ngắt lời phân tích lê thê của tên kia, nghiêm giọng nói:

- Lập tức phái người chạy về hướng Tuyệt Vọng cốc thăm dò tin tức, xem nơi đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì!

Đêm nay, tên tham mưu trưởng lại mất ngủ nữa rồi!

Thác Bạt Đảo suất lãnh đại quân không thấy quay về, mà những tên thám báo trước sau hai lần được phái đi thăm dò tin tức của Tuyệt Vọng cốc cũng không thấy trở về, tên tham mưu trưởng đang muốn phái thêm người đi thăm dò một lần nữa, đột nhiên ngoài trướng vang lên tiếng kèn hiệu kéo dài liên tục không dứt.

- Đại nhân, không xong rồi!

Tên tham mưu trưởng chưa kịp chạy ra khỏi lều, một tên tham mưu thủ hạ đã chạy vào, run rẩy nói với vẻ kinh hoàng:

- Tới rồi, bọn chúng lại tới!

- Ai?

Tên tham mưu trưởng cau mày hỏi:

- Ai tới?

- Bọn chúng, à…

Tên tham mưu hít sâu một hơi, ổn định tâm tình rồi nói tiếp:

- Chính là đám tàn binh kia!

- Ngươi nói cái gì?!

Tên tham mưu trưởng thoáng chốc sắc mặt đại biến, một hồi lâu mới lên tiếng:

- Đi, ra ngoài xem thế nào!

Tên tham mưu trưởng ra khỏi lều, đi lên đài quan sát trong doanh xem xét, chỉ thấy phía tây đại doanh xa xa ánh lửa sáng rực cả một góc trời, mấy trăm cây đuốc cháy bừng bừng chiếu sáng như ban ngày cả cánh đồng hoang dã mênh mông. Nhờ ánh lửa chiếu sáng, tên tham mưu trưởng và toàn thể tướng sĩ thủ đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt mới giật mình phát hiện, quả đúng là bọn tàn binh đáng chết của đế quốc Quang Huy lại kéo trở về!

Đám tàn binh của đế quốc Quang Huy kia quả thật sống dai như gián, bất luận chém nó bao nhiêu nhát đi nữa, nó vẫn cứ ương ngạnh mà sống sót, thuỷ chung không chết, sau đó không lâu, nó đã mon men tới ngoài đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt nữa rồi!

- Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng này!

Tên tham mưu trưởng thì thào:

- Hạp cốc Hà Tây là một vùng bình nguyên mênh mông bát ngát, cũng không phải là núi cao rừng rậm như Thanh Vân sơn, đám gián kia vì sao lại thoát khỏi sự truy đuổi của đại quân đế quốc Minh Nguyệt ta? Vậy còn tướng quân và hơn bảy ngàn quân đi đâu rồi?

“Thưa quý vị độc giả, chương này có tên là ‘Hoả thiêu Tuyệt Vọng cốc’, hy vọng quý vị sẽ hiểu vì sao dịch giả để tên chương ở cuối chương!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.