Quang Minh giáo đình tuy không đề xướng tình dục nhưng cũng không cấm tình dục, cho nên phong tục của thế giới Trung Thổ cũng rất ư là phóng khoáng, chuyện tình dục vụng trộm với nhau cũng không phải là tội lớn trong mười tội không thể tha thứ. Nhìn khắp thế giới Trung Thổ, đời sống riêng tư của tầng lớp quý tộc và chủ tế rất là thối nát, có rất nhiều thiếu nữ quý tộc chưa lập gia đình nhưng đã không còn là xử nữ.
Cho nên Triệu Thanh Hạm bị Mạnh Hổ bẻ nhuỵ, La Đạo Nam không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Thế nhưng Triệu Thanh Hạm vốn là một đoá hoa tài sắc ở trên cao, mấy vị hoàng tử đương thời đều hận mình không với tới, há có thể tuỳ ý để cho Mạnh Hổ hái đi một cách dễ dàng như vậy? Nghĩ tới đây, ánh mắt La Đạo Nam nhìn Mạnh Hổ không khỏi lộ ra vẻ đồng tình, đáng thương cho tên quê mùa này, sau này chắc chắn không dễ chịu chút nào.
Mạnh Hổ kéo tay Triệu Thanh Hạm rẽ ra một lối đi nhỏ hẹp trong đám đông, đi tới một cái bục thấp ở hướng Bắc của đại sảnh, sau đó xoay người quay đầu lại, ánh mắt quét quanh đại sảnh một vòng, trầm giọng nói:
- Chư vị, thế cục trước mắt không ổn chút nào, ngay tối hôm qua, kỵ binh Man nhân trúng phải phục kích của giặc đế quốc Minh Nguyệt, tổn thất rất nặng nề, khó có thể làm gì được nữa!
- A! Tại sao có chuyện như vậy?
- Không phải bọn Man nhân này rất lợi hại hay sao?
- Ta đã nói rồi, bọn Man nhân này căn bản rất vô dụng!
- Thế là xong, không còn Man nhân kềm chế, giặc đế quốc Minh Nguyệt có thể tập trung tinh thần đào địa đạo, vậy sao thể thủ thành đây?
Mạnh Hổ vừa dứt lời, trong đại sảnh lập túc ồn ào như vỡ chợ, hơn một ngàn tên quý tộc và chủ tế bắt đầu xôn xao hẳn lên, giống như có mấy vạn con ruồi vo ve trong đại sảnh, làm cho người khác cảm thấy tâm phiền ý loạn. Đôi mày thanh tú của Triệu Thanh Hạm không khỏi cau chặt lại, nụ cười trên mặt cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
- Im lặng! Tất cả im lặng!
Thanh âm của Chiến Ưng như sấm nổ vang vang trong đại sảnh, những người đứng gần hắn thiếu chút nữa rách cả màng nhĩ. Ai nấy đều kinh hãi, vội vã ngưng bặt những lời bàn tán xôn xao, đại sảnh đang ồn ào chỉ trong thoáng chốc đã yên tĩnh trở lại.
Mạnh Hổ nhẹ nhàng gật đầu với Chiến Ưng, xong quay đầu lại, thần sắc khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, lại nói:
- Trên thế giới này cho tới bây giờ chưa có vị tướng nào bất bại, lại càng không có đội quân bất bại. Huống chi chủ soái của giặc đế quốc Minh Nguyệt chính là Tư Đồ Duệ, là danh tướng có một không hai thanh danh hiển hách trên thế giới Trung Thổ, kỵ binh Man nhân thất bại là chuyện rất bình thường!
Trong đại sảnh yên lặng như tờ, không ai dám lên tiếng nữa.
- Bây giờ, bản tướng quân muốn nói cho các ngươi biết, thành Tây Lăng nhiều lắm chỉ còn có thể giữ được một tháng, thế nhưng viện quân của chúng ta ít nhất phải hai tháng nữa mới có thể tới nơi. Nếu như không nghĩ biện pháp thay đổi cục diện, một tháng sau thành Tây Lăng sẽ bị công phá, tất cả mọi người hôm nay may mắn có mặt ở đây đều sẽ trở thành vong hồn dưới đao hoặc tù binh của giặc đế quốc Minh Nguyệt!
Sắc mặt của hơn ngàn tên quý tộc và chủ tế dần dần trở nên tái nhợt, Mạnh Hổ đương nhiên không phải buông lời hăm doạ. Nếu như quả thật Tây Lăng bị giặc đế quốc Minh Nguyệt chiếm, cảnh ngộ của bọn quý tộc và chủ tế này chỉ sợ còn thê thảm hơn gấp nhiều lần so với Mạnh Hổ. Đến lúc đó bọn chúng sẽ mất đi tất cả, trở thành những nô lệ ti tiện mặc cho người khác chà đạp.
Ở thế giới Trung Thổ, tù binh chiến tranh chính là nguồn nô lệ lớn nhất từ trước tới nay. Ví dụ như quân đoàn Tây Bộ bị bắt làm tù binh hơn năm vạn, chỉ sợ đã bị áp giải về Tây Kinh mang ra đấu giá ngoài chợ nô lệ mất rồi! Những tù binh chiến tranh trẻ tuổi lực lưỡng nhất định có thể bán được với giá rất cao, chỉ với số nô lệ ấy, quốc khố của đế quốc Minh Nguyệt đã có thể thu vào một số tiền không nhỏ chút nào!
Cảm thấy hù doạ bọn quý tộc và chủ tế này đã đủ, Mạnh Hổ mới đổi sang giọng khác:
- Thế nhưng sự tình cũng không phải là không còn cách nào cứu vãn, chỉ xem các ngươi có làm được hay không mà thôi!
Chủ tế Tây Bộ La Đạo Nam vội vàng tiến lên hai bước hỏi gấp:
- Tướng quân Mạnh Hổ, chỉ cần có thể bảo vệ Tây Lăng, chỉ cần có thể đánh lui giặc đế quốc Minh Nguyệt, chuyện gì cũng có thể thương lượng. Quân lương chúng ta có thể xuất ra, cũng có thể đi thu gom, tóm lại chỉ một câu, thành Tây Lăng phải nhờ vào tướng quân ngài rồi.
- Đúng đúng đúng, toàn bộ phải nhờ cậy vào tướng quân rồi!
- Tướng quân, ngài nhất định phải nghĩ cách bảo vệ Tây Lăng!
- Bây giờ ngài là sư đoàn trưởng duy nhất của quân đoàn Tây Bộ, cũng là tướng tài của hành tỉnh Tây Bộ chúng ta, bọn chúng ta đương nhiên phải trông cậy ở ngài!
La Đạo Nam vừa dứt lời, một loạt những lời a dua nịnh bợ từ miệng bọn quý tộc và chủ tế lập tức tuôn ra cuồn cuộn như nước thuỷ triều, bốc Mạnh Hổ lên tới tận mây xanh.
Mạnh Hổ vẫn không thay đổi sắc mặt, đột nhiên giơ cao tay phải, những lời nịnh bợ kia lập tức ngừng bặt như đao cắt.
Mạnh Hổ nói tiếp:
- Bản tướng quân thân là sư đoàn trưởng sư đoàn số Năm của quân đoàn Tây Bộ, bảo vệ Tây Lăng đương nhiên là trách nhiệm của ta, chuyện này ta tuyệt đối không trốn tránh. Chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ tồn vong cùng Tây Lăng, thế nhưng các ngươi cũng phải biết rằng, muốn bảo vệ thành trì, chỉ bằng vào dũng khí và quyết tâm thì không đủ!
La Đạo Nam vội la lên:
- Tướng quân, ngài cứ việc nói thẳng ra, muốn chúng ta làm như thế nào?
Mạnh Hổ cười lạnh một tiếng:
- Rất đơn giản, các ngươi phải xuất ra một nửa đất đai và tài sản, chỉ cần các ngươi nguyện ý xuất ra đất đai và tài sản, bản tướng quân có thể dùng số đất đai và tài sản này chiêu mộ một cánh đại quân một trăm vạn người, chuyện bảo vệ Tây Lăng cũng không cần lo lắng nữa! Dĩ nhiên, các ngươi cũng có thể từ chối, sau đó thì các ngươi sẽ mất hết tất cả đất đai, tài sản, nữ nhân của các ngươi sẽ phải làm nô tỳ ở đế quốc Minh Nguyệt, mặc cho người ta giày xéo!
- ?
- Vậy….
- Chuyện này….
Tất cả quý tộc và chủ tế trong đại sảnh nhìn nhau, mặc dù bọn chúng cũng đã nghĩ đến chuyện Mạnh Hổ nhân cơ hội này vơ vét tài sản, cũng không ngờ Mạnh Hổ như sư tử há mồm, táp đến một nửa tài sản và đất đai của bọn chúng. Nhất là ngoài chủ tế Tây Bộ La Đạo Nam ra, có mấy tên chủ tế áo đen sắc mặt xanh lè. Cho tới bây giờ chỉ có chuyện người thế tục quyên góp tài sản và đất đai tặng cho giáo hội, chứ chưa từng có chuyện ngược lại giáo hội phải quyên tặng tài sản và đất đai cho quân đội! Không phải loạn rồi sao?
- Tướng quân Mạnh Hổ!
La Đạo Nam cố gắng không để lộ ra vẻ không hài lòng, cau mày chất vấn:
- Quang Minh giáo đình của chúng ta chỉ là một tổ chức phúc lợi, chỉ là phụ trách thay mặt Thánh nữ Quang Minh ban phúc lành cho nhân thế. Mặc dù người thế tục quyên tặng tài sản không ít, nhưng cũng đã dùng hết toàn bộ cho việc nuôi nấng trẻ mồ côi, dùng cho sự nghiệp cứu tế dân nghèo, cho nên giáo hội cũng không có dư tài sản.
- Còn đất đai, trên danh nghĩa giáo hội quả thật cũng có không ít, nhưng đều là điền sản của Thánh nữ Quang Minh, giáo hội chúng ta chỉ chịu trách nhiệm quản lý mà thôi, cho nên chúng ta không có quyền đem số đất đai này quyên tặng cho người khác!
Mạnh Hổ cười gằn:
- Chủ tế đại nhân, lời ngươi nói đều là sự thật?
- Dĩ nhiên là sự thật.
La Đạo Nam vội la lên:
- Ta lấy danh nghĩa Thánh nữ Quang Minh mà thề!
- Tốt, rất tốt!
Mạnh Hổ nở nụ cười lãnh khốc, ngẩng đầu lớn tiếng nói:
- Lời chủ tế đại nhân vừa nói mọi người đều nghe thấy, hắn nói toàn bộ tài sản của người thế tục quyên tặng đã dùng hết cho sự nghiệp nuôi nấng trẻ mồ côi và cứu tế dân nghèo, cho nên trên danh nghĩa, giáo hội cũng không có dư tài sản!
La Đạo Nam bắt đầu cảm thấy bất an, chép chép miệng muốn nói, đáng tiếc là Mạnh Hổ không cho hắn cơ hội.
Không đợi La Đạo Nam giải thích, Mạnh Hổ tiếp tục quát lớn:
- Nhưng bản tướng quân lại nhận được tin tức nói rằng mật thất dưới đại giáo đường của Tây Lăng vàng bạc châu báu chất cao như núi. Nếu chủ tế đại nhân nói trên danh nghĩa giáo hội không có dư tài sản, như vậy số vàng bạc châu báu này nhất định không phải là của giáo hội, rất có thể là do bọn trộm cướp nào đó lén giấu trong mật thất dưới đại giáo đường!
La Đạo Nam biến sắc, vội la lớn:
- Tướng quân Mạnh Hổ, chờ một chút….
Sắc mặt Mạnh Hổ trầm xuống, mạnh mẽ cắt ngang lời La Đạo Nam, quát to:
- Chiến Ưng!
Chiến Ưng vội tiến lên hai bước, ôm quyền vái chào:
- Có ty chức!
Mạnh Hổ quát to:
- Lập tức mang quân lục soát đại giáo đường Tây Lăng, tìm kiếm vàng bạc châu báu bọn trộm cướp giấu bên dưới mật thất!
- Dạ!
Chiến Ưng ầm ầm đáp lại, xoay người đi ngay.
- Chờ một chút, chờ một chút…
La Đạo Nam thấy thế khẩn trương, liều mạng quơ loạn xạ hai tay, lớn tiếng gào thét:
- Mạnh Hổ ngươi muốn làm gì? Ngươi có quyền gì mà phái quân lục soát đại giáo đường Tây Lăng? Ngươi có biết đại giáo đường Tây Lăng là thánh địa của Thánh nữ Quang Minh hay không, ngươi phái quân vào lục soát, ngươi muốn xúc phạm Thánh nữ Quang Minh hay sao? Rốt cục ngươi có ý gì?
Chiến Ưng không thèm để ý, đã đi khỏi đại sảnh.
Mạnh Hổ lạnh lùng nói:
- Bản tướng quân không hề xúc phạm đến Thánh nữ Quang Minh, xúc phạm Thánh nữ Quang Minh chính là bọn trộm cướp tàng trữ số vàng bạc châu báu kia. Chủ tế đại nhân, ngươi khẩn trương như vậy, chắc là có cấu kết với bọn trộm cướp ấy phải không?
- Ngươi…
La Đạo Nam đột nhiên giận dữ nói:
- Vu khống, toàn là vu khống! Mạnh Hổ, bản chủ tế sẽ tố cáo ngươi trước giáo đình, tố cáo ngươi trước mặt hoàng đế bệ hạ! Ngươi không chỉ phỉ báng chủ tế áo đỏ thần thánh, lại còn xúc phạm đến Thánh nữ Quang Minh chí cao vô thượng, ngươi là tên dị giáo tà ác, đáng phải chịu sự mắng chửi của thế nhân và sự phán xét của đế quốc…
- Câm miệng!
Mạnh Hổ lạnh lùng nói:
- Chuyện của ngươi vẫn chưa xong, mới vừa rồi ngươi nói trên danh nghĩa đất đai của giáo hội đều là của Thánh nữ Quang Minh, giáo hội các ngươi chỉ chịu trách nhiệm quản lý. Vậy tốt lắm, bây giờ dân chúng Tây Bộ đang gặp nạn, Thánh nữ Quang Minh từ ái tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn tín đồ của người thọ nạn, người nhất định sẽ đồng ý quyên tặng một nửa đất đai của người! Chủ tế đại nhân, bây giờ phiền ngươi ký một bản khế ước, đem một nửa đất đai của Thánh nữ Quang Minh quyên tặng ra đây!
- Không thể nào!
La Đạo Nam gào thét:
- Bản chủ tế tuyệt đối sẽ không ký vào khế ước, tuyệt đối không!
Mạnh Hổ cười chế giễu, vung tay quát lớn:
- Người đâu!
Lập tức hai tên cận vệ quân bước ra, lớn tiếng đáp:
- Dạ!
Mạnh Hổ nói:
- Mang chủ tế đại nhân ra phía sau ký kết khế ước!
Mạnh Hổ lúc này gần như đã thành thần tượng của tướng sĩ Tây Bộ, với biểu hiện dùng lực lượng của chính mình ngăn cơn sóng dữ, chẳng những uy danh của Mạnh Hổ đã truyền khắp thế giới Trung Thổ, mà còn để lại hình tượng vô cùng to lớn trong lòng toàn thể tướng sĩ Tây Bộ. Lúc này thấy Mạnh Hổ hạ lệnh, hai tên cận vệ quân không hề do dự lập tức lôi đi chủ tế Tây Bộ mặt xám như tro tàn.
La Đạo Nam tru tréo giãy dụa, thanh âm dần dần đi xa, rốt cục đã không còn nghe thấy.
Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc như đao lướt qua gương mặt hơn ngàn tên quý tộc và chủ tế trong đại sảnh. Bọn này lập tức cảm thấy run rẩy trong lòng, khuôn mặt cũng đã bắt đầu tái nhợt. Ngay cả chủ tế Tây Bộ La Đạo Nam, Mạnh Hổ còn không coi ra gì, tiểu quý tộc và tiểu chủ tế như bọn chúng chẳng lẽ được coi trọng hay sao? Xem ra hôm nay nếu không quyên tặng một nửa đất đai và tài sản, e rằng không thể bước ra khỏi cửa đại sảnh!