Hổ Lang Chi Sư

Chương 242: Chương 242: Hữu Nghị




Trong biển cát mờ mịt, một đội có chừng hơn hai trăm con lạc đà, hàng chục con chiến mã cùng với hơn hai trăm người hợp thành đội ngũ đang chậm rãi đi tới dưới ánh nắng chang chang. Dẫn đầu đội ngũ là một tên tráng hán vóc người cao lớn cỡi lạc đà, tên tráng hán kia mặc áo bào trắng rộng thùng thình lại đội khăn trùm đầu màu trắng, khiến cho người khác không thể thấy rõ mặt mũi của hắn.

Cỡi chung lạc đà với tên tráng hán ấy còn có một người cũng toàn thân khoác áo bào trắng, đầu đội khăn trùm đầu trắng đang ôm chặt eo của tên tráng hán nọ. Từ dáng người thướt tha yểu điệu ẩn dưới lớp áo choàng kia mà phán đoán, đây rõ ràng là một nữ nhân, hơn nữa là một nữ nhân có vóc dáng làm cho người khác phải thèm nhỏ dãi.

Hai người đang ngồi chung con lạc đà dẫn đầu kia đương nhiên là Mạnh Hổ và Mông Nghiên.

Sau khi Mạnh Hổ mang theo hơn hai trăm nữ binh Hồ tộc rời khỏi Nguyệt Lượng châu, bọn họ liền đi vòng theo hướng Đông Nam dần dần đi sâu vào trong Tử Vong Đại Sa Mạc. Bởi vì lãnh địa của Báo tộc nằm ở Thiểm Điện châu sâu trong Tử Vong Đại Sa Mạc, Thiểm Điện châu cách Nguyệt Lượng châu chừng bảy tám trăm dặm, cho dù đi đường thuận lợi cũng phải mất chừng hơn nửa tháng. Nếu như trên đường đi gặp phải bão cát, gió lốc các thứ, không khéo phải mất hai ba tháng mới có thể đến nơi.

Đoàn người của Mạnh Hổ đã đi vào Tử Vong Đại Sa Mạc hơn mười ngày, lại chỉ đi được hơn một nửa lộ trình. Bởi vì dọc đường gặp phải một cơn bão cát rất lớn cho nên bị tổn thất không ít vật tư, nhất là nước ngọt, lúc này mới bị bắt buộc phải đi vòng sang một ốc đảo nhỏ cách đó hai ba trăm dặm để bổ sung nước ngọt và lương thực sau đó mới có thể đi tiếp, cho nên đã chậm trễ không ít thời gian.

Nữ tướng Hương Nô phụ trách đội cận vệ Hồ tộc dẫn đường và hộ tống Mạnh Hổ tuổi tác không lớn, thoạt nhìn nhiều lắm là ba mươi tuổi, thế nhưng kinh nghiệm đi lại trên sa mạc của nàng vô cùng phong phú. Cơ bản nàng chỉ cần nhìn sắc trời là có thể đoán được phía trước có gặp phải bão cát hay không, nàng còn có thể trao đổi chút ít với các con lạc đà, biết được hướng nào có ốc đảo và nguồn nước.

Tóm lại dọc đường đi nếu không nhờ vị nữ tướng Hồ tộc này, chỉ trông vào bản thân Mạnh Hổ mà thôi, vậy cho dù võ nghệ của hắn có cao đến đâu chỉ sợ cũng phải chôn xương trong bão cát.

Mạnh Hổ nhẹ nhàng ghìm lạc đà lại, đợi cho lạc đà chở Hương Nô đi tới mới cau mày hỏi:

- Hương Nô, có thể tăng nhanh tốc độ được hay không? Đi hơn mười ngày mới được hơn một nửa lộ trình, tốc độ này có vẻ hơi chậm.

- Đại nguyên thủ, hành quân trên sa mạc không thể sốt ruột được.

Gương mặt Hương Nô cũng ẩn sau làn lụa trắng, chỉ có đôi mắt long lanh sáng rực lộ ra ngoài, kiều mị liếc nhìn Mạnh Hổ một cái, sau đó mới nói:

- Hơn nữa chúng ta đã hành quân với tốc độ cực nhanh, dưới tình hình bình thường, đúng ra chúng ta không nên hành quân dưới ánh mặt trời chói chang như vậy. Bởi vì hành quân như vậy sẽ làm cho người và gia súc mất nước rất nghiêm trọng, sẽ tiêu hao nước ngọt nhanh hơn nữa, mà nước là tài nguyên quý giá nhất trong sa mạc.

- Chuyện này ta biết!

Mạnh Hổ cau mày:

- Nếu đã là như thế, vậy hãy cứ tiếp tục hành quân với tốc độ như cũ.

Hương Nô khẽ ừ một tiếng, trong lúc vô tình ánh mắt nàng bỗng thoáng nhìn thấy trên cồn cát ở phía xa xa dường như có bóng người. Nhưng đến khi nàng quay đầu lại quan sát cẩn thận thì đã không còn thấy gì nữa, Hương Nô còn tưởng rằng mình bị khí nóng làm cho hoa mắt cho nên cũng không để ý lắm. Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị rời đi, bỗng nghe Mạnh Hổ thì thầm:

- Ủa, thật là kỳ lạ, vừa rồi dường như ta nhìn thấy ở cồn cát đằng xa có bóng người, vì sao chỉ chớp mắt lại không thấy nữa?

Hương Nô khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi lại:

- Đại nguyên thủ cũng thấy sao?

- Sao?

Mạnh Hổ cũng quay đầu lại ngạc nhiên hỏi:

- Hương Nô ngươi cũng thấy?

- Dạ!

Hương Nô đáp:

- Thuộc hạ còn tưởng rằng chính mình bị hoa mắt, nhưng nếu như đại thảo nguyên cũng thấy, vậy xem ra không chỉ đơn giản là hoa mắt. Để thuộc hạ mang một toán cận vệ qua đó xem thử, nếu như quả thật có người, nói không chừng chính là quân tuần tra của Báo tộc, bảo bọn chúng dẫn đường cho chúng ta thì quá tốt!

- Ừ!

Mạnh Hổ gật đầu:

- Đi nhanh về nhanh!

Lập tức Hương Nô mang theo mấy chục nữ binh Hồ tộc đi thẳng về phía cồn cát đằng xa.

Chưa hết thời gian uống cạn chén trà, Hương Nô đã mang theo mấy chục nữ binh Hồ tộc vội vàng quay trở lại, bẩm báo với Mạnh Hổ:

- Đại nguyên thủ, phía trước đích xác là có một đội kỵ binh, thoạt nhìn chính là quân đội của Báo tộc, tuy nhiên bọn họ ít nhất đã hai ngày không có uống nước, ai nấy đều không thể hành động được.

- Ủa, thật là quân đội của Báo tộc sao?

Mạnh Hổ trong lòng thoáng động, đột nhiên nói:

- Đi, chúng ta qua đó xem sao.

Rốt cục Hoa Báo Tề Anh đã thấy rõ đội lạc đà ở phía trước, hắn đang muốn liều mạng gọi to nhưng phát hiện ra cổ họng của mình như muốn bốc cháy, căn bản không thể nào phát ra thanh âm. Hắn dốc sức giơ tay lên định vẫy, một sự mệt mỏi ập tới như con sóng thuỷ triều, lập tức hai mắt Hoa Báo Tề Anh tối sầm lại, hôn mê ngay tại chỗ.

Trước lúc hoàn toàn hôn mê, trong lòng Hoa Báo Tề Anh vẫn cảm thấy không cam tâm, thật sự là không cam tâm chút nào...

Trong bóng đêm vô tận, Hoa Báo Tề Anh gặp một giấc mơ, mơ thấy bản thân mình lọt vào một địa ngục đầy lửa cháy, không khí nóng rừng rực làm cho người ta hít thở không thông. Mặt đất dưới chân đã bị nướng đến đỏ rực, chân bước lên thoáng chốc phát ra một luồng khói trắng, bàn chân lập tức bị cháy kêu xèo xèo, từng cơn đau nhức đến tận tim hành hạ hắn...

Ngay khi Hoa Báo Tề Anh cảm thấy chịu không nổi cơn đau nhức này muốn hét lên thật lớn, cảnh tượng xung quanh hắn lại biến đổi. Hắn được đưa tới một biển cát mờ mịt mênh mông, dõi mắt nhìn quanh đều là cồn cát kéo dài liên miên bất tận. Túi da dê đựng nước đeo bên hông đã hết sạch, mấy ngày liền hắn đã không được uống một giọt nước nào, môi đã khô đến nứt nẻ, trong cổ họng dường như có lửa đang thiêu đốt...

Trong cơn kinh hoảng, Hoa Báo Tề Anh kiệt sức quỳ rạp xuống đất, ngửa mặt lên trời kêu rên:

- Thần linh Báo tộc chí cao vô thượng, xin người hãy ban một ít nước cam lồ, con dân của người đã sắp sửa khát đến chết...

Ngay sau đó, một giọt nước mát rượi nhỏ vào bờ môi nứt nẻ của hắn, thoáng chốc đã làm ẩm ướt cổ họng vốn đã cạn khô của hắn. Hoa Báo Tề Anh lập tức cảm thấy toàn thân trở nên vô cùng dễ chịu, cảm giác bực bội muốn chết trong khoảnh khắc giảm đi rất nhiều, sau đó, rất nhiều chất lỏng mát lạnh cuồn cuộn đổ vào trong miệng hắn, không ngừng làm mát thân thể đã gần như khô héo của hắn.

Bỗng nhiên Hoa Báo Tề Anh dường như ý thức được chuyện gì, thân thể khẽ cựa quậy, từ trong hôn mê tỉnh lại.

Vừa mở hai mắt ra, trước hết Hoa Báo Tề Anh thấy một đôi mắt sáng ngời đang nhìn hắn chằm chằm, gương mặt có đôi mắt ấy ẩn hiện sau một làn lụa trắng mỏng manh. Tiếp theo hắn thấy được một túi nước bằng da dê, nước ngọt mát rượi bên trong túi nước ấy đang cuồn cuộn rót vào trong miệng hắn, làm mát cả cổ họng và dạ dày của hắn.

- A...

Hoa Báo Tề Anh thoải mái rên lên một tiếng, cố gắng duỗi thẳng hai tay hai chân.

Lúc này người kia cũng đã thu túi nước trở về, nước ngọt là của cải quý giá nhất trên sa mạc, so ra còn quý hơn vàng, không thể nào lãng phí dù chỉ là một giọt. Thấy Hoa Báo Tề Anh đã tỉnh táo trở lại, tự nhiên là cũng không cần cho hắn uống thêm nước nữa.

- Ngươi là ai?

Hoa Báo Tề Anh liếm liếm đôi môi còn khô khốc ra vẻ chưa đã khát, cất tiếng khàn khàn hỏi:

- Vì sao lại cứu ta?

- Cứu ngươi không phải là ta, mà là Đại nguyên thủ của chúng ta.

Một thanh âm thánh thót vang lên, sau đó bóng người xinh đẹp ẩn sau chiếc áo choàng màu trắng bên cạnh Hoa Báo Tề Anh đứng lên. Một làn gió thổi qua làm cho chiếc áo choàng tung bay phấp phới, thoáng chốc lộ ra những đường cong mềm mại do chiếc áo choàng bị dán sát thân thể.

- Đại nguyên thủ?

Đôi mắt Hoa Báo Tề Anh chợt sáng lên, thầm nghĩ dáng người nữ nhân này thật sự rất khá, làn da cũng trắng nõn nà, nếu như dung mạo lại xinh đẹp nữa thì quả thật là mỹ nhân cực phẩm, so sánh với đám nữ nhân tính tình thô bạo, làn da thô ráp trong tộc của mình thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Tâm niệm vừa nghĩ đến đó, Hoa Báo Tề Anh lại cất tiếng hỏi tiếp:

- Đại nguyên thủ của các ngươi là ai? Vì sao hắn lại cứu ta?

- Này bằng hữu, xem ra tình cảnh của ngươi không được tốt lắm có phải không?

Hoa Báo Tề Anh chưa dứt lời, bỗng nghe phía sau vang lên thanh âm trầm hùng, Hoa Báo Tề Anh vội quay đầu nhìn lại. Đập vào mắt hắn là một bóng người cao lớn, toàn thân đều ẩn trong lớp áo choàng màu trắng rất kín đáo, chỉ lộ ra bên ngoài một đôi mắt sáng hữu thần, đang nhìn hắn chăm chăm không chớp.

- Ngươi là...

Trong lúc Hoa Báo Tề Anh còn đang nghi hoặc, người nọ bỗng nhiên đưa tay tháo chiếc nón che mặt trắng tinh trên đầu xuống, thoáng chốc để lộ ra một gương mặt quen thuộc. Hoa Báo Tề Anh cảm thấy bất ngờ, liền hỏi:

- Mạnh... Mạnh Hổ? Là ngươi sao? Vì sao lại là ngươi? Chẳng lẽ ngươi là Đại nguyên thủ gì đó hay sao?

Mạnh Hổ mỉm cười giang rộng hai tay:

- Bằng hữu, được gặp lại ngươi thật là cao hứng!

- Ta cũng rất cao hứng được gặp lại ngươi!

Hoa Báo Tề Anh cảm nhận được lòng chân thành từ nụ cười của Mạnh Hổ, lập tức tiến lên ôm choàng lấy Mạnh Hổ, giọng bùi ngùi cảm khái:

- Lần trước chúng ta có thể chạy thoát khỏi cảnh kỹ trường, hoàn toàn là nhờ ngươi ban tặng. Lúc ấy chạy quá vội vàng, chưa kịp nói lời cảm tạ với ngươi, hôm nay ngươi tới Tử Vong Đại Sa Mạc, bất kể thế nào ta cũng phải khoản đãi ngươi cho trọn tình địa chủ, chỉ tiếc rằng... ôi...

- Sao vậy?

Mạnh Hổ mỉm cười hỏi:

- Huynh đệ, ngươi gặp phải vấn đề gì khó khăn sao?

- Khoan nói những chuyện này!

Hoa Báo Tề Anh khoát tay, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ung dung tiêu sái:

- Cách nơi này không đến ba trăm dặm có một ốc đảo, tộc nhân nơi đó vẫn trung thành với ta. Cho nên mời Mạnh Hổ huynh đệ đến đó, bất kể thế nào tiểu đệ cũng phải tiếp đãi huynh đệ tận tình, mặt khác phải trịnh trọng cảm tạ đại ân cứu mạng của huynh đệ.

- Ha ha, nếu đã là như vậy, ta đây cũng không khách khí!

Mạnh Hổ mỉm cười đưa tay chỉ:

- Bộ hạ của ngươi cũng đã gần như khôi phục lại, chỉ là có vài người vì bị mất nước quá nhiều... đã không thể nào cứu được!

Thần sắc của Hoa Báo Tề Anh dần dần trở nên âm trầm lạnh lẽo, bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn về hướng Đông Nam, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Máu của các huynh đệ nhất định sẽ không chảy vô ích, món nợ này một ngày nào đó bản tộc trưởng sẽ thay các ngươi đòi lại!

Trong mắt Mạnh Hổ không khỏi thoáng qua một tia khác lạ, thầm nghĩ dường như hiện tại Hoa Báo Tề Anh đang gặp phải phiền toái. Vốn hắn là Thiếu tộc trưởng của Báo tộc, nhưng nhìn bộ dạng xơ xác tiêu điều của hắn bây giờ, dường như địa vị tộc trưởng và đại quyền trong tộc đã bị người ta đoạt mất. Tuy nhiên đây cũng là chuyện tốt, tạo cơ hội cho Mạnh Hổ thu phục Hoa Báo Tề Anh, chỉ cần lần này Mạnh Hổ trợ giúp Hoa Báo Tề Anh đoạt lại ngôi tộc trưởng, vậy hắn có thể đạt được tình hữu nghị chân thật của Báo tộc, cũng thật sự có được một cánh quân vô cùng tin cậy.

--------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.