- Chờ một chút!
Sắc mặt Hổ Bào đại biến, vội la lên:
- Chúng ta đồng ý!
Mạnh Hổ cười lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Nếu nói sớm thì đâu có chuyện như vậy!
Dứt lời, Mạnh Hổ quay đầu lại ra hiệu cho binh sĩ của mình hạ cung tên, lại nói với Tất Điêu Tử:
- Lập tức sai người chuẩn bị máu tươi và thức ăn đầy đủ, chờ đám Man nhân này phát thệ xong cho chúng ăn no một trận, chúng ta không có nhiều thời gian, trước rạng sáng ngày mai bọn chúng phải khôi phục thể lực!
- Dạ!
Tất Điêu Tử cung kính:
- Ty chức lập tức đi chuẩn bị.
o0o
Tin dữ Triệu Thanh Hạm thu gọn binh lực, chuẩn bị tử thủ Tây Lăng, quân đoàn Tây Bộ bị tiêu diệt toàn quân, Triệu Nhạc tử trận cũng đã nhanh chóng vượt tám trăm dặm đến đế đô của đế quốc Quang Huy- Thành Lạc Kinh.
Một viên đá ném xuống nước gây ra muôn ngàn gợn sóng.
Bởi vì lão hoàng đế bệnh nặng hôn mê, cho nên đã thúc giục thế lực các nơi vội vã xúc tiến hành động của mình một cách nhanh chóng hơn, cuối cùng đã đến giờ phút nước cạn đá bày!
Thành Lạc Kinh có hình vuông, chiếm hơn tám vạn mẫu, mỗi cạnh dài hơn mười lăm dặm, là thành trì lớn nhất ở đế quốc Quang Huy.
Thành Lạc Kinh có tổng cộng tám cửa thành, Đông Tây Nam Bắc mỗi bên có hai cửa, phía Đông và Tây dẫn đến hai ngã tư chính, thông với tất cả tám cửa thành, chia cả thành ra làm chín khu vực lớn. Khu ở giữa của Bắc thành khí tượng xung thiên, nguy nga tráng lệ gọi là thành Thái Dương, cũng chính là hoàng cung của đế quốc Quang Huy.
Lân cận hai bên trái phải của hoàng cung là khu vực nhà của các quý tộc thế gia, còn lại là khu trang viện của con cháu trong hoàng thất và hoàng thân quốc thích.
Phủ Tần Vương tráng lệ nằm ở giữa khu Đông của Bắc thành, Tần Vương Mông Diễn là con thứ của lão hoàng đế Mông Viễn, mẹ ruột của Mông Diễn là Diệp quý phi, cũng chính là em ruột của Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên.
Đêm khuya vắng lặng, Tần Vương Mông Diễn đang cùng tham mưu trưởng tâm phúc Sử Di Viễn và cậu Diệp Hạo Thiên nghị sự.
Mông Diễn nói:
- Cậu, Di Viễn tiên sinh, chuyện Triệu Nhạc tử trận, cậu Vấn Thiên và biểu đệ Định Tây sống chết chưa rõ, quân đoàn Tây Bộ bị tiêu diệt toàn quân hai người cũng đã biết, không biết hai người có cách nhìn như thế nào đối với chuyện này?
Sử Di Viễn vuốt vuốt bộ râu dê, đưa mắt nhìn về phía Diệp Hạo Thiên đang ngồi ở trên.
Diệp Hạo Thiên trầm ngâm một hồi mới nói:
- Theo như tình hình trước mắt, cái chết của Triệu Nhạc cùng với việc quân đoàn Tây Bộ bị tiêu diệt đối với điện hạ lại là chuyện tốt. Không còn sự ủng hộ của Triệu Nhạc, Tam điện hạ về cơ bản đã mất đi khả năng đăng quang, cũng vì vậy, tối thiểu chúng ta cũng đã bớt đi một đối thủ mạnh, có thể tập trung toàn lực đối phó Đại điện hạ và Tứ điện hạ.
Mông Diễn nói:
- Về lâu dài thì sao?
Diệp Hạo Thiên nói:
- Về lâu dài, hành tỉnh Tây Bộ là bức bình phong ở phía Tây của đế quốc, một khi thất thủ, đế đô và hành tỉnh Kinh Kỳ sẽ trực tiếp đối mặt với quân tiên phong của đế quốc Minh Nguyệt, hơn nữa vùng bình nguyên Tam Giang màu mỡ trù phú, là khu vực cung cấp sản lượng tài nguyên hàng đầu cho đế quốc, lại còn ba khu mỏ lớn chính là nguồn cung cấp binh khí và áo giáp cho hai đại quân đoàn Hoàng gia ở đế đô, không thể để mất được!
Mông Diễn hỏi:
- Ý của cậu là nên cứu hành tỉnh Tây Bộ hay sao?
Diệp Hạo Thiên lắc đầu:
- Cũng không phải, nếu như điện hạ thật sự điều động quân đoàn cận vệ đi cứu viện hành tỉnh Tây Bộ, rất có thể sẽ khiến cho Đại điện hạ và Tứ điện hạ thừa dịp tiến vào, cho dù là bảo vệ được hành tỉnh Tây Bộ nhưng lại đánh mất ngôi báu, cuối cùng ngược lại cũng chỉ là bình mới rượu cũ, được không bằng mất.
Mông Diễn đưa mắt nhìn sang Sử Di Viễn:
- Ý Di Viễn tiên sinh ra sao?
Sử Di Viễn mắt lộ vẻ giảo hoạt, cung kính đáp:
- Vi thần có một kế lưỡng toàn kỳ mỹ!
Thần sắc Mông Diễn khẽ động:
- Di Viễn tiên sinh xin nói mau!
Sử Di Viễn lại vuốt bộ râu dê, chậm rãi nói:
- Lúc này cục diện ở đế đô rất là vi diệu, thực lực mà điện hạ đang nắm giữ mặc dù là mạnh nhất, nhưng một khi Đại điện hạ và Tứ điện hạ liên thủ với nhau, sẽ thành thế ngang ngửa, tuỳ tiện động thủ rất có thể đưa đến chỗ hai bên cùng chết. Nếu như tính toán không cẩn thận để cho hai vị điện hạ trốn khỏi đế đô, đế quốc rất có thể lâm vào tình cảnh chia năm xẻ bảy.
Mông Diễn và Diệp Hạo Thiên cùng gật gật đầu, nếu không phải vì bọn họ cố kỵ việc này, ắt đã động thủ từ lâu.
Sử Di Viễn lại nói tiếp:
- Vốn là chúng ta đã có kế hoạch trọn vẹn, tối đa trong vòng hai tháng nữa là điện hạ có thể thuận lợi lên ngôi báu, nhưng hết lần này tới lần khác, vào đúng giờ phút quan trọng, đế quốc Minh Nguyệt lại cử đại quân sang xâm lấn. Nếu chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch cũ, chờ đến lúc điện hạ lên ngôi báu, e rằng hành tỉnh Tây Bộ đã thuộc về lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt mất rồi, đến lúc đó muốn đoạt lại thật là muôn vàn khó khăn!
Diệp Hạo Thiên vội la lên:
- Ôi, lão Sử ngươi cứ việc nói thẳng vào kế lưỡng toàn kỳ mỹ của ngươi xem nào!
Sở Di Viễn cười nói:
- Về phần kế lưỡng toàn kỳ mỹ, thật ra chỉ là thừa cơ mà hành động.
- Thừa cơ hành động?
Mông Diễn cau mày hỏi:
- Như thế nào là kế thừa cơ hành động?
Sở Di Viễn nói:
- Sáng mai vào nghị triều, Diệp đại nhân đề xuất việc phái quân cứu viện hành tỉnh Tây Bộ trên điện, nếu muốn cứu viện hành tỉnh Tây Bộ, xuất binh gần nhất dĩ nhiên là từ ba đại hành tỉnh Tây Bắc, Tây Nam và Kinh Kỳ, đến lúc đó điện hạ chủ động xin được đi giết giặc, yêu cầu chính mình đảm nhiệm chức quan chỉ huy đại quân của lần xuất chinh này, Đại điện hạ và Tứ điện hạ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Diệp Hạo Thiên tấm tắc khen:
- Chủ ý của lão Sử khá lắm, quân đoàn Tây Bắc là thế lực của Đại điện hạ, quân đoàn Tây Nam là thế lực của Tứ điện hạ, nếu quả thật có thể mượn cơ hội này làm cho hai đại quân đoàn kia và quân của đế quốc Minh Nguyệt lưỡng bại câu thương, vậy Đại điện hạ và Tứ điện hạ không còn đủ thực lực để tranh đua về lâu dài với điện hạ nữa rồi!
Mông Diễn cau mày:
- Liệu lão Đại và lão Tứ có chịu ngoan ngoãn giao ra hai đại quân đoàn hay không?
- Đại điện hạ và Tứ điện hạ đương nhiên là không đành lòng, thế nhưng không giao ra hai đại quân đoàn là không được!
Sở Di Viễn mỉm cười đầy tự tin:
- Đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đang xâm lấn, hành tỉnh Tây Bộ lâm nguy ngay trước mắt, chính là chuyện đương nhiên phải làm, Đại điện hạ và Tứ điện hạ không có lý do gì để phản đối. Mặc dù mọi người đều ngầm hiểu là chuyện gì, nhưng muốn vạch trần cũng không có biện pháp nào cả, đây là đường đường chính chính mà lấy thế ép người, làm cho người khác không thể nói được lời nào cả!
Mông Diễn vẫn còn hơi lo lắng:
- Vạn nhất lão Đại, lão Tam đề xuất Trịnh Trọng Quang hoặc Nhạc Ngu đảm nhiệm chức quan chỉ huy thì sao?
Sở Di Viễn cười gian xảo:
- Cho nên mới nói điện hạ cần phải chủ động xin đi, nói về thân phận thì điện hạ là quân đoàn trưởng của quân đoàn cận vệ, Trịnh Trọng Quang là quân đoàn trưởng quân đoàn Tây Bắc, Nhạc Ngu là quân đoàn trưởng quân đoàn Tây Nam, có thể nói là bất phân cao thấp. Thế nhưng nói về cấp bậc, điện hạ đường đường là Tần Vương, mà Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu bất quá chỉ là hầu tước, so với điện hạ còn kém hơn hai bậc. Huống chi điện hạ còn là thủ khoa duy nhất của học viện Hoàng gia, nếu như đảm nhiệm chức quan chỉ huy của đại quân xuất chinh có thể nói là người người đều ủng hộ!
Mông Diễn nghe xong lòng mừng khấp khởi:
- Nếu như vậy quả thật lão Đại và lão Tứ không còn gì để nói.
Diệp Hạo Thiên đột nhiên hỏi:
- Nếu như Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu cố ý trì hoãn thời gian thì sao? Chỉ chờ Tây Lăng thất thủ, bọn chúng vẫn có lý do để án binh bất động.
Sở Di Viễn cười âm hiểm:
- Cho dù Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu muốn án binh bất động, chỉ sợ Yến Vương cũng không cho phép.
Yến Vương mà Sở Di Viễn vừa nói chính là em ruột của đương kim hoàng đế của đế quốc Mông Viễn- Mông Khác(蒙恪), là hoàng thúc của các vị hoàng tử, Mông Khác cũng là Tổng đốc của hành tỉnh Kinh Kỳ, đồng thời là quân đoàn trưởng của quân cấm vệ. Thế lực của Yến Vương to lớn như thế, khó tránh khỏi trở thành mục tiêu tranh đoạt của các vị hoàng tử, nhưng vị Yến Vương này thuỷ chung vẫn chưa biểu lộ ra lập trường của mình.
Mông Diễn nghĩ ngợi một hồi đột nhiên choàng tỉnh:
- Ý Di Viễn tiên sinh muốn nói, nếu như Trịnh Trọng Quang, Nhạc Ngu án binh bất động, ngồi nhìn hành tỉnh Tây Bộ trầm luân, hoàng thúc sẽ đem món nợ này tính lên đầu lão Đại và lão Tứ. Như vậy cho dù bọn họ bảo toàn được thực lực của mình, nhưng lại đắc tội với hoàng thúc, cũng vĩnh viễn đánh mất khả năng kế thừa ngôi báu!
- Không sai!
Sở Di Viễn âm trầm:
- Yến Vương tuy là người thâm trầm, thế nhưng ảnh hưởng đối với đế quốc không phải nhỏ, đối với ông ta, các vị điện hạ đều là con nối dòng của hoàng thượng, bất luận là ai thừa kế ngôi báu cũng không có gì khác biệt, đây chỉ là chuyện ngấm ngầm tranh đoạt, ông ta không nhúng tay vào. Nhưng chuyện đại quân của đế quốc Minh Nguyệt sang xâm lấn lại là chuyện khác, đây là người ngoài xâm lấn, đối với chuyện bên ngoài, ông ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay ngồi nhìn! Nếu như Đại điện hạ và Tứ điện hạ dám không nghĩ đến đại cục mà chỉ lo tranh tư lợi, chính là tự huỷ tiền đồ!
Diệp Hạo Thiên suy nghĩ một chút, lại vẫn còn lo lắng:
- Nhưng muốn tụ họp ba đại quân đoàn cận vệ, Tây Bắc, Tây Nam, lại còn điều động lương thảo quân nhu ít nhất cũng phải mất thời gian ba tháng. Quân đoàn Tây Bộ đã bị tiêu diệt toàn quân, chỉ bằng vào đội cảnh vệ ít ỏi đến mức đáng thương của hành tỉnh Tây Bộ, sợ rằng không chống đỡ được lâu như vậy!
- Chuyện đó không quan trọng!
Sở Di Viễn cười xảo trá:
- Điện hạ có thể thu hồi đất bị mất sau đó kia mà! Điểm khác biệt duy nhất chính là trận đánh này có thể rất là gian khổ, rất là thảm thiết, rất là kéo dài, tổn thất của hai đại quân đoàn Tây Bắc, Tây Nam có thể còn thảm hại hơn ta tưởng tượng một chút, hắc hắc hắc….
Mông Diễn và Diệp Hạo Thiên liếc nhìn nhau, cũng phá lên cười âm hiểm.
Kế này của Sở Di Viễn bày ra có thể nói rất là cao minh, đánh xong trận này, quân của đế quốc Quang Huy nếu như chiến thắng chỉ có thể là thắng trong thê thảm, đến lúc đó quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang và quân đoàn Tây Nam của Nhạc Ngu còn lại được bao nhiêu quân? Mất đi lực ủng hộ của Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu, Đại hoàng tử và Tứ Hoàng tử dựa vào cái gì để tranh ngôi báu nữa?